Mùng 4 tháng Chạp, sau cơn mưa trời lại sáng.

Lại đến bến đò ở Tây Chi Hoang, mọi thứ tựa hồ vẫn như cũ.

Rõ ràng mới chỉ có nửa tháng, nhưng tựa như đã qua rất lâu rồi. Chu Cảnh nhìn phong cảnh quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm xúc bùi ngùi.

Lúc đến bọn họ thì thản nhiên và tự tin, nhưng không ngờ lại ra đi vội vàng như vậy.

Bởi vì Lệnh Hồ đã giết chết Xương Nguyên Yêu Quân, Thái Thượng Mạch lại cố gắng hết sức để bảo vệ nàng, nên các Hoang Đế chỉ thiếu điều muốn thẳng thừng hét hai chữ “Mau cút”.

Không ngờ, nữ tử Đại Hoang vô tình gặp ở Vân Vũ Sơn lại có mối liên hệ kỳ lạ với Thái Thượng Mạch đến thế. Thế gian luôn có chuyện diệu kỳ và khó lường như vậy.

Chu Cảnh nghiêng đầu tìm Tần Hi nhưng không thấy, đành một mình đi đến quán rượu. Một giờ nữa thuyền mới đến, rượu lần trước hắn uống ở cũng không tệ, nên trước khi rời khỏi Đại Hoang, hắn quyết định mua mấy vò mang về.

Ai ngờ vừa mới vào quán rượu đã thấy Nguyên Hi, Lệnh Hồ cùng Tam sư tỷ. Du Bạch đang lớn tiếng cười nói: “Để ta nói cho mọi người nghe, ngày hôm qua ta nghe thấy Nhị Mạch Chủ than phiền với sư tôn của chúng ta. Trước khi sư tôn đến đã hứa nếu tìm được Lệnh Hồ sẽ cho Nhị Mạch Chủ mang về làm đệ tử, ai ngờ đến khi tìm được rồi người lại đổi ý, ha ha! Vậy chẳng phải Nhị Mạch Chủ đã uổng công đi một chuyến rồi sao? Sư tôn chúng ta cũng có lúc thật không đứng đắn.”

“Tam sư tỷ, thanh âm lớn quá rồi.” Chu Cảnh cười nghiêng người ngồi xuống, nhìn thấy cổ tay nàng có một sợi dây màu đỏ, trên đó có một quả loan đã phơi khô, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tỷ chẳng lẽ đã thật sự chạy đến cuối địa lao để đào ra đó chứ?”

Ngày đó bởi vì Diệt Linh Trận nên tất cả đồ vật trong tay áo của hắn đều rơi trong địa lao. Sau đó, Long Quần Phi Đao của Lệnh Hồ đã xé nát Trọng Âm Cung nên hắn cũng lười đi xuống. Chẳng trách hơn nửa ngày hôm qua không thấy Du Bạch đâu, hóa ra là lẻn đi tìm quả loan.

Du Bạch giả vờ tức giận nói: “Thì sao, không thể tìm hả? Vốn là đồ của ta!”

Chu Cảnh cười nói: “Tái Tuyết sư tỷ, tỷ nể tình Thất sư đệ chịu khổ nhiều như vậy, hãy lén nói cho sư đệ biết một quả khác tỷ rốt cuộc muốn đưa cho ai đi. Ta bảo đảm nghe xong sẽ lập tức quên.”

Ánh mắt Du Bạch lóe lên, nửa cười nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ lại có chút trìu mến: “Đệ đúng là đồ ngốc.”

Dứt lời, nàng lại “Hừ” một tiếng: “Dĩ nhiên là quay về đưa cho Đại sư tỷ.”

Thấy chưa, hắn ban đầu đã nói tỷ ấy sẽ đưa về cho Đại sư tỷ mà. Tần Hi lập tức nhìn về Chu Cảnh, vô cớ có chút đắc ý.

Thật là một câu trả lời không thú vị chút nào. Chu Cảnh một nắm đậu phộng rang trên dĩa sứ rồi nhét vào miệng.

Du Bạch quay người lại, cùng Lệnh Hồ Trăn Trăn đang im lặng ăn đậu muối nói: “Muội bao nhiêu tuổi?”

Không ngờ chuyến này đến Đại Hoang không chỉ dẫn về hai tên sư đệ gặp rắc rối mà còn mang về một mỹ nhân làm đồng môn. Du Bạch khá thích tính tình điềm tĩnh của nàng. Có thân thế ly kỳ và cẩu huyết như thế mà muội ấy chẳng nhướng mày dù chỉ một chút, chỉ điều này thôi đã hiếm thấy lắm rồi.

Ai ngờ nàng lại nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cẩn thận cân nhắc mới nói: “Năm mươi tuổi?”

Chu Cảnh thiếu chút nữa phun ra một ngụm đậu rang.

Du Bạch cười to: “Mấy chục năm kia muội không cần tính. Tu sĩ Thái Thượng Mạch chúng ta đến mười tám tuổi phải có tên tự. Để ta nghĩ giúp muội dùng tên nào thì được.”

“Lệnh Hồ Trăn Trăn, tự Giả Giả.” Tần Hi nói xong tự mình bật cười trước.

“Đừng gây rối nữa.” Du Bạch phẩy tay cắt ngang trò nghịch ngợm của hắn. “Là chân trong thật giả?”

“Trăn Trăn trong kỳ diệp trăn trăn.” Tần Hi vẫn mỉm cười như cũ. “Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn. Vậy Lệnh Hồ Yêu Yêu đi.”

Kỳ lạ, hắn vậy mà có thời gian để đùa giỡn với Lệnh Hồ.

Chu Cảnh thừa dịp Du Bạch kéo Lệnh Hồ Trăn Trăn đi nói chuyện, liền kéo tay áo Tần Hi, thấp giọng nói: “Nguyên Hi, chính sự sao rồi?”

Chuyện quan trọng nhất khi bọn họ đến Đại Hoang chưa có manh mối gì, nhưng cuối cùng phải quay trờ về.

Ngày đó bởi vì lão Cửu không biết đường nên hai người cùng nhau đến Đông Hải. Lúc quay về Trung Thổ, Chủ Cảnh không để ý đến Tần Hi nên đã để lạc mất đệ ấy, khi tìm được thì đệ ấy đã hộc máu ngất xỉu rồi. Sau khi quay về lại tiếp tục nôn ra máu ba bốn lần, khiến Chu Cảnh suýt nữa đã tưởng rằng đệ ấy sắp chết đến nơi.

Sau này, khi xin được lời tiên tri chỉ rằng Bàn Thần Ti đang ở Đại Hoang nên bọn họ mới chạy đến đây. Hiện giờ chưa tìm được đồ đã phải quay về, chỉ sợ Nguyên Hi sẽ nóng lòng. Mỗi khi nhắc đến thần vật thì Tần Hi sẽ không giữ được bình tĩnh, phiền phức vô cùng.”

Tần Hi ung dung chậm rãi nói: “Đã là của ta thì chờ thêm một chút cũng không sao.”

Ngày hôm qua hắn đã suy tư cẩn thận cặn kẽ suốt một đêm. Bây giờ không phải thời cơ thích hợp để lấy lại Bàn Thần Ti. Không có manh mối nào về thế lực thần bí phía sau Lệnh Hồ, và đại bá nàng nhắc đến kia vô cùng khả nghi. Hơn nữa theo trực giác của hắn thì việc Xương Nguyên Yêu Quân cứ cắn chặt không thả chắc chắn có liên quan đến thế lực phía sau của nàng.

Cho dù bây giờ hắn có đoạt lại được Bàn Thần Ti thì không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không gặp phải một vụ ám sát nào khác, đến lúc đó sẽ có quá nhiều chuyện không thể kiểm soát được. Tạm thời sẽ để Lệnh Hồ tương đối quen thuộc giữ nó, hắn sẽ lấy tịnh chế động, chờ đợi đối phương lộ ra sơ hở, thấy chiêu phá chiêu.

“Trước tiên cứ để ở Đại Hoang đã, dù sao sớm muộn gì cũng lấy về.” Tần Hi cười nói.

Hắn vậy mà không vội nữa. Ban đầu rõ ràng đã tốn trăm ngàn cay đắng xin lời tiên tri, thậm chí gần nửa năm cũng chưa từng cười. Không lẽ thật sự bởi vì muốn Lệnh Hồ cùng đến Trung Thổ mà trong lòng tiểu đệ vui vẻ nở hoa đến mức vứt cả Bàn Thần Ti ra sau đầu?

Chu Cảnh nhìn hắn rồi lại nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, nhất thời không biết nên cười nhạo hay nên cảm thán nữa.

Hắn dứt khoát không nói về chuyện Bàn Thần Ti nữa, mà chỉ gõ nhẹ chiếc bàn thấp trước mặt Lệnh Hồ Trăn Trăn, nhướng mày nói: “Lần này quay lại, cô chính là tiểu sư muội của Nhất Mạch rồi. Nhớ sau này không thể tùy tiện gọi tên người khác, vị này là Tam sư tỷ, ta là Thất sư huynh, còn Nguyên Hi là Cửu sư huynh.”

Nàng hít một hơi: “Nhiều người như vậy?”

Du Bạch phì cười, cảm thấy nàng rất thú vị: “Nhất Mạch chúng ta có ít người nhất. Nếu không tính muội thì có chín, còn có thêm muội thì tổng cộng có mười người. Nếu đi đến các Mạch khác, sẽ thấy hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, vậy chẳng phải sẽ trợn mắt há hốc miệng sao?”

Hàng nghìn hàng vạn! Thật hay giả vậy?

Chu Cảnh nói: “Nhất Mạch mặc dù có ít người, nhưng ai nấy đều có tuyệt học, cũng đều là những người giỏi nhất… Ừm, ngoại trừ người nào đó.”

Tần Hi gật đầu: “Đúng, trừ người nào đó ra.”

Du Bạch cũng cười khan phụ họa: “Quả thật phải trừ đệ ấy ra.”

Dứt lời, nàng lại gần nhỏ giọng nói với Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Nhất Mạch có một người rất khó gần, e là sẽ còn gây phiền toái cho muội. Nhưng đừng lo lắng, nếu đệ ấy làm phiền muội thì đến tìm chúng ta là được.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn không bình luận gì. So với ba người họ đang vui mừng vì có thêm người đi cùng thì nàng có vẻ trầm mặc ít nói, chỉ ăn từng hạt đậu muối, yên lặng nghe bọn họ kể chút chuyện về Thái Thượng Mạch, càng nghe càng mất tập trung.

Cuối cùng thuyền cũng đến, tiếng kẻng đồng liên tục kêu gọi mọi người lên tàu.

Du Bạch thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn luôn trầm mặc, tuy rằng vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn ra vui buồn, nhưng nghĩ đến nàng đột nhiên phải rời khỏi Đại Hoang như thế, trong lòng chắc chắn không dễ chịu chút nào, liền trấn an nói: “Phụ thân của muội là người Trung Thổ, lại là tu sĩ của Thái Thượng Nhất Mạch, nên lần này chỉ xem như quay về quê hương thôi.”

Quay về quê hương?

Lệnh Hồ Trăn Trăn bước lên đuôi thuyền, đứng ở chỗ cao nhất, chỉ cần búng nhẹ đầu ngón tay, một phi đao dài ba tấc liền bay thẳng lên trời, thêm vào chút ý nghĩ của nàng là lập tức có thể nhìn thấy nơi xa hơn.

Đối với nàng mà nói, nơi này mới là quê hương.

Nàng để mặc cho tiểu phi đao kia bay vào mây. Như thể nó mang theo đôi mắt của nàng, Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thấy phong cảnh từ trên cao xuống dưới của Đại Hoang. Những ngọn núi ở đây dài vô tận, giống như những con quái thú bò lổm ngổm, đầy hoang dã và hung hãn.

Nàng không tìm được Thâm Sơn mà nàng đã từng ở cùng đại bá, cũng không thấy được sư môn đại trạch ở xa. Phi đao vòng quanh trong mây một hồi, liền từ từ hạ xuống, lang thang quanh bến tàu mà không có mục đích.

Bến tàu có vô số người, mà trong vô số người đó, Lệnh Hồ Trăn Trăn lại thấy được ba khuôn mặt quen thuộc.

Thần Công Quân cùng Vu Yến Quân đều rơi nước mắt, còn Đại sư tỷ đang đứng bên cạnh dịu dàng khuyên giải an ủi.

Mọi người là âm thầm đến tiễn mà không cho nàng biết.

Cảm giác nặng nề tựa ngàn cân của Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên nhẹ hơn hẳn.

Nàng đã trải qua hai lần thế gian ly biệt, lần nào cũng chỉ có thể yên lặng đối mặt, nhưng lần thứ hai này mùi vị giống như trà đắng. Tuy lúc đầu rất đắng, nhưng lại có hương thơm đọng lại.

Tâm chi sở tại, dù có cách xa vạn dặm, cũng vẫn cảm thấy ấm áp.

Gió thổi căng buồm khổng lồ, con tàu chầm chậm rời bến, bốn phía dần dần chỉ còn lại một màu xanh của nước và bầu trời.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thu hồi phi đao, để cho nó hóa thành một làn khói nhẹ, rồi biến mất trong tay nàng. Nàng đứng yên ở đuôi thuyền một lúc, sau đó quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Hi đứng ở phía sau nàng, không nói một lời. Giống như lần đầu tiên gặp ở Vân Vũ Sơn vậy, nàng không biết hắn đã đứng ở đấy được bao lâu.

Nàng vẫn luôn rất ghét có người im lặng đứng sau lưng mình, nhưng bây giờ nàng chỉ không ghét hắn. Đang định đi tới thì nghe hắn lạnh lùng hỏi: “Sao cứ động một chút là thả phi đao ra vậy?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn hơi giật mình: “Bởi vì có suy nghĩ bám vào nên có thể nhìn xa hơn.”

Dùng Long Quần Phi Đao để ngắm cảnh ở phía xa? Nói thế nào nhỉ, giống như dùng Đồ Long Đao để giết gà sao? Tần Hi cảm thấy nếu như mình là Lệnh Hồ Vũ, chắc chắn sẽ bị nàng chọc tức đến nỗi phải sống dậy.

Hắn nhắc nhở nàng: “Đây là vũ khí để giết người.”

“Lúc giết người mới là vũ khí, những lúc còn lại là đôi mắt.”

Tần Hi cảm thấy lời nàng rất thú vị: “Khi nào mới là lúc giết người?”

Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Giống như Thang Viên Yêu Quân.”

Hắn hiểu rồi.

“Lệnh Hồ Trăn Trăn.” Hắn đột nhiên nghiêm túc gọi nàng một tiếng.

“Sao thế?”

“Chẳng sao cả, chỉ gọi cô một tiếng thôi. Cô rất thích hợp làm tu sĩ Thái Thượng Mạch đó.”

Nàng có thích hợp hay không không quan trọng, quan trọng là Lệnh Hồ Vũ đã để lại cho nàng một cục diện rối rắm. Nếu nàng kế thừa tuyệt học của ông ta, vậy thì phải gánh chịu rắc rối cho ông ta. Giống như bọn họ đã nói, đây là số phận.

“Trung Thổ đẹp không?” Lệnh Hồ Trăn Trăn tìm cái để nói, muốn Tần Nguyên Hi ở lại lâu hơn một chút.

Chẳng có gì đẹp hay xấu cả, vẫn là trời đất núi sông như thế, mà cũng không có thêm mặt trời hay mặt trăng.

Ngọc Thanh Hoàn bị gió thổi bay, đung đưa nhẹ nhàng trên má hắn. Tần Hi đưa tay đẩy ra sau tai, không có ý định trả lời câu hỏi này.

Gió biển thổi chậm, mưa phùn bay bay, mây tản đi dần. Ánh nắng len vào khe hở trong đám mây đen, chiếu sáng vùng biển xám xịt và đôi má thiếu nữ trước mặt. Nàng vẫn im lặng nhìn hắn mà chờ đợi.

Tần Hi dừng một chút, sau đó như bị ma xui quỷ khiến thấp giọng nói: “Bát ngát và tráng lệ hơn Đại Hoang, nhưng ta không biết cô sẽ thích hay không.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn hít một hơi thật sâu, có mùi tanh của gió biển: “Ta sẽ cố gắng.

-HOÀN QUYỂN 1-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play