“Được, ta không sờ nữa.” Lệnh Hồ Trăn Trăn có chút tiếc nuối, đôi tai trắng như tuyết của hắn dễ nhìn hơn của mình nhiều.

Nàng vẫn không đóng cửa hay thúc giục hắn ra ngoài mà chỉ ngồi xuống ghế, lấy ra một con dao găm dưới gối và bắt đầu quấn một sợi dây quanh chuôi dao.

Tần Hi xoa lỗ tai ngứa ngáy, nhịn không được hỏi: “Con dao này từ đâu có?”

“Ngày hôm qua mua.”

Người Đại Hoang này này có lẽ được sinh ra từ đá, người bình thường khi bị thương như nàng phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, nhưng nàng lại không như thế. Nàng vẫn ngủ trễ dậy sớm như bình thường, vì biết chính xác thời điểm yêu binh đi tuần tra hàng ngày nên mỗi ngày đều ra ngoài đi dạo, hiện giờ có tiền rồi lại bắt đầu mua dao.

Hắn nhìn chằm chằm chuôi dao này một lúc. Kỹ thuật rèn ở nơi Đại Hoang rất kém, nên thoạt nhìn nó có lẽ không phải là một con dao tốt.

Nhớ đến dáng vẻ thảm hại nằm trong địa cung Vạn Thử Yêu Quân của nàng, hắn do dự đưa tay vào tay áo, lấy ra một chuôi đoản đao dài hơn một thước: “Tạm thời dùng cái này trước đi, nhất định là tốt hơn cái cô đã mua.”

Vừa cầm đoản đao trên tay, Lệnh Hồ Trăn Trăn liền biết đây không phải vật bình thường. Cán đao và vỏ đao đều được làm bằng ngọc đen, trên đó có rải rác những viên minh châu, một mặt vẽ Tốn Quái, mặt còn lại vẽ Chấn Quái. Có thể nhìn ra chủ nhân rất yêu quý thanh đoản đao này nên rất thường xuyên lau chùi và bảo dưỡng nó. Bên ngoài cán đao tuy có chút cũ, nhưng lưỡi đao lại sáng bóng như mới, quả thật tốt hơn nhiều so với con dao găm kia.

*Tốn Quái, Chấn Quái: Hai quẻ trong Bát Quái. Xem thêm tại Wikipedia

Nàng theo thói quen muốn đưa tiền, nhưng không biết tại sao, nhớ tới hắn nói: “Không nhất thiết mỗi lần người ta cho mình thứ gì đều phải trả tiền.”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, nhưng hắn chỉ cẩn thận nhắc nhở: “Dùng cẩn thận một chút, thứ này cô đền không nổi đâu.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ hồi lâu, rồi đưa túi giấy đựng bốn cái bánh bao nóng hổi ra.

Một câu cảm ơn cũng không nói mà lại đưa thứ đơn giản như này ra để đáp lễ? Nàng không thật sự nghĩ rằng cho hắn mấy cái bánh bao là có thể thanh toán xong mọi ân huệ đó chứ?

Tần Hi dở khóc dở cười nhận lấy, bắt đầu ăn không khách khí chút nào, nhướng mày nói: “Mùi vị không tệ, nhưng cái này không tính là đáp lễ, cũng không thể thanh toán hết mọi thứ.”

Nàng chắc chắn sẽ tiếp tục mặc cả, nên hắn ngừng lại đợi nàng trả giá.

“Ta biết.” Lệnh Hồ Trăn Trăn bắt đầu quấn dây vào chuôi đoản đao. “Chỉ là ăn ngon nên đưa ngươi ăn thôi.”

Tần Hi trầm mặc một lát, hồi lâu mới hỏi: “Ý của cô là cảm ơn?”

Không có gì để cảm ơn cả. Đại bá đã từng nói khi đi ra khỏi nhà, lời cảm ơn và xin lỗi là những điều phải hạn chế nói nhất vì rất dễ dàng dính vào nghiệt duyên, hơn nữa sẽ dây dưa không rõ. Họ Tần này vốn dĩ đã rất giỏi đổi trắng thay đen, nếu còn dây dưa nữa thì chắc chắn xong đời rồi.

Nàng đang muốn nói, đột nhiên ngoài cửa sổ bỗng nhiên tối sầm lại. Vô số yêu thú bay lên gầm rú như tiếng sấm, từng đợt từng đợt vang lên.

Là yêu binh của Xương Nguyên Yêu Quân.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhảy dựng lên, nhưng Tần Hi đã nhanh chóng đóng cửa sổ gỗ lại, đẩy nàng trở lại giường, ra hiệu cho nàng im lặng.

Hắn cẩn thận lắng nghe và nhận ra rằng số lượng yêu binh lần này rất không bình thường. Không lẽ Xương Nguyên Yêu Quân đã phái toàn bộ yêu binh tới sao?

Một lúc sau, có một tiếng “Đinh” vang lên thật lớn, là Sắc Lệnh Thuật của Yêu Quân.

“Xương Nguyên Yêu Quân có lệnh, từ ngày hôm nay trở đi, các thành trấn trong địa giới sẽ trở lại trật tự trước đây. Yêu binh sẽ không đóng quân kiểm tra ở những nơi quan trọng phía Tây, Bắc, và Đông nữa. Thương lữ có thể tự do đi lại, không cần lấy lệnh bài thông hành nữa.”

….. Cái quái gì đây? Tại sao lại đột nhiên dừng tay rồi?

Trên hành lang rất nhanh đã truyền đến tiếng chạy, một khắc sau, Chu Cảnh đã vội vã xuất hiện ở cửa. Diệp Tiểu Uyển đi theo phía sau hắn luôn miệng nói: “Tùng Hoa sư huynh! Huynh có nghe thấy không?! Xương Nguyên Yêu Quân có phải đang có quỷ kế gì nữa không?”

Hắn không hề để ý tới nàng, chỉ đợi đến khi đám yêu binh phủ đầy trời như mây đen rút đi mới nói: “Nguyên Hi, theo đệ đây là điềm báo gì đây?”

Diệp Tiểu Uyển cướp lời nói: “Điềm báo của sự lừa gạt!”

Chu Cảnh vẫn không để ý đến nàng, nhưng Tần Hi lại gật đầu: “Ta cũng cảm thấy đây là một trò lừa gạt.”

Diệp Tiểu Uyển vỗ tay một cái: “Thấy không Tùng Hoa sư huynh, Tần sư đệ cũng đồng ý với ta.”

Chu Cảnh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ nàng, cuối cùng nàng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Từ lúc đến Thủy Thanh Trấn tới nay, đầu tiên là vì thương thế của Lệnh Hồ Trăn Trăn nên ai cũng bận rộn, sau đó lại bởi vì yêu binh ngày nào cũng tuần tra khiến mọi người chẳng có tâm tình nói chuyện. Lúc này khó khăn lắm mới có cơ hội nói đôi câu với huynh ấy, nhưng tại sao huynh ấy lại như biến thành người khác thế?

Diệp Tiểu Uyển nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn cũng cố ý quay đầu tránh sang một bên, nàng lập tức hiểu ra, chỉ cúi đầu cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.

“Cho dù là lừa gạt hay thật sự rút binh, điều đó chỉ có thể có nghĩa là Xương Nguyên Yêu Quân hẳn đã xảy ra biến cố gì rồi. Tốt nhất là hai ngày tới nên xuất phát, muốn đánh muốn giết gì thì cũng phải có một kết cục thôi.”

Có lẽ vì đang tập trung nói chuyện nên đôi tai hồ ly trắng như tuyết trên đỉnh đầu hắn phe phẩy rất nhanh, vì phát hiện Lệnh Hồ Trăn Trăn lại nhìn chằm chằm vào tai mình nên hắn lập tức đưa tay lên che đi, không cho nàng nhìn.

Nhìn cũng không cho nhìn? Thật là keo kiệt, không hề giống một Thái Thượng Diện biết nhận lỗi, lại còn giảm nợ cứu mạng và nợ chữa thương cho nàng gì cả.

Thái Thượng Diện hẹp hòi, nhưng nàng không như thế. Đã nói sẽ dẫn đường nên nàng sẽ tận tụy với nhiệm vụ của mình, cẩn thận giải thích: “Muốn từ Nam Chi Hoang đi Tây Chi Hoang, chỉ có duy nhất một con đường là đi ngang qua Trường Cự Cốc, nhưng khi đến cốc rồi thì ngươi không được đi lung tung.”

Tần Hi ngoài ý muốn “Ừ” một tiếng: “Ta còn tưởng rằng cô muốn ta đi lạc thêm mấy lần nữa.”

Dù sao, mỗi lần lạc đường là có thể trừ một lần nợ cứu mạng. Sau khi trốn thoát khỏi Hành cung Tuấn Đàn, hai người đã gặp phải yêu binh ít nhất cũng mấy chục lần, nàng chỉ còn thiếu việc viết hai chữ “phiền muộn” lên mặt mà thôi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa quấn dây quanh thanh đoản đao vừa lắc đầu: “Địa hình trong cốc rất phức tạp, tìm người đi lạc rất phiền phức nên vào cốc nhất định phải nghe lời của ta. Cho nên trước khi vào Trường Cự Cốc, ngươi có thể đi lạc thêm mấy lần không?”

Tần Hi gật đầu: “Được, ta biết rồi.”

…. Đây là cuộc đối thoại lạ lùng gì đây?

Chu Cảnh nghe xong chỉ thấy đau đầu, chợt thấy thanh đoản đao trong tay nàng vô cùng quen mắt nên không khỏi ngạc nhiên: “Đây không phải đoản đao của Nguyên Hi sao? Cô giữ nó làm gì?”

Tuy nói sau khi tu tập thuật pháp thành công, tu sĩ không cần dùng binh khí bình thường nữa, nhưng thanh đoản đao này là tự tay sư tôn tặng cho sư đệ sau khi vào Nhất Mạch. Nguyên Hi còn vô cùng yêu quý và coi nó như một vật cũ thường dùng, vậy mà lại để nàng tùy tiện táy máy sao?

“Mượn làm vũ khí.” Sau khi quấn dây xong, nàng buộc thanh đoản đao vào đai lưng. “Thang Viên Yêu Quân vốn là kẻ hèn nhát nên rất có thể lão đã lén giữ lại vài yêu binh để đánh lén. Nghe nói tu sĩ Trung Thổ không thể giết yêu ở Đại Hoang, nhưng mọi người yên tâm đi, ta bây giờ đã có đao, cứ để ta đối phó là được.”

Để nàng đối phó cái rắm! Chu Cảnh đang muốn mắng mấy câu để nàng tỉnh táo lại chút thì lại nghe Tần Hi nói: “Không được.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn hắn, cái gì không được?

“Đoản đao có thể cho cô mượn để tự vệ, nhưng việc đối phó yêu binh là của chúng ta.”

Tóm lại, đối với hắn, nàng đã không còn là “người Đại Hoang có thể khiến hắn bớt lo nữa.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn thử biện giải cho chính mình: “Thật ra ta rất lợi hại đó.”

Tần Hi một chút cũng không bị lay động: “Thứ cho ta có mắt như mù, thật sự không nhìn ra.”

“Yêu Quân thì không được, nhưng hai ba tên yêu binh thì vẫn có thể….”

Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa: “Không được là không được, nếu để ta phát hiện cô cố ý gây chuyện thì nợ cứu mạng trên đoạn đường đến Tây Chi Hoang này chỉ sợ là cô trả không nổi đâu.”

Nợ cứu mạng vẫn luôn là tử huyệt của nàng, chỉ cần đâm một phát là trúng, Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức im lặng, chỉ cau mày cố ý nhìn vào đôi tai hồ ly khiến hắn phải đưa tay che lại lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play