Rất nhanh, tin đồn về việc Lệnh Hồ Trăn Trăn có phải người thân của Đại Mạch Chủ hay không đã lan rộng trong các tu sĩ trẻ tuổi của các Mạch ở Thái Thượng Mạch.
Tuy nhiên, nhân vật chính gần đây chỉ phiền muộn vì tuyệt học của mình, hoàn toàn không hay biết gì.
Nàng đã tĩnh tu rất nhiều nhưng hoàn toàn không có linh cảm. Tần Nguyên Hi đã trở thành Cửu Mạch Chủ, cũng trở thành sư tôn của hàng nghìn tu sĩ của Cửu Mạch, mỗi ngày luôn vô cùng bận rộn nên Lệnh Hồ Trăn Trăn quyết định đến hỏi Du Bạch.
Du Bạch vốn hào phóng, không ngần ngại cho nàng xem tuyệt học của mình — từng đốm lửa trắng như tuyết.
“Chúng gọi là Tái Tuyết.” Nàng tự hào nói. “Loại bỏ tất cả tạp chất và những nhiễu loạn vụn vặt, đây là loại Ly Hỏa thuần túy nhất mà ta có thể triệu hồi. Tuyệt học không chỉ là sự giác ngộ trong tu hành, ta nghĩ nó còn là cảm ngộ* về cuộc đời, kết hợp cả hai sẽ dễ dàng có linh cảm thôi.”
*cảm ngộ: xúc động trong lòng mà tỉnh ngộ, hiểu ra lẽ phải
Thì ra là vậy, cảm ngộ về cuộc đời.
Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ hai, ba ngày, nhưng không nghĩ ra đạo lý nào phù hợp cả.
Nàng vốn thích làm những gì mình yêu thích, làm nhiều nói ít, suy nghĩ vụn vặt cũng ít. Cách của Du Bạch có lẽ không hợp với nàng, nên nàng lại đến hỏi Chu Cảnh.
Chu Cảnh cũng hào phóng khoe tuyệt học — kim quang như tơ lụa bao phủ lên và hóa tất cả thành bụi mịn.
“Đây gọi là Kiếm Ý Nhất Chỉ.” Chu Cảnh tự hào nói. “Ban đầu chỉ trong phạm vi hai trượng, cao ba trượng, giờ đã rộng mười dặm, cao có thể chạm trời, chỉ đâu đánh đó. Tuyệt học đơn thuần là luyện từ từ mà thành, ta thấy muội cần luyện thêm vì tâm muội chưa đặt vào tu hành.”
Có chút oan ức, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy mặc dù nàng yêu thích nhiều thứ, nhưng mỗi khi nghiên cứu, nàng đều đặt hết tâm trí vào và việc tu hành cũng không ngoại lệ.
Giờ đây, nàng đã quyết tâm đối đầu với tuyệt học, không tới Thiên Trọng Cung, cũng sẽ không lên Cửu Mạch Sơn, mà ở lì trong động phủ chật chội, tối tăm của Lệnh Hồ Vũ năm, sáu ngày. Mỗi ngày nhìn lên một khe sáng trên đỉnh đầu, lặng lẽ suy ngẫm, không ăn không ngủ.
Do thân phận Mạch Chủ, Tần Hi không thể tùy tiện đến Nhất Mạch Sơn nên chỉ đành gửi thư cho nàng, thấy thư hồi đáp chỉ vài dòng ngắn ngủi, lại không rõ ý, hắn hiểu rằng nàng đã bắt đầu vật lộn với tuyệt học.
Rõ ràng đã dặn đừng tu luyện quá nhanh, nhưng Trăn Trăn của hắn hiên phú tuyệt đỉnh, nơi cần thông minh thì chẳng hề thiếu. Vì vậy nên hắn dứt khoát không quấy rầy nàng, mỗi ngày chỉ dùng Ngàn Dặm Thuật của Mạch Chủ để gửi thức ăn và nước uống cho nàng.
Lại mấy ngày trôi qua, khe sáng trên đỉnh đầu đổi từ sáng thành tối nhiều lần, trong cơn mệt mỏi cực độ và chấp nhất, trong đầu Lệnh Hồ Trăn Trăn bất ngờ lóe lên một tia linh cảm.
Theo dòng suy nghĩ đột ngột xuất hiện, nàng từ từ chi phối dòng Lôi Hỏa, dần dần tụ lại thành một viên châu đen đỏ xen lẫn trong lòng bàn tay.
Nàng cẩn trọng thả nó vào đống đá vụn, trong nháy mắt, sét và ánh lửa bùng lên. Đá vụn không hề nhúc nhích nhưng giờ đã bị nhuộm đen, gió thổi qua liền hóa thành tro bụi màu xanh xám bay tản ra.
Thành công rồi?!
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhảy xuống cột đá, chợt nghe tiếng già nua của Đại Mạch Chủ bên ngoài động phủ: “Đây gọi là Lôi Hỏa Châu, trước đây đã có tu sĩ chuyên tu Lôi Hỏa Đạo ở Thái Thượng Mạch lấy nó làm tuyệt học.”
Hai chân nàng mềm nhũn, suýt ngã phịch xuống đất.
Khó khăn lắm mới có linh cảm, kết quả lại vô nghĩa, nàng đấm đầu mình, thở dài não nề.
Đại Mạch Chủ bước đi nhẹ nhàng trên tuyết, đến bên cạnh nàng. Ông hìn đống tro bụi trên tuyết, bỗng nhướng mày nói: “Vi sư luôn nghĩ rằng tuyệt học của con có lẽ sẽ mới mẻ thú vị hơn một chút.”
Vị Đại Mạch Chủ thường ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi mà đến đây nói chuyện đã là điều hiếm thấy, nhìn dáng vẻ lại có ý định chỉ dẫn tuyệt học, quả là mặt trời mọc từ hướng Tây. Lệnh Hồ Trăn Trăn vội vàng hỏi: “Thế nào là mới mẻ thú vị?”
Đại Mạch Chủ thong thả đáp: “Tu sĩ với con chỉ là một nghề nghiệp. Nếu sở thích của con đa dạng như vậy, sao không thử kết hợp tất cả những gì mình yêu thích vào với nhau?”
Nàng có chút mông lung: “Thế nhưng những thứ như làm nghề thủ công, làm thư đồng đâu liên quan gì đến tu hành.”
Đại Mạch Chủ chỉ cười không nói, chắp tay sau lưng bước đi hai bước, rồi ngẩng đầu nhìn lên một khe sáng trên đỉnh đầu, ánh sao mờ nhạt đang lóe lên trong khe hở.
“Quả là nơi yên tĩnh để tĩnh tâm.”
Không rõ vì sao, ông bỗng cảm khái một câu.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không có tâm trạng nghe ông cảm khái, chỉ nói: “Sư tôn, tuyệt học của con…”
“Con là một người rộng lượng.” Đại Mạch Chủ chậm rãi ngắt lời nàng. “Từ nhỏ không lớn lên trong tiên môn, cũng chẳng ở chốn phàm trần, khác với phụ thân và các sư huynh, sư tỷ của con. Quy tắc tu hành không ràng buộc được con, con cũng không nên để quy tắc tuyệt học trói buộc mình. Khắp hiên hạ vừa là tu sĩ vừa là Thần Công Quân, lại còn thử làm thợ sửa dù, chắc chỉ có mình con thôi.”
Nói xong, ông lại mỉm cười: “Còn nữa, con mới về chưa đầy một tháng mà trong Mạch đã đồn đại khắp nơi. Vi sư không ngờ mình lại có thêm một cháu gái đó. Lời đồn này, vi sư giao cho con tự mình giải oan.”
Cháu chắt gì chứ?
Lệnh Hồ Trăn Trăn thấy ông sắp rời đi, đầu óc rối bời, bao nhiêu thắc mắc ông vừa khơi lên còn chưa giải đáp, sao lại đi mất? Nàng lại gọi: “Sư tôn, đợi đã.”
“Bao nhiêu năm rồi, nhưng tiếng gọi ‘sư tôn’ này của con nghe có vẻ chân thành nhất.”
Đại Mạch Chủ cười giễu một tiếng, bóng dáng đã biến mất ngoài động phủ.
*
Mùng 9 tháng Hai, xuân về đất trời.
Chưa đến giờ Thìn, bên ngoài Thiên Trọng Cung đã lác đác xuất hiện nhiều tu sĩ trẻ từ các Mạch khác nhau.
Nghe nói hôm nay Lệnh Hồ Trăn Trăn sẽ đến Thiên Trọng Cung kiểm nghiệm tuyệt học. Nếu kiểm nghiệm thành công, nàng sẽ thuận lợi thăng chức từ tu sĩ của Nhất Mạch lên trưởng lão của Thiên Trọng Cung.
Việc kiểm nghiệm tuyệt học vốn không hiếm gặp, nhưng Lệnh Hồ Trăn Trăn thì khác. Nàng được đồn đại là cháu chắt nữ gì đó của Đại Mạch Chủ, sống vô tư trong Thái Thượng Mạch, nơi có vị thế cao hơn cả trong các tiên môn. Nàng còn được cho là đã khiến Cửu Mạch Chủ say mê đến nỗi mất hồn mất vía.
Dù thế nào, tuyệt học không thể làm giả. Đây rốt cuộc là tin đồn hay sự thật, các tu sĩ trẻ tuổi đang chờ câu trả lời cuối cùng.
Trên Thần Oánh Đài dưới tầng hầm của Thiên Trọng Cung, Cửu Mạch Chủ và Tam Mạch Chủ đang chăm chú lắng nghe Lệnh Hồ Trăn Trăn giải thích tuyệt học của mình. Thông thường, việc kiểm nghiệm tuyệt học của tu sĩ Nhất Mạch cần hai vị Mạch Chủ tham gia, nhưng hôm nay, dưới đài còn có thêm Đại Mạch Chủ với vẻ mặt đầy kỳ vọng.
Nghe xong, Tần Hi chỉ thở dài: “Làm phức tạp đến vậy sao?”
Không ngờ mới hai tháng không gặp, nàng đã gầy đi trông thấy, cổ và lưng váy đều rộng hơn trước.
Tam Mạch Chủ lại tỏ vẻ thích thú: “Nghe cũng có chút thú vị, thử dùng lên chúng ta xem.”
Lời vừa dứt, cả hai liền thấy xung quanh đột nhiên dựng lên những bức tường cao đan xen màu đen đỏ, mây sét đỏ như máu bao phủ trên đỉnh đầu. Họ như bị giam trong một mê cung lắt léo chồng chất, tầng tầng lớp lớp, không khác gì một ma trận.
Tần Hi gọi Phong Lôi Phi Kiếm ra đập mạnh vào tường, tiếng nổ rung trời liên tiếp vang lên, nhưng tường vẫn không vỡ. Mê cung lập tức biến đổi, trở thành một khu vườn nối tiếp nhau —— nàng là dùng Lôi Hỏa Châu để tạo ra mê cung sao?
Quả nhiên, ngay sau đó, vô số Lôi Hỏa Châu từ trên trời, tường và mái nhà lao xuống, ép hai người phải vội vàng né tránh.
Tam Mạch Chủ dồn linh khí toàn thân để đánh bật các Lôi Hỏa Châu đang đuổi theo không ngừng. Tiếng nổ dữ dội vang dội khắp nơi, mê cung một lần nữa thay đổi, trập trùng lên xuống, hoàn toàn không có đường ra.
“Khả năng thao túng linh khí thật tinh diệu.” Tam Mạch Chủ không khỏi khen ngợi.
Tinh diệu thì tinh diệu, nhưng sao lại là mê cung?
Tần Hi ngẩng lên nhìn lôi vân đỏ như máu, trong mê cung không thể đằng phong nên chỉ có thể dùng đôi chân mà đi.
May mắn là có Tam Mạch Chủ ở đây.
Hắn lặng lẽ theo sau Tam Mạch Chủ, đi loanh quanh, liên tục rẽ hướng bảy lần tám lượt, Lôi Hỏa Châu vẫn bay lượn xung quanh không dứt. Nếu đánh bay chúng, đợt tiếp theo sẽ ập đến nhiều hơn, nên đành phải né tránh không ngừng. Vất vả lắm mới đến cuối mê cung, tất cả Lôi Hỏa Châu đột ngột tan biến, trước mặt xuất hiện một cái đình nhỏ. Trong đình có một đôi tay rối đen kịt đang cầm bút viết gì đó trên giấy.
Tam Mạch Chủ kinh ngạc hỏi: “Đó là vật gì?”
“Đó là tay rối do Trăn Trăn tạo ra.” Tần Hi giải thích. “Có thể viết chữ vẽ bùa, làm những việc đơn giản như một thợ thủ công.”
Nghe nói chính nhờ tạo ra đôi tay rối này mà nàng được truyền danh hiệu Thần Công Quân.
Tay rối nhanh chóng viết xong, nhẹ nhàng đưa tờ giấy đến. Tần Hi chăm chú nhìn, chỉ thấy trên giấy của mình có dòng chữ: [Ngưng Băng Phù, năm trăm kim.]
Trên giấy của Tam Mạch Chủ có nhiều chữ hơn, từ “Ngài có người mình thích không?” đến “Vì lý do gì mà thích?” Hàng loạt câu hỏi giống như của một thư đồng.
… Thật là độc nhất vô nhị.
Mê cung trong chốc lát tan biến như làn khói, khi Tam Mạch Chủ bước ra khuôn mặt vẫn còn thoáng đỏ, không hài lòng nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Bày mê cung rồi lại thả người ra, còn gì là tuyệt học sát chiêu nữa?”
Đã trả tiền thông quan rồi còn không cho người đi? Lệnh Hồ Trăn Trăn định nói nhưng lại thôi.
Tam Mạch Chủ không hài lòng một lúc, bỗng nhận ra tuyệt học này rất có hiệu quả trong việc làm hao mòn ý chí chiến đấu. Việc để lại một con đường sống chính là điều khác biệt của tuyệt học này.
Ông quay đầu nhìn xuống đài, Đại Mạch Chủ đã cười mãn nguyện sau khi thưởng thức một màn trình diễn. Tuyệt học của Lệnh Hồ Trăn Trăn quả nhiên mới lạ mà thú vị, mang đậm phong cách của nàng, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được.
Trong giọng nói lạnh lùng của Tam Mạch Chủ bỗng pha thêm một chút ấm áp: “Chiêu này tên là gì?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ ra.”
Tam Mạch Chủ mở bàn tay, quyển sổ dày để ghi tên của trưởng lão cùng tuyệt học hiện ra. Ông lại hỏi: “Tiên hiệu là gì?”
“Cũng chưa nghĩ ra.”
Tam Mạch Chủ nhíu mày: “Cái gì cũng chưa nghĩ ra mà đã đến kiểm nghiệm tuyệt học?”
“Tối qua mới hoàn thành, chưa kịp nghĩ.”
Tam Mạch Chủ chỉ viết lên bốn chữ “Lệnh Hồ Trăn Trăn”, rồi hài lòng rời đi: “Nghĩ ra trong vòng ba ngày, rồi đến Thiên Trọng Cung tìm ta.”
*
Sau khi Lệnh Hồ Trăn Trăn vượt qua kiểm tra tuyệt học chỉ trong một lần, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp các phân Mạch, khiến các tu sĩ trẻ có tâm trạng phức tạp. Điều phức tạp hơn là việc họ tụ tập bên ngoài Thiên Trọng Cung đã khiến nhiều trưởng lão quở trách. Mãi đến khi có người to gan đặt câu hỏi: “Lệnh Hồ Trăn Trăn có thật là con cháu nhờ mối quan hệ mà vào Nhất Mạch không? Nàng ấy rốt cuộc có thật sự là có tài hay không?”
Một vị trưởng lão đã từng là tu sĩ Nhất Mạch tên Trầm Quân, tự Bất Bình, hiệu là Hàn Kiếm Quân, đáp lại ngắn gọn mà lạnh lùng: “Nàng ấy là hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ, đương nhiên là dựa vào tài năng thật sự mà vào Nhất Mạch. Các con tưởng Nhất Mạch là nơi lừa bịp gì sao? Mau rời đi.”
Đến khi tìm hiểu xem Lệnh Hồ Vũ là ai, các tu sĩ lại thêm phần kinh ngạc. Tóm lại, Lệnh Hồ Trăn Trăn đã trở thành chủ đề bàn tán của giới tu sĩ trẻ trong Thái Thượng Mạch.
Người trong cuộc vẫn không hay biết gì, chỉ lo hỏi Tần Hi: “Tuyệt học của ta thế nào?”
Nàng dường như đang mong đợi hắn khen ngợi không ngớt.
Tần Hi nhìn gương mặt gầy gò và quầng thâm dưới mắt nàng, cau mày nói: “Chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra một tuyệt học phức tạp thế này.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cố biện hộ cho tuyệt học của mình: “Nó không hề phức tạp chút nào! Vừa có thể đánh nhau, kiếm tiền, lại còn thu thập được tư liệu. Nó thực sự rất lợi hại đó!”
Tần Hi bật cười: “Hai tháng không ngủ không nghỉ, tuyệt học của nàng lợi hại, nhưng nàng càng lợi hại hơn.”
Nàng lập tức vui vẻ: “Có phải nó còn thú vị hơn cả Long Quần Phi Đao không?”
Đương nhiên rồi. Đây hoàn toàn là thuật pháp của riêng Lệnh Hồ Trăn Trăn, chỉ có nàng mới có thể tạo ra, giống như thái độ của nàng đối với cả thế gian này, đầy mới mẻ và thú vị.
Tần Hi nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Nghĩ cho nó một cái tên đi?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn bị xoa đầu đến mức tóc tai rối tung, mệt mỏi tựa vào cổ hắn: “Chàng nghĩ cho ta đi.”
“Tiên hiệu thì sao?”
“Chàng nghĩ luôn đi.”
“Vậy nàng làm gì?”
Nàng ngáp một cái: “Ta đi ngủ, buồn ngủ quá rồi.”
Nói là đi ngủ, Tần Hi đắp chăn lụa, hạ rèm giường cho nàng, nhưng khi ừa định rời đi thì tay áo lại bị kéo lại. Gương mặt Lệnh Hồ Trăn Trăn tràn đầy vẻ buồn ngủ nhưng lại kèm một chút bất mãn, nhẹ nhàng hỏi: “Chàng đi đâu thế?”
Vừa rồi còn hớn hở, sao giờ lại giận dỗi rồi?
Tần Hi quay lại ngồi lên giường, ôm nàng vào lòng, tiếp tục xoa đầu nàng: “Đệ tử chẳng đi đâu cả, chỉ ở đây hầu hạ sư tôn an giấc.”
Nàng đương nhiên hài lòng với sự hầu hạ này, chợp mắt liền thấy buồn ngủ, nhưng lại cảm giác hắn hôn nhẹ lên trán mình: “Sư tôn cứ ngủ đi, đệ tử cáo lui.”
“Không được phép lui!” Lệnh Hồ Trăn Trăn bừng tỉnh, dùng cả tay chân ôm chặt lấy hắn. “Sư tôn lệnh cho chàng ở lại ngủ cùng ta.”
Hôm nay tiểu sư tôn của hắn có gì đó không bình thường, nhưng cung kính không bằng tuân mệnh.
Tần Hi vui vẻ ôm nàng chui vào trong giường, học theo nàng dùng cả tay chân cuốn lấy người nàng, chẳng mấy chốc lại chạm nhẹ lên bụng nàng: “Sư tôn gầy đi nhiều rồi, đệ tử rất đau lòng.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn giữ lấy cái tay đang sờ loạn của hắn, đột nhiên nói: “Tần Nguyên Hi, ta biết chàng có Giáp Ất Bính Đinh nhiều lắm. Ta thấy ở hành lang có nhiều cô nương đứng bên ngoài Thiên Trọng Cung. Khi chàng vừa bước ra, họ liền vây quanh, mà chàng còn trò chuyện cười nói với họ. Ta vì tuyệt học mà lao lực đến kiệt quệ, còn chàng thì ngày ngày cười nói với người khác.”
Tần Hi nắm lấy ngón tay nàng, đáp một cách vô tội: “Không phải ngày nào cũng vậy.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn quay phắt lại, nhưng lại bị giữ lấy cằm. Hắn thở dài: “Chẳng trách nàng kêu buồn ngủ nhưng vẫn không chịu ngủ, còn phạt đệ tử lên giường. Khi nào sư tôn lại ghen một cách tinh tế thế này?”
Nàng cũng bóp lấy cằm hắn: “Chàng cố tình làm ta ghen.”
Dáng vẻ cười nói ấy vừa nhìn là đã biết không bình thường chút nào.
Hắn thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý nàng chứ. Vậy mà hắn vẫn giả vờ như không hiểu, còn bày ra dáng vẻ nghiêm túc: “Sư tôn, đệ tử là Cửu Mạch Chủ, sao có thể làm ngơ với các tu sĩ trong Mạch được?”
Còn cố ý chọc tức nàng đúng không?
Lệnh Hồ Trăn Trăn quay ngoắt đi: “Ta không cần đệ tử như chàng, mau đi đi.”
Tần Hi lại sát gần, tóc dài phủ lên vai nàng: “Vậy ta sẽ làm sư tôn của nàng. Đừng giận, lần sau ta sẽ dùng Sét Lạnh đuổi họ đi.”
Nàng không đáp lại những lời nói lung tung của hắn, nhắm mắt giả vờ ngủ, không bao lâu liền ngủ thật.
Chẳng biết tại sao, nàng mơ thấy lần đầu tiên dẫn Tần Nguyên Hi về sư môn đại trạch. Sư phụ thấy nàng vô cùng vui mừng, nhưng lại cau có không cho Tần Nguyên Hi vào cửa, dù Vu Yến Quân có khuyên thế nào cũng không được.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Sư phụ không thích chàng là vì chàng là tu sĩ sao?”
Thần Công Quân lạnh lùng nói: “Tên tiểu tử này cười giả dối, nhìn là thấy đáng ghét. Nó đối với con cũng thế chứ gì?”
Thật ra không phải vậy, nếu đúng vậy thì nàng thấy nhẹ nhõm hơn rồi.
“Tiểu tử này bây giờ còn non trẻ, nhưng vài năm nữa, chắc chắn sẽ có vô số đào hoa.” Thần Công Quân nói. “Nếu con không muốn chịu khổ thì đừng quay về Trung Thổ nữa.”
Không được, nàng không hể rời xa Tần Nguyên Hi. Nhưng nếu hắn khiến nàng bực mình thì nàng nhất định sẽ khiến hắn càng bực mình hơn.
Thần Công Quân cuối cùng thở dài: “Ta biết con thật sự thích nó, cũng thấy nó thật sự thích con. Thế nhưng, tâm con trong sáng, không có chút tà niệm, còn tên họ Tần kia thì gian xảo hơn nhiều. Cẩn thận nó sẽ khiến con chịu thiệt đó.”
Không có chuyện ai chiếm lợi ai. Đối với nàng mà nói, uối cùng cũng chỉ là cam tâm tình nguyện, nếu không thì một trăm Tần Nguyên Hi cũng vô ích.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ra núi sau tìm Tần Nguyên Hi. Vì sư phụ không cho hắn vào sư môn đại trạch nên hắn đành trú tạm trên nhánh cây ở núi sau. Khi nàng tìm đến, hắn đang đứng ở vách núi ngắm cảnh, vạt áo rộng bị gió thổi lay nhẹ, mái tóc dài bị gió thổi về phía trước, để lộ gáy phần gáy hơi lõm xuống, trông sạch sẽ và sảng khoái đến lạ lùng.
Nàng nghĩ rằng Tần Nguyên Hi sẽ than phiền vài câu, nhưng không hề. Hắn ngược lại còn vui vẻ nói: “Phong cảnh núi non ở đây thật đẹp, sư phụ của nàng quả là người biết chọn địa điểm.”
Tần Nguyên Hi cũng không làm khó nàng, cứ ngủ ngoài trời nửa tháng. Sau đó, sư phụ mới cho phép hắn vào đại trạch, suốt khoảng thời gian ấy chỉ nói với hắn một câu: “Hãy chăm sóc Trăn Trăn thật tốt.”
Kết quả là giờ hắn cố ý chọc tức nàng.
Trong giấc ngủ, Lệnh Hồ Trăn Trăn như muốn trút bỏ điều gì đó mà mạnh mẽ trở mình. Chỉ là Giáp Ất Bính Đinh thôi, nàng cũng có cả đống, sẽ trả đũa hắn sau.
Trong mơ nàng nghe thấy giọng hắn nhẹ nhàng vang bên tai: “Trăn Trăn, y phụ lỏng rồi, cẩn thận cảm lạnh.”
Tu sĩ có chân ngôn, cảm lạnh gì chứ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chui vào chăn, cố trốn tránh giọng nói của Tần Nguyên Hi. Vậy mà hắn cứ nhất định phải khiến nàng nghe thấy, đuổi theo đến tận trong chăn, rồi lại áp sát vào ngực, dần dần hạ xuống, há miệng cắn vào chiếc dây lưng đã lỏng.
Nàng giật mình tỉnh dậy, lập tức cảm giác tình hình có chút không ổn, vội đưa tay đẩy hắn ra, nhưng cổ tay lại bị hắn ép chặt xuống giường. Tần Nguyên Hi đặt trán lên trán nàng, hơi thở như làn gió nhẹ lướt qua khóe môi, dịu dàng dỗ dành: “Sẽ nhẹ nhàng thôi…”
Lần này, cuối cùng hắn cũng không gạt nàng nữa, chỉ nâng niu vuốt ve cái cằm gầy gò của nàng: “Thật sự giận rồi sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn giãy giụa không được, giọng nói hơi run rẩy: “Ta đã nỗ lực luyện tuyệt học, còn chàng lại cố tình chọc tức ta.”
Tần Hi chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Vì ta mà nàng mới cố gắng đến vậy?”
Đúng vậy, vì nàng muốn sớm được ở bên hắn, ếu không làm trưởng lão cuối cùng sẽ phải quay về Nhất Mạch Sơn, không thể ngày đêm bên nhau. Ai bảo nàng vừa muốn làm cái này, vừa muốn làm cái kia, tham lam với thế gian, nên đành phải cố gắng nhiều hơn.
Hắn lại im lặng không nói gì, bàn tay đang giữ cổ tay nàng dần buông lỏng, luồn qua khe hở giữa eo và đệm, ôm lấy lưng nàng và siết chặt trong vòng tay.
Tóc mai kề cận.
Lệnh Hồ Trăn Trăn vô thức lần tìm hơi thở của hắn, tay vòng qua cổ hắn, dùng ngón tay chạm vào đường cong dịu dàng trên gáy hắn. Tần Nguyên Hi lúc nào cũng khiến nàng vừa yêu vừa hận, vừa muốn ôm hắn lại vừa muốn cắn hắn một miếng.
Tần Hi cầm lấy tay nàng, đặt lên bím tóc của mình: “Sau này lấy trâm của nàng cài cho ta nhé.”
Nhưng cây trâm đó rõ ràng là của đồ của nữ tử dùng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng cảm thấy hắn cũng chạm lên mái tóc của mình, thanh âm hắn nhẹ nhàng vang lên: “Ta đưa dây buộc tóc của mình cho nàng dùng.”
Tu sĩ không có lễ nghi thành hôn như người phàm, đôi lứa hợp thì đến, không hợp thì đi. Tần Nguyên Hi hôn lên chân mày của nàng: “Nếu chúng ta là người bình thường, nàng hẳn đã phải gả cho ta rồi. Tuy nhiên, trao đổi trang sức cũng thế thôi. Người khác nhìn vào sẽ biết ta là của nàng, còn nàng là của ta.”
“Còn nữa.” Hắn ôm lấy nàng, như muốn giấu nàng đi. Giọng hắn ấm áp mà mơ hồ: “Lần này ta không cố ý chọc giận nàng đâu, nhưng vi sư vốn là người như vậy. Đồ nhi đã sớm biết rồi, mong bao dung cho vi sư thêm chút.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cắn tai hắn: “Ta mới là sư tôn.”
Tần Nguyên Hi cũng nhéo tai nàng để trả đũa, làm nàng nhột đến run rẩy. Hắn cười nhẹ: “Hôm nay không để nàng làm sư tôn đâu. Ngoan nào, đồ nhi, sư tôn đã nghĩ tên cho tuyệt học và tiên hiệu của nàng rồi, nàng phải báo đáp ta đấy.”
Cuối cùng nàng không thể báo đáp lâu, vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, trong giấc mơ Tần Nguyên Hi đã buộc lại tóc cho nàng, không chút do dự cài cây trâm ngọc trai trắng của nàng lên tóc mình. Sau khi soi gương một lần, hắn khẽ nhếch mày: “Từ nay về sau, cứ như vậy thôi.”
*
Đó là chuyện xảy ra hai tháng sau khi Cửu Mạch Chủ vừa nhậm chức. Người yêu của hắn, Lệnh Hồ Trăn Trăn, nhờ tuyệt học “Nhất Niệm Sinh Tử” mà được thăng chức thành trưởng lão Thiên Trọng Cung, lấy tiên hiệu là Đồng Vân Quân.
Từ đó về sau, bím tóc của Cửu Mạch Chủ không còn buộc dây nữa, chỉ cài một cây trâm ngọc trai trắng của nữ tử. Những sợi dây buộc tóc với đủ màu sắc của hắn đôi khi được thắt bên tai của Đồng Vân Quân, lúc lại buộc trên chiếc cổ thon dài của nàng, hoặc đôi khi còn cột trên cổ tay.
Tần Nguyên Hi là người của Lệnh Hồ Trăn Trăn, Lệnh Hồ Trăn Trăn là người của Tần Nguyên Hi, có trang sức kết tóc làm chứng.
Bất kể hắn là Cửu Mạch Chủ hay sau này sẽ trở thành Đại Mạch Chủ, bất kể nàng có đi đến đâu ở phương trời nào, từ nay về sau, mãi mãi là như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT