Đêm ấy, Lệnh Hồ Trăn Trăn lại mơ thấy cảnh núi rực rỡ ở Vân Vũ Sơn.

Gió thổi qua biển cây với đủ màu đỏ, vàng, xanh như những gợn sóng gợn lăn tăn. Ánh nắng thu dịu dàng phủ lên đôi vai, mang theo hương thơm của hoa cỏ khô dưới ánh nắng ấm áp.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vô thức quay đầu lại, bên vách đá trắng có một một thiếu niên mặc vũ y trắng muốt đang đứng.

Không có vết máu, cũng không có vẻ mặt không còn sức sống. Đôi mắt đen đậm sâu thẳm của hắn lặng lẽ nhìn nàng, như muốn trút ra ngàn lời vạn chữ. Gió cuốn những lọn tóc dài của chàng như tơ lụa, Thái Thanh Hoàn màu mực lấp lánh ánh sáng nửa trong suốt trong nắng. Hắn chớp mắt, bỗng nhiên khẽ mỉm cười với nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cất bước chạy về phía nàng, nhưng như thể bị một lớp bình phòng mềm ngăn lại, không thể nào tiến tới gần. Nàng đứng khựng lại, đưa tay ra: “Tần Nguyên Hi, ta rất nhớ chàng.”

Những cố chấp, kiên định một mực dường như tan biến. Nàng nhớ hắn, như thể đã cả đời chưa từng gặp lại.

“Ta chưa từng quên chàng.” Nàng kiên định nhìn hắn. “Chàng có thể trở về không?”

Bóng dáng trắng muốt từ từ tiến đến gần nàng, bước chân nhẹ nhàng như không có trọng lượng. Hắn cũng đưa tay ra, ngón tay thon dài như muốn chạm vào tay nàng, rồi lại rút lại, chỉ kéo tay áo lên, cúi xuống lau nước mắt cho nàng.

Lạnh buốt.

Lệnh Hồ Trăn Trăn giật mình tỉnh giấc, thấy trong phòng không biết từ lúc nào đã ngập tràn Phong Lôi Ma Khí như mây đen cuộn dày. Bên giường, một bóng đen đứng đó, vạt áo như mây đen, đầu ngón tay dừng lại nơi khoé mắt nàng.

Là mộng? Hay không phải mộng?

Dù thế nào cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nàng xoay người ôm chặt lấy bóng đen ấy, như ôm lấy một đám mây lạnh lẽo vào lòng: “Đừng đi!”

Vòng tay lạnh lẽo mà dịu dàng ôm lấy nàng. Khắp phòng, Phong Lôi Ma Khí dần dần thu lại. Nguyên Hồ Ly đặt cằm lên tay nàng, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn nàng, đôi mắt xanh biếc như muốn nói điều gì đó.

Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn nó, bất giác thấy nó dùng mũi lau giọt nước mắt nơi cằm nàng. Một cơn rùng mình kéo nàng tỉnh táo lại, nàng bật dậy khỏi giường.

“Ngươi!” Nàng bế Nguyên Hồ Ly lên thật cao. Thế nhưng, nó chỉ trừng mắt nhìn, sau đó đã từ từ ngủ thiếp đi.

*

20 thàng Tám, mưa phùn rả rích.

Lệnh Hồ Tiểu sư tỷ, sau nửa năm xa cách, đã trở lại Nhất Mạch Sơn.

Khi Chu Cảnh đến Di Quang Nhai thì tu sĩ Nhất Mạch đã tụ tập đông đủ, từng người đứng ngoài trận pháp cửa phủ, chờ đợi Đại Mạch Chủ bên trong đưa ra kết luận khiến người ta phấn chấn.

“Nhị sư huynh cũng đến?” Chu Cảnh nhìn Lâu Hạo, người cũng đã lâu không gặp, không giấu nổi vẻ vui mừng.

Người bận tâm nhất về chuyện Thần Hồn Khế chính là vị Nhị sư huynh này. Nghe nói khi Quý Viễn bị thao túng thao túng còn do dự, hoang mang, chỉ riêng Lâu Hạo hận không thể dùng hết sức lực kéo sư tôn xuống, đến mức sau khi tỉnh lại, hắn vẫn tự nhốt mình trong động phủ, xấu hổ không dám gặp ai.

Nhưng Nhị sư huynh dù sao cũng là Nhị sư huynh, thần sắc hắn giờ đây đã trở lại bình thường: “Chuyện quan trọng thế này, sao ta có thể bỏ lỡ được.”

Ban đầu, mọi người đã chấp nhận kết quả đau buồn nhất, Lệnh Hồ Trăn Trăn mang theo ma khí hồ ly rời khỏi Thái Thượng Mạch, ngay cả Đại Mạch Chủ cũng không ngăn cản vì ai cũng không muốn quấy rầy đôi tình nhân đầy trắc trở ấy. Nhưng nay lại lóe lên một tia hy vọng, họ đều chờ đợi một kỳ tích rằng “có lẽ thần hồn của Nguyên Hi vẫn còn.”

“Con hồ ly kia uống đến chín mười rổ thuốc rồi đúng không?” Chu Cảnh cau mày cười. “Dù thần hồn tổn thương thế nào, cũng đủ bổ sung cả mười hồn, nhất định không sao đâu.”

Trầm Quân cười lạnh một tiếng, chưa kịp lên tiếng thì Lâm Anh đã nghiêm giọng: “Huynh cười lạnh cái gì?”

Giọng hắn dịu lại: “Ta cũng nghĩ là không sao.”

Du Bạch cười nói: “Thuốc đều là do sư tôn tự tay luyện, thiên hạ hiếm người được đãi ngộ như thế, mà vừa rồi Lệnh Hồ còn nói đã cho hồ ly ăn thuốc nối hồn do chưởng môn của Âm Dương Hỏa Đường luyện, ta tin rằng Lão Cửu nhất định sẽ trở lại.”

“Chúng ta đợi Lão Cửu trở về đấu pháp!”

Quý Viễn giờ đây cũng giống hệt Trầm Quân, vừa ham tu luyện vừa mê đấu pháp. Nhưng không chỉ riêng y, mà chuyện về Tiên Thánh đã là một đòn nghiêm trộng đối với tất cả. Một năm nay, tu sĩ Nhất Mạch hầu như không ai rời Mạch để du ngoạn, người nào người nấy đều lao đầu vào khổ luyện, khiến Đại Mạch chủ vô cùng hài lòng.

Đoan Mộc Duyên nhân lúc mọi người đang háo hức bèn hỏi một câu kỳ lạ: “Nếu Lão Cửu trở về, thì tính là người hay là ma khí đây?”

Đến Lâu Hạo cũng sững lại, cân nhắc nói: “Theo lý thuyết, ma khí sắc bén, mà người có ma khí trong thân thể cũng có thể chất khác thường, nhưng dù là gì đi nữa, ít ra sau này đệ ấy cũng không còn phải lo lắng ma khí chạy khắp toàn thân nữa.”

Vừa dứt lời, trận pháp cửa phủ của Di Quang Nhai đột ngột đóng lại. Đại Mạch Chủ hiếm khi nào tươi cười, lần này lại nắm tay Lệnh Hồ Trăn Trăn, vẻ mặt hiền từ như một vị lão tổ phụ.

“Sư tôn!” Các tu sĩ trẻ tuổi không kìm được sự xúc động.

Đại Mạch Chủ ôn tồn nói: “Thần hồn của Tiểu Cửu quả thực vẫn còn.”

Ông đã phán đoán sai một điều: Ma khí thường lan ra bên trong, chạm tới thần hồn, nhưng chưa ai từng như Tiểu Cửu, dốc sức gắn bó sâu đậm đến vậy, đa phần là để chống lại hàn khí từ cõi chết, nên ông không thể nhận ra dấu hiệu của thần hồn. Nhưng nếu không có thần hồn ngày càng hoàn chỉnh, thì ma khí cũng không thể cô đọng đến mức gần như có thể trở thành đồ vật bằng sứ.

Trong mắt già nua của Đại Mạch Chủ thoáng qua một giọt lệ, rồi ngay sau đó ông bật cười khoái chí: “Còn sống! Tốt! Tốt lắm!”

Do hai vị Tam và Tứ Mạch Chủ đều không muốn rời khỏi Mạch Sơn của mình, các Mạch Chu khác thì thực lực lại kém hơn một bậc, nên vị trí của Nhị Mạch Chủ vẫn chưa tìm được người thay thế. Do đó, Đại Mạch Chủ chỉ đành phải kiêm nhiệm hai chức vụ. Sau khi trò chuyện vui vẻ với đệ tử ở Di Quang Nhai một lúc, ông vội vàng rời đi.

Các tu sĩ tràn vào nhà, chỉ thấy con ma khí hồ ly giờ đã hoàn toàn thay đổi đang cuộn tròn trên giường ngủ say. Ban đầu, nó chỉ là một đám mây đen mơ hồ, giờ đã như một món đồ sứ tinh xảo, sáng bóng, trông vô cùng chắc chắn.

“Chẳng lẽ nó trực tiếp từ hồ ly biến thành Lão Cửu?” Đoan Mộc Duyên lại nghĩ ra ý tưởng kỳ quái.

Lâm Anh thoáng bối rối, quay người nắm lấy tay Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Nếu thật vậy, ta sẽ may cho Nguyên Hi một chiếc áo khoác da báo đen lớn hơn, nhờ Tiểu sư tỷ ngày ngày khuyên đệ ấy mặc vào.”

Trầm Quân cuối cùng cũng cười lạnh: “Nếu đệ ấy không mặc, ta sẽ đánh đến khi đệ ấy mặc thì thôi.”

Du Bạch vỗ mạnh vào vai hắn: “Ngày vui thế này, đánh đấm gì chứ! Chúng ta lục soát động phủ của Lão Cửu xem nào, chắc chắn đệ ấy giấu rất nhiều rượu! Hôm nay không say không về!”

Lần cuối cùng bọn họ tụ họp vui vẻ uống rượu như thế này dường như đã lâu lắm rồi, Lệnh Hồ Trăn Trăn gần đây tửu lượng tăng hẳn, uống hết nửa bình mà mặt không đổi sắc, chống cằm nghe bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất.

Trong chốc lát, Quý Viễn đã say tám phần lại sáp đến, vỗ vào vai nàng: “Tiểu sư tỷ dù không còn Long Quần Phi Đao nữa, tỷ vẫn là Tiểu sư tỷ của ta.”

Đoan Mộc Duyên lập tức đá y một cái: “Vô liêm sỉ! Ai là Tiểu sư tỷ của huynh!”

Nói xong, y lại dựa qua phía bên kia: “Không chỉ là của huynh, mà còn là Tiểu sư tỷ của ta.”

Chu Cảnh cười đến mức suýt phun rượu ra: “Các ngươi cẩn thận, để Nguyên Hi nghe thấy… Ồ? Con hồ ly tỉnh rồi?!”

Các tu sĩ nhanh chóng quay lại, liền thấy con ma khí hồ ly thẳng dậy, dùng ánh mắt xanh lục nhìn đầy chán ghét hai kẻ ồn ào bên cạnh Lệnh Hồ Trăn Trăn, rồi nhảy xuống đệm mềm, tao nhã bước đến chỗ nàng, ngồi lên vai nàng, cái đuôi quật mạnh vào đầu hai người kia.

*

Trời tối dần, ngoài cửa sổ mưa phùn chuyển thành mưa rào, gió cuối hạ cuốn những giọt mưa làm ướt màn lụa mỏng bên cửa sổ. Lệnh Hồ Trăn Trăn khẽ khép cửa gỗ, cởi chiếc áo choàng nhỏ của hồ ly đang nằm trên đệm mềm.

Sau khi các tu sĩ rời đi, nó lại rơi vào giấc ngủ sâu, có lẽ là do viên thuốc nối hồn, hai ngày nay nó ngủ rất nhiều.

Mặc dù đã vội vàng trở về từ xa và uống không ít rượu, nàng lại không có chút buồn ngủ, ngồi bên đệm chơi đùa với tai và đuôi của hồ ly, trong lòng không yên, vừa lo lắng vừa mong chờ, không tài nào ngồi yên nổi, cuối cùng đứng dậy đi dạo quanh sân.

Lững thững đến trước tĩnh thất tu hành, Lệnh Hồ Trăn Trăn chợt nhận ra mình chưa từng vào đây, liền đẩy cửa nhìn vào bên trong.

Tĩnh thất khá nhỏ, dưới cửa sổ có một cái đệm mềm, bên tường là một tủ sách không lớn lắm, ngoài ra không có vật gì khác.

Lệnh Hồ Trăn Trăn tiện tay rút ra một cuốn sách, trên đó là các chỉ dẫn về Phong Lôi Thuật. Nhìn sơ qua, tủ sách toàn là sách liên quan đến tu hành, tầng dưới cùng lại đặt một quyển sổ dày. Mở ra xem, bên trong nét mực dày đặc, là chữ của Tần Nguyên Hi.

Rõ ràng hắn có kế hoạch tu hành rất kỹ càng, từ sớm đã suy nghĩ cách thức biến đổi Phong Lôi Thuật, làm thế nào để Phong Lôi Phi Kiếm đạt đến sự hoàn mỹ nhất, và làm sao để sát chiêu sét lạnh phát huy tối đa sức mạnh sát thương.

Đột nhiên, có một trang không viết kín chữ, chỉ viết duy nhất một chữ “Hồ” tròn trịa, bên dưới còn vẽ một con hồ ly nhỏ sinh động, mắt dài, đuôi cũng dài.

Tựa như được khai sáng vậy, nàng chợt bừng tỉnh.

Tần Nguyên Hi từ trước đến nay đâu phải thích hồ ly, mà là thích cô nương có chữ “Hồ” trong tên.

Tai nàng tự nhiên nóng lên, Lệnh Hồ Trăn Trăn tiếp tục lật xem, trong kế hoạch tu hành nghiêm ngặt và tỉ mỉ của hắn, thỉnh thoảng lại thấy hình vẽ con hồ ly nhỏ lăn lộn. Cuối cùng là nhiều trang liên quan đến nàng, nhưng cũng chỉ là các bước tu hành tỉ mỉ, từ cách hướng dẫn đằng phong, đến hướng dẫn Ngũ Hành thuật, rồi đến làm sao để tu hành Lôi Hỏa, tất cả đều được hắn viết kỹ lưỡng.

Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, khi hai người họ có thể ở bên nhau, nàng đã học xong hết rồi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lật đến trang cuối, trên đó là bức chân dung một thiếu nữ mặc áo váy đơn giản, tóc bồng bềnh được vấn thành búi, như đang muốn nói gì đó, lại như đang mỉm cười.

Mặc dù phong cách vẽ không hoa mỹ, nhưng nét bút lại dịu dàng, tựa như muốn gói gọn cả gió xuân, tạo nên hình dáng của nàng.

Dưới bức vẽ có bốn chữ: “Mạc bất tĩnh hảo*.”

*Mạc bất tĩnh hảo: đây là câu thơ cuối cùng trong bài “Nữ viết kê minh 2” của Khổng Tử.

Dịch nghĩa bài thơ:


[Chàng bắn tên rất trúng (vào chim phù chim nhạn đem về),

Thì em lo những món ăn ngon, thích nghi với nhau cho chàng dùng.

Phải cùng uống rượu,

Và hẹn cùng chàng sống với nhau đến già.

Đàn cầm sắt đang hoà điệu để hầu tiệc chúng ta,

Thì yên tịnh và hoà hảo lắm.]

Trong đó “Mạc bất tĩnh hảo” có ý nghĩa là “An vui hoà hảo mong cầu trăm năm.” (theo thivien.net)

Nàng đột nhiên cảm thấy mình đã vô tình nhìn thấy những bí mật khó nói thành lời của Tần Nguyên Hi, những cảm xúc thầm kín và giằng xé mà hắn không thể tự kiềm chế.

Hóa ra đã bắt đầu từ sớm như vậy.

Tiếng đàn trỗi lên, mong sao mãi tĩnh lặng điều tốt đẹp chẳng dài lâu. Họ chỉ có thể nương tựa nhau trong những cạm bẫy của số phận, nhưng vẫn cùng nhau đi đến bước này.

Tia chớp sáng loé chiếu xuống hai viên đá dẫn sấm ở Di Quang Nhai, tiếng sấm rền vang không ngớt. Lệnh Hồ Trăn Trăn cẩn thận đặt lại quyển sổ, chợt nghe có tiếng đóng cửa trận pháp của phủ, nàng vội đuổi theo, nhưng chỉ kịp thấy bóng con Nguyên Hồ Ly sứ trắng loé lên trong cơn mưa giông.

“Nguyên Hồ Ly?”

Nàng gọi một tiếng, nhưng không thấy nó quay lại, giữa cơn mưa xối xả, nó bay rất nhanh, hướng đến Thiên Trọng Cung.

Nơi đó là nơi Tần Nguyên Hi đã tan biến thành mây khói.

Lệnh Hồ Trăn Trăn bất chợt có một dự cảm chẳng lành, nàng đằng phong đuổi theo, chỉ thấy nó chốc lát đã nhảy lên đỉnh Thiên Trọng Cung. Nơi đó mây giông đã dày đặc, từng tia chớp sáng chói không ngừng nhấp nháy.

Chẳng lẽ lần này cơ thể hồ ly cũng hóa thành Phong Lôi Ma Khí mà tan biến?

Nàng lao như tên bắn đến, đáp xuống ngoài đại điện Thiên Trọng Cung, chợt nghe giọng của Đại Mạch Chủ vang lên: “Trăn Trăn? Có chuyện gì vậy?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chẳng kịp nói, lao vào đại điện, thân thể như sứ của Nguyên Hồ Ly đang bị mây giông bao phủ, từng chút từng chút tỏa ra Phong Lôi Ma Khí.

Đại Mạch Chủ kinh ngạc nói: “Nó muốn mượn mây, sấm, và sức gió để triệu hồi lại ma khí tan biến ngày ấy?!”

Vừa dứt lời, quả nhiên cuồng phong trong đại điện liền nổi lên, chỉ chốc lát, mây giông to lớn cùng gió sấm xoắn lấy nhau, cuộn tròn như xoáy nước. Ở trung tâm, Phong Lôi Ma Khí như một chấm mực đậm dần loang ra trong vòng xoáy. Chẳng bao lâu, Phong Lôi Ma Khí dày đặc đã tràn ngập cả đại điện.

Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng có một linh cảm, nàng bước đến trung tâm vòng xoáy. Luồng Phong Lôi Ma Khí cuộn chảy xiết tựa như mực xanh trong nước, rồi từng chút từng chút mờ đi. Ma khí bàng bạc trong đại điện một lần nữa tụ lại, như ngày ấy khi Tần Nguyên Hi hóa thành ma khí, nhưng lần này có một bóng người mặc vũ y như tuyết ngưng tụ, đáp xuống trước mặt nàng.

Sợ rằng đó là ảo ảnh, nàng lập tức lao tới, ôm chặt lấy hắn.

Hương thơm quen thuộc bao quanh, ấm áp và có nhịp tim.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngước lên, nhìn vào đôi mắt đen lâu ngày nhớ mong, ánh sáng trong veo vui mừng lấp lánh. Trên trán nàng nặng đi, là hắn đang cúi đầu, áp trán mình lên trán nàng, cọ cọ hai cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play