Sương Nguyệt Quân đang yên lặng ngồi trong gian phòng trang nhã như lúc hóa thành bức tranh của Ôn Tấn, chơi cờ với chính mình.
Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi kinh mạch của bà bị phế hoàn toàn, trở thành một người bình thường, nhưng dường như bà không có gì thay đổi. Dù chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, tay chân thậm chí còn bị Ôn Tấn khóa bằng những sợi xích nhỏ, mỗi khi động đậy phát ra âm thanh loảng xoảng, nhưng trông bà vẫn như xưa, lạnh như sương, trầm lặng như ánh trăng – chính là Sương Nguyệt Quân.
Nghe thấy tiếng bước chân, Sương Nguyệt Quân không quay đầu, chỉ mở miệng nói: “Lại bị Phí Ẩn truy sát? Ngươi giao ta cho Tiên Thánh thì có sao đâu, ta thật muốn gặp hắn xem hắn là ai.”
Phía sau vang lên giọng nói ôn hòa nhã nhặn: “Sư đệ cũng rất muốn biết Tiên Thánh là ai, bái kiến Đại sư tỷ.”
Sương Nguyệt Quân ngạc nhiên xoay người: “Các ngươi đến để bắt ta về Thái Thượng Mạch?”
Tần Hi ôn tồn đáp: “Không phải, chỉ là trong lòng có điều nghi vấn. Nếu Đại sư tỷ cũng muốn biết Tiên Thánh là ai, có lẽ chúng ta có thể bàn luận một chút.”
Ánh mắt Sương Nguyệt Quân chợt lay động, bà nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Ánh mắt của ngươi thay đổi nhiều, biết thân thế của mình rồi sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi gật đầu: “Nhờ bà mà ta đã điều tra ra rằng đại bá của ta trước sau không phải là một người.”
Hai mắt Sương Nguyệt Quân sáng lên: “Ồ? Nói nghe thử xem.”
Mọi chuyện nói ra thì dài, khi Lệnh Hồ Trăn Trăn nói xong, Sương Nguyệt Quân đã chơi xong hai ván cờ. Bà nhìn về phía Tần Hi: “Đại Mạch Chủ đột nhiên ra tay, Tiểu Cửu nghĩ sao?”
Tần Hi nhanh chóng trả lời: “Ta nghĩ chỉ có hai khả năng, một là Nhị Mạch Chủ tự thừa nhận thân phận Tiên Thánh, còn thêm lời khiêu khích; hai là Tiên Thánh ra tay trước.”
Sương Nguyệt Quân khẽ cười: “Nghe ra thì khả năng đầu tiên không giống phong cách của Đại Mạch Chủ lắm, ông ấy xưa nay là người rất kiên nhẫn.”
Hắn cũng nghĩ vậy, nhưng nếu sư tôn là Tiên Thánh, quả thật có nhiều chuyện không thể lý giải được.
Sương Nguyệt Quân suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Cũng có thể không chỉ là lời khiêu khích, mà là đã động thủ. Thuật pháp đó gọi là ‘Thần Hồn Khế’? Thuật này tuyệt đối không phải do con người sáng tạo, quả thật rất kỳ quái.”
Bà chậm rãi đứng dậy, xích trên tay chân phát ra âm thanh loảng xoảng, bà đi vài bước rồi lại nói: “Còn nhớ thuật pháp Cánh Tay Thông Thiên tại Hoán Ma Nhai không? Thuật pháp này đột nhiên xuất hiện trong trận chiến Đại Hoang Trung Thổ trăm năm trước, sau đó không ai kế thừa được, dần dần thất truyền, có chút giống với Thần Hồn Khế, đều không phải do con người tạo ra.”
“Ta vốn định điều tra chuyện tạo ra những người có duyên với Bàn Thần Ti, nhưng lại phát hiện ra trước khi đến hang động tại Hoán Ma Nhai của Thanh Châu. Nghe ra thì khó tin, nhưng nửa viên yêu đan còn lại của Mặc Ngọc Mẫu Đơn nằm trong động. Tiên Thánh để lại thư nói rằng Lệnh Hồ Vũ đã chết, yêu đan hắn giữ lại không dùng được, để đây đợi nàng ấy tự đến lấy.”
“Nếu hoa yêu ngu xuẩn, Tiên Thánh lười biếng, thì ta sao lại không vui vẻ mà làm?” Sương Nguyệt Quân mỉm cười. “Ban đầu ta không hiểu tại sao Tiên Thánh lại lo chuyện vặt vãnh của Mặc Ngọc Mẫu Đơn, sau nghĩ lại, có lẽ hắn muốn thử cách dùng Cánh Tay Thông Thiên.”
Bà lại đi vài bước, tiếng xích kéo trên nền đá phát ra âm thanh trong trẻo: “Tiểu Cửu nói Thần Hồn Khế không phải ai cũng dùng được, ta cũng nghĩ vậy. Nhưng có Cánh Tay Thông Thiên thì có lẽ sẽ khác. Dùng Cánh Tay Thông Thiên chạm đến thần hồn, sau đó cưỡng chế ký kết Thần Hồn Khế, không phải là không thể.”
Tần Hi nửa tin nửa ngờ: “Ý của Đại sư tỷ là Nhị Mạch Chủ dùng Cánh Tay Thông Thiên để ký Thần Hồn Khế với sư tôn?”
Sương Nguyệt Quân lại cười: “Ngay cả ta hắn còn không thao túng được, huống chi là Đại Mạch Chủ. Đệ thử nghĩ kỹ xem, đa phần những người bị Tiên Thánh thao túng đều là những tu sĩ trẻ, và đều là những người sớm đã ký kết Thần Hồn Khế. Có thể thấy tuổi càng cao, tu vi càng mạnh, hắn càng khó kiểm soát.”
Bà nhìn về phía Tần Hi: “Nhưng để đối phó với mấy tu sĩ trẻ tuổi các đệ thì chắc không thành vấn đề. Theo ta suy đoán thì Nhị Mạch Chủ tiết lộ điều này với Đại Mạch Chủ, nếu không ông ta sẽ không đột ngột ra tay như vậy.”
Vấn đề là ở đây, Tần Hi hít một hơi: “Nhị Mạch Chủ tại sao lại tiết lộ?”
Sương Nguyệt Quân xòe tay: “Ta không biết, chỉ là suy đoán của ta thôi. Có khi Tiên Thánh thật sự là Đại Mạch Chủ, thế thì thú vị rồi.”
Bà rót một chén trà, rồi nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Tiên Thánh đã tạo ra nhiều người có duyên với Bàn Thần Ti như vậy, tại sao lại chỉ cố chấp với ngươi? Phải chăng ngươi có thứ mà hắn muốn?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ hồi lâu: “Là vì ta có nhiều ý niệm hơn, nên muốn lấy cái đó?”
“Nhưng ngươi lại nói hắn từng cố giết ngươi, giết rồi thì còn ý niệm đâu nữa.” Sương Nguyệt Quân bắt đầu sắp xếp bàn cờ. “Có vẻ Tiên Thánh làm việc rất thú vị, dường như có nhiều cảm xúc, là người làm việc theo ý muốn. Lấy yêu đan rồi vẫn đàng hoàng trả lại, rõ ràng từng giết ngươi, nhưng lại bày ra vẻ không có ai ngoài ngươi, còn đối xử với Lệnh Hồ Vũ thì lạnh lùng đến cực điểm. Ta thấy Đại Mạch Chủ không giống vậy, nếu ông ta giả vờ tính cách này mấy chục năm, thì quả là một người đáng sợ.”
Tần Hi chỉ tay vào bàn cờ: “Cánh Tay Thông Thiên, Thần Hồn Khế... Lần thực tập này gom tất cả tu sĩ của Nhất Mạch lại với nhau… Ta sẽ viết thư cho sư tôn.”
Hắn muốn thăm dò, xem cuộc thử luyện này có phải do Đại Mạch Chủ sắp đặt, hay là do Từ Hoa Quân đáng ngờ tự mình quyết định.
Nhưng không ngờ thư lại không thể gửi đi, Sương Nguyệt Quân nói: “Có lẽ Đại Mạch Chủ đang ở tầng năm dưới lòng đất của Thiên Trọng Cung thẩm vấn Nhị Mạch Chủ, nơi đó tự nhiên không nhận được thư.”
Tần Hi thở dài, chuyện Tiên Thánh thật giả này đúng là khiến hắn đau đầu. Hắn liếc nhìn xích sắt trên tay chân của Sương Nguyệt Quân, ngừng một chút rồi hỏi: “Đại sư tỷ có muốn ra ngoài không?”
Bà đáp một cách thong thả: “Bây giờ ta tay không thể trói gà, và cả đời cũng sẽ như vậy. Ra ngoài để bị bắt lại về Thái Thượng Mạch? Ở đây khá tốt, Ôn Tấn thú vị hơn Thi Dương nhiều, ít ra không buồn chán.”
Bà nhắc tới Thi Dương, Tần Hi liền nói: “Lần trước ta gặp được Tỉnh Trai Tiên Sinh ở Đại Hoang. Ông ấy nói Thi Dương đã được thả, có vẻ đang tìm tỷ.”
Bà cười chế nhạo: “Người tìm ta thì nhiều lắm, thiếu hắn thì cũng chẳng sao. Đệ thương hại sự si tình của hắn à? Không cần thiết đâu, cảm giác bị cưỡng ép và nghiền nát bởi con rắn khổng lồ không dễ chịu đâu, ta mấy lần đã từng suýt chết thật dưới tay hắn rồi.”
Từ góc phòng, Ôn Tấn đang được bao phủ bởi Kén Thần Linh để chữa thương, khẽ “ồ” một tiếng: “Còn có kiểu chơi như vậy à?”
Sương Nguyệt Quân mỉm cười liếc nhìn gã: “Ngươi phải cẩn thận đấy, giết ta rồi thì trên đời này sẽ không còn ai như ta nữa.”
“Đúng vậy.” Ôn Tấn gật đầu. “Năm đó Tiên Tử dùng Phệ Nguyên Chuyển Linh Trận để dụ ta bước vào tà đạo, dù chỉ nghe tiếng mà không thấy mặt, ta vẫn động lòng, thề sống chết đi theo. Xin Ngân Tước Nhi chỉ rõ, Phí tiên sinh đã đuổi tới Lương Châu, chúng ta nên đi đâu tiếp theo?”
“Hắn chắc chắn không phải tới vì ngươi.” Sương Nguyệt Quân đặt xuống một quân cờ. “Nếu sợ thì ngươi đi Dương Châu, nếu không sợ thì ở đây cũng không sao.”
Ôn Tấn nhướng mày: Vậy ta đi Dương Châu, Ngân Tước Nhi tay không thể trói gà, đương nhiên là ta sợ rồi.”
Kén Thần Linh thu lại như tấm lụa, gã đáp xuống đất, ngay lập tức không ngại ngần xé áo ra kiểm tra cơ thể.
Tần Hi che mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn kéo nàng đi ra ngoài: “Chúng ta cáo từ, đa tạ Đại sư tỷ.”
Sương Nguyệt Quân cười thoải mái: “Là ta phải cảm ơn hai người vì đã cho ta nghe được một câu chuyện thú vị. Bảo trọng nhé.”
Khi trở lại con hẻm nhỏ, họ thấy ngoài Chu Cảnh còn có một người khác, dáng người đầy đặn, tóc dài buộc gọn gàng, chính là Từ Hoa Quân.
Từ Hoa Quân phần lớn thời gian đều từ bi hiền hậu, nhưng lúc này hai hàng chân mày và ánh mắt không hề hiền từ chút nào, giọng điệu lạnh lùng: “Các ngươi đi ra từ đâu vậy?”
Chu Cảnh cau mày: “Từ Hoa trưởng lão, thực tập thế nào là chuyện của chúng ta. Người đã tra hỏi ta nửa ngày, giờ lại muốn tra hỏi sư tỷ và sư đệ ta, dù là trưởng lão cũng không hợp lý đâu.”
Bà nhìn xuống vết máu lớn trên mặt đất hòa lẫn với băng tuyết: “Ta cảm nhận được khí tức của tà đạo tu sĩ Ôn Tấn, các ngươi từ trong Kính Thuật bước ra sao? Tu sĩ Thái Thượng Mạch lại kết giao với tà đạo tu sĩ ư?! Gương ở đâu? Giao cho ta mau!”
Nói rồi bà hất tay áo dài, ba người chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ đẩy mình lùi lại vài bước, nhưng trên mặt đất chỉ có máu và tuyết bị giẫm nát, không thấy gương đâu.
Sắc mặt Từ Hoa Quân trầm xuống, đột nhiên vươn tay chụp lấy Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Ngươi giấu nó rồi? Hậu nhân của ma đầu chắc chắn có ý đồ xấu!”
Luồng sét lạnh nhỏ bé bắn ra, chặn tay bà lại. Tần Hi điềm tĩnh nói: “Trưởng lão, xin cẩn trọng lời nói và hành động.”
“Ba người các ngươi hành tung mờ ám, kết giao với tà đạo tu sĩ, còn ra tay sát hại trưởng lão.” Từ Hoa Quân xòe tay, giọng nói đột ngột lạnh đi. “Ta sẽ đưa các ngươi về Thái Thượng Mạch, giao cho Giới Luật Ty thẩm vấn!”
Hóa ra đây mới là mục đích của bà! Muốn một mẻ bắt gọn ba người có duyên với Bàn Thần Ti, bà ta chắc chắn là người của Tiên Thánh.
Ngay khi suy nghĩ của Tần Hi xoay chuyển, hắn chợt nghe thấy giọng nói của Trần Mộng trưởng lão vang lên từ đầu hẻm: “Từ Hoa Quân, ngươi nên chú ý đến hành động của mình.”
Kết giới linh khí mềm mại mở ra trong con hẻm nhỏ, bảo vệ ba tu sĩ trẻ. Từ Hoa Quân quay đầu lại, chậm rãi nói: “Ngươi dung túng bọn trẻ này kết giao với Ôn Tấn, thuộc hạ của Tiên Thánh, chẳng lẽ ngươi là tay sai của Nhị Mạch Chủ Tiên Thánh?”
Trần Mộng trưởng lão cười i, từ trong ngực lấy ra một phong thư có dấu vàng: “Hoàn toàn ngược lại, Nhị Mạch Chủ đã khai, ngươi mới là tay sai của hắn, Đại Mạch Chủ vừa gửi tin tới.”
Sắc mặt Từ Hoa Quân lập tức biến đổi, vừa định cử động thì một ngón tay lạnh lẽo đã đặt lên gáy nàng. Vân Trì trưởng lão cao lớn cúi đầu nhìn bà ta: “Nơi này là thành trấn, ngươi tốt nhất không nên vọng động.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT