Nửa viên yêu đan quay về, Mặc Lan đã có thể hóa thành hình người, nhưng lúc tỉnh táo rất ít, phần lớn chỉ ngơ ngác đứng đó, thậm chí còn không chớp mắt.
“Chậm rãi thôi, rồi nàng ấy cũng sẽ như trước, lại nói cười và đi lại được.” Vạn Thử Yêu Quân rất tự tin.
Thấy Chu Cảnh sắp rời đi, lão liền nói thêm: “Mặc Lan đêm qua tỉnh lại được một lát, ta đã hỏi thay ngươi, nhưng nàng chưa bao giờ thấy diện mạo của Tiên Thánh. Trên người hắn luôn bao bọc bởi ánh sáng, giọng nói thì lúc nam lúc nữ. Thế nhưng, nàng nhớ rằng gã có nói một câu: ‘Nếu ngươi có thể đưa Lệnh Hồ Vũ trở lại, ta sẽ trả lại cho ngươi nửa viên yêu đan.’ Nghe như gã cũng có thù với Lệnh Hồ Vũ, nhưng nếu gã đã lợi hại như vậy, sao lại không tự báo thù? Có lẽ bên trong có ẩn tình gì đó.”
Chu Cảnh không khỏi cau mày. Mấy chữ “đưa trở lại” này không phải ám chỉ kẻ thù, thậm chí còn có chút thân mật.
“Sao nàng lại quen biết Tiên Thánh?” Hắn hỏi.
Vạn Thử Yêu Quân thở dài nói: “Năm đó, Mặc Lan bị nhà chồng truy sát, buộc phải mang A Kiều trốn về Trung Thổ, một lòng muốn tìm Lệnh Hồ Vũ để báo thù. Nghe nói tộc hoa yêu ở U Châu có yêu pháp rất lợi hại, nàng liền tìm đến cầu xin, kết quả lại bị bọn họ đánh trọng thương, Tiên Thánh đã cứu nàng, yêu cầu nàng đổi nửa viên yêu đan để lấy phương pháp tu luyện Huyễn Hương Tồi Hồn Trận. Yêu đan là sinh mạng của yêu, làm sao có thể lấy ra mà không chết? Nhưng Tiên Thánh thật sự có cách, gọi là Cánh Tay Thông Thiên, ghe nói là tuyệt học đã thất truyền ở Trung Thổ. Thuật pháp này cũng dùng để tạo kinh mạch cho A Kiều.”
Nói đến đây, lão xoa xoa móng vuốt: “Ta cũng suy nghĩ, Tiên Thánh này có lẽ là một nhân vật lợi hại của tiên môn, mà tiên môn các ngươi lại lắm chuyện rắc rối. Nói chung là như vậy, ngươi còn lời nào muốn nói với A Kiều không?”
Chu Cảnh chậm rãi lắc đầu: “Đến đây thôi, ta phải đi rồi.”
Hắn bước vài bước trong rừng tuyết, cuối cùng lại quay đầu nhìn một lần, Diệp Tiểu Uyển đang đỡ Mặc Lan, lặng lẽ nhìn hắn.
Lâu lắm rồi không thấy nàng an lòng mỉm cười, dù nước mắt giàn giụa, nhưng không phải vì đau lòng.
Đáng lẽ phải như vậy từ lâu.
Chu Cảnh thấy nàng mở miệng như muốn nói gì, nhưng hắn đã hóa thành một đường kim quang, nhanh chóng rời đi, không quay đầu lại.
*
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu, lấy tay che một một cái ngáp lớn, mơ màng buồn ngủ nhìn Chu Cảnh ngồi đối diện.
Thông Hoa nửa đêm bất ngờ đến Di Quang Nhai, gõ loạn trận pháp của phủ đến mức ầm ĩ. Giấc mộng đẹp của nàng vừa mới đi được một nửa, lại phải bò dậy, kết quả là hắn hỏi thẳng về chuyện của Lệnh Hồ Vũ và Tiên Thánh.
Tần Hi tùy tiện rót thêm trà cho hắn, nước nóng tràn đầy ra bàn: “Nửa đêm phá hỏng giấc mơ của người ta, giờ nghe xong chuyện rồi, không trách ta giấu diếm huynh nữa chứ? Thất sư huynh có cao kiến gì, sư đệ sẽ rửa tai lắng nghe vào ngày mai. Chén trà này uống xong rồi huynh…”
“Đệ chắc chắn là Nhị Mạch Chủ?” Chu Cảnh giống như không nghe thấy. “Lão tạo ra nhiều người có duyên với Bàn Thần Ti như vậy mà không giữ lại bên mình, chỉ duy nhất bám theo Lệnh Hồ mãi không rời. Vậy lão tạo ra nhiều người có duyên như vậy để làm gì? Chẳng phải rất kỳ quái sao?”
Tần Hi nhún vai: “Ta không chắc chắn, chỉ nói rằng khả năng là lão lớn nhất. Tiên Thánh muốn thao túng những người có duyên, ta nghĩ rằng Thần Hồn Khế không phải ai cũng dùng được, nên lão mới thử từng người. Ta cũng không rõ tại sao lão lại nhắm vào Trăn Trăn, có lẽ là vì mất trí.”
Chu Cảnh suy nghĩ một hồi lâu, sắc mặt khó coi: “Làm sao để đối phó với Mạch Chủ?”
Nghĩ đến đối phó với Mạch Chủ, quả không hổ danh là Tùng Hoa.
“Đợi huynh làm được Mạch Chủ, chờ lão ta già đến gần chết thì có thể đối phó rồi.” Tần Hi đứng lên tỏ ý tiễn khách. “Sư đệ buồn ngủ rồi, có chuyện gì mai nói…”
Chu Cảnh vẫn như không nghe thấy, còn sờ sờ trán: “Thảo nào đệ không vội không lo, dù sao sư tôn và Nhị Mạch Chủ, ột trong hai người chắc chắn là Tiên Thánh, người còn lại chắc chắn không phải. Hiện tại cả hai đều biết chuyện Tiên Thánh, người không phải sẽ bảo vệ chúng ta.”
Tần Hi nhướng mày: “Không chừng cả hai đều là Tiên Thánh.”
Vậy còn gì là Thái Thượng với chẳng Mạch. Cả hai vị đứng đầu tiên môn đều là ma đầu, đổi luôn thành Tà Đạo Mạch cho xong.
Chu Cảnh thở ra một hơi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Tần Hi, rồi lại quay lại khuôn mặt của Lệnh Hồ Trăn Trăn. Nàng đang tựa trên bàn, nửa tỉnh nửa mê.
Hình như đã lâu rồi ba người bọn họ không ngồi cùng nhau, có chút nhàm chán, nhưng lại khiến hắn hoài niệm.
Chu Cảnh chậm rãi nói: “Ngày đó, người muốn đâm cô không phải là Chu Tùng Hoa mà là Chu Thông Hoa, nhìn thì giống nhau nhưng thực chất là một kẻ điên. Chu Tùng Hoa là một người có lương tâm, dù không đâm trúng cô, vẫn sẵn lòng để cô đâm trả lại.”
…Vậy thì, đao đâu rồi?
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn quanh một lượt, nhưng không thấy cây đao dài bằng kim quang của hắn đâu. Lần trước, nàng không muốn đâm, nhưng hắn đưa đao rất nhanh; lần này nàng thực sự muốn đâm, nhưng hắn lại không đưa gì cả.
Chu Thông Hoa, hật gian xảo.
Chu Cảnh cuối cùng cũng đứng dậy bước ra ngoài: “Lần thực tập này e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn, mọi người cẩn thận, đến lúc đó cùng hành động.”
Tần Hi tiễn hắn ra cửa, lạnh nhạt nói: “Cũng đâu phải mười ba tuổi nữa mà cùng hành động.”
Lời còn chưa dứt, nắm đấm của Chu Cảnh đã kèm theo tiếng gió mà đấm tới.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ nghe thấy ngoài sân vang lên những tiếng “đinh đang” như đang đánh nhau. Nàng liền chạy ra cửa nhìn, chỉ thấy thanh đao dài bằng kim quang của Chu Cảnh vung lên tạo thành một dải kim quang mờ ảo, còn Phong Lôi Phi Kiếm của Tần Hi thì phát ra ánh sáng xanh u ám, cả hai nhanh chóng chạm nhau trong màn đêm rồi tách ra.
Chu Cảnh vừa đánh vừa gằn giọng từ kẽ răng: “Giờ ta thế này, đệ vui chưa?”
Tần Hi “chậc” một tiếng: “Huynh có chỗ còn đáng xấu hổ hơn nhiều.”
“Đệ con mẹ nó nghĩ mình giỏi giang hơn sao?”
“Sư đệ xưa nay luôn thản nhiên đối diện với sự xấu hổ.”
Chu Cảnh và hắn đánh nhau trong sân đầy tuyết một lúc lâu, đột nhiên hóa thành một đường kim quang rơi xuống trước mặt Lệnh Hồ Trăn Trăn đang xem rất thích thú. Gió mạnh cuốn theo một trận tuyết lớn tạt vào người nàng.
“Lệnh Hồ… thôi, nghỉ sớm đi.”
Hắn mãi không nói được gì, cuối cùng thu lại kim quang trường đao, phất tay mở trận pháp của phủ, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Gió ấm thổi tan lớp tuyết trên người Lệnh Hồ Trăn Trăn. Tần Hi ném Thái Thanh Hoàn đang đong đưa ra sau lưng, vẻ mặt khó chịu: “Tùng Hoa lưỡi thối rồi, muốn xin lỗi mà không nói được.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn lớp tuyết bừa bãi khắp sân, chậm rãi nở một nụ cười: “Vậy ta sẽ không đâm hắn nữa.”
Tần Nguyên Hi cúi xuống, ghé sát vào mặt nàng, ngón tay dừng lại ở khóe môi, khẽ nói: “Đừng cười với hắn, mà hãy cười với sư đệ nhiều hơn.”
Nàng nhặt lên một nắm tuyết trên bậu cửa, nhẹ nhàng ném vào mặt hắn. Hắn không tránh, khiến hàng mi dài bám đầy những bông tuyết. Trong đôi mắt đen láy kia, những tia sáng lấp lánh tuyệt đẹp ấy đều dành cho nàng, lặng lẽ và bừng cháy rực rỡ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn hôn ên hàng mi ướt đẫm của hắn.
Trong cái bẫy của số phận, được tựa vào Tần Nguyên Hi dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi dường như cũng thật tuyệt vời.
Nàng vừa định nói điều gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động kinh thiên động địa từ hướng Thiên Trọng Cung trên Cửu Thanh Sơn. Ngay ập tức cả sân tuyết rung chuyển, tuyết trên mái nhà lả tả rơi xuống, cả Di Quang Nhai dường như cũng đang khẽ lay động.
Cái gì vậy?!
Lệnh Hồ Trăn Trăn vội uay đầu, chỉ thấy trên đỉnh Thiên Trọng Cung dường như có hàng vạn tia sấm sét đang đánh xuống, sáng rực như ban ngày. Càng đáng sợ hơn, một phần Thiên Trọng Cung huy hoàng tráng lệ đã bị phá hủy.
Khi hai người họ vội vàng đằng phong đến nơi, xung quanh Thiên Trọng Cung đã có rất nhiều tu sĩ vây quanh. Các trưởng lão quát mắng, giăng kết giới linh khí không cho đám trẻ tiến gần.
Tia thiên lôi kinh thiên động địa cuối cùng từ trời giáng xuống, một bóng người từ đỉnh Thiên Trọng Cung rơi xuống như đàn đứt dây.
Vô số luồng gió nâng đỡ thân thể đẫm máu của người đó lên, nhưng vô ích, thân thể của người nọ vẫn nặng nề rơi xuống lớp băng tuyết — đó chính là Nhị Mạch Chủ, Thời Thái Sơ.
Lại có một bóng người khác chậm rãi đáp xuống, Đại Mạch Chủ Đường Ngu mặt trầm như nước, ánh mắt đầy sát ý mà đám tu sĩ trẻ chưa từng thấy bao giờ, lơ lửng giữa không trung nhìn xuống Nhị Mạch Chủ.
Nhị Mạch Chủ chỉ cười khổ, giọng đứt quãng: “Được, được lắm, Đường Ngu…”
Đại Mạch Chủ chậm rãi mở miệng, giọng như tiếng chuông đồng vang vọng khắp nơi: “Thời Thái Sơ lừa trên dối dưới, lời lẽ ngông cuồng, còn lấy danh ‘Tiên Thánh’ phạm phải vô số tội lỗi. Các trưởng lão Giới Luật Ti nghe lệnh, từ giờ trở đi, tước bỏ danh hiệu Nhị Mạch Chủ của hắn, giam giữ hắn vào tầng năm dưới lòng đất Thiên Trọng Cung, chờ bắt hết phe cánh trong Mạch của hắn, cùng chờ xử lý.”
28, tháng Giêng, gần đến giờ Sửu, Đại Mạch Chủ Đường Ngu đã đánh trọng thương Nhị Mạch Chủ Thời Thái Sơ tại Thiên Trọng Cung, gây nên sóng to gió lớn trong toàn bộ giới tu sĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT