Tuyết và mây trôi qua dưới chân, tiếng gió như tiếng rồng gầm thét từ bốn phương tám hướng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chợt có một cảm giác kỳ lạ, giống như năm xưa Ký Mộng cũng đã từng đi qua con đường tuyết mây này, cũng từng nghe qua tiếng gió như vậy. Chỉ có điều, khi Ký Mộng rời đi, không biết khi đó trong lòng bà đang nghĩ đến tương lai tươi đẹp và kỳ diệu như thế nào.
Nếu sớm biết số phận đầy biến động như vậy, có lẽ bà ấy sẽ không bao giờ rời khỏi Cúc Lăng Vu Thiên, và khi đó sẽ không có Lệnh Hồ Trăn Trăn trên thế gian này. Đại bá nói không sai, sự ra đời của nàng là cái giá phải trả bằng mạng sống của Ký Mộng, không ai mong đợi sự xuất hiện của nàng cả.
Bà ấy để lại gì cho nàng? Nỗi đau? Sự oán hận? Hay sự bất lực?
Dù là gì, nàng cuối cùng sẽ thấy rõ tất cả mà thôi.
Ánh sáng và bóng tối nhanh chóng biến đổi, Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng cảm thấy gió xuân ấm áp thổi qua, vài cánh hoa trắng phấn nhẹ nhàng rơi xuống vai, trước mắt hiện ra một trang viên nằm giữa núi non xanh biếc và dòng nước trong vắt. Bức tường trắng mái ngói xanh, không gian thoáng đãng, các đình đài lầu các đủ cả. Những con suối nhỏ uốn lượn như rồng bạc dọc theo địa hình, uốn khúc trong trang viên, thỉnh thoảng vài cây cầu gỗ màu son điểm xuyết bên trên, rừng hoa ngút ngàn, ánh mặt trời dịu nhẹ. Đây là một khung cảnh yên bình và hài hòa.
Đúng là một khung cảnh ngoài mong đợi. Nàng nhìn xung quanh một vòng, dưới gốc cây hoa có một ông lão mặc áo vải đang đứng, chân mang giày cỏ. Từ bốn phương tám hướng, gió đang tụ lại quanh ông, chính là vị tiên sinh trong ký ức của Ký Mộng.
“Lão hủ tên là Chiết Đan.” Ông đưa tay vuốt ve làn gió không chịu rời đi, như đang trêu đùa một con thú cưng nhỏ. “Ta canh giữ chút thần lực cuối cùng còn lại của chư thần ở Đại Hoang, Cúc Lăng Vu Thiên được sinh ra chính là vì điều này.”
Nam Hoang Đế cuối cùng cũng vào được nơi đây, không giấu được sự kích động, bước lên một bước, khẽ nói: “Chiết Đan Tiên Nhân, Ký Mộng nàng ấy…”
Chiết Đan Tiên Nhân giơ tay ngắt lời, đồng thời chỉ về sâu trong trang viên, mỉm cười nói: “Ngoài Ký Mộng, Cúc Lăng Vu Thiên còn thu nhận nhiều dị tộc di dân thời thượng cổ ở Đại Hoang khác. Dưới sự cai trị của Hoang Đế, dị tộc khó bề dung thân, lão hủ luôn muốn giữ lại chút bóng dáng xưa cũ của Đại Hoang.”
Nam Hoang Đế im lặng không nói gì, Chiết Đan Tiên Nhân lại nhìn sang Lệnh Hồ Trăn Trăn, quan sát kỹ một lúc lâu, trong mắt thoáng qua một chút thương cảm: “Con có đôi mắt giống hệt như mẫu thân của con, nhưng quả nhiên con không phải là Tư Nữ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nói nhỏ: “Bởi vì ta không phải Tư Nữ, cho nên Ký Mộng mới chết?”
Chiết Đan Tiên Nhân không trả lời, rồi lại quay sang nhìn Tần Hi, nhìn thật lâu, rồi nói: “Lão hủ sẽ dẫn các ngươi đến chỗ ở cũ của Ký Mộng, đồ mà Từ Duệ mang về cũng ở đó.”
Những luồng gió bọc lấy mọi người, cảnh sắc trước mắt lại lần nữa thay đổi, giờ đây là tiểu viện khi Ký Mộng rời đi ngày ấy. Nước suối chảy róc rách dưới cầu gỗ tinh xảo, Chiết Đan Tiên Nhân chậm rãi đi qua cầu, nói: “Ký Mộng lớn lên từ nhỏ ở đây, Cúc Lăng Vu Thiên không có bốn mùa, cũng không có cảnh sông núi phức tạp. Nó nàng luôn nói muốn ngắm ngàn núi, đi vạn sông, lão hủ không biết liệu nó có được thấy hay không.”
Ông nhẹ nhàng vung tay lên, cánh cửa ngôi nhà mái ngói liền bị gió mở ra, bên trong đồ đạc nửa cũ nửa mới, không dính chút bụi bặm. Rèm giường màu xanh chỉ được vén lên một nửa, trên giường đặt vài bộ y phục của nữ tử, chính là đồ vật cũ của Ký Mộng.
“Lúc nó rời đi thế nào, nơi này vẫn vậy, lão hủ chưa từng động đến.”
Chiết Đan Tiên Nhân chỉ về phía một kệ đá nhỏ trong góc, trên đó có đặt một hòn đá đen lớn cỡ đầu người và một hộp gỗ dài.
“Đây là di vật Ký Mộng để lại mà Từ Duệ mang về. Hôm đó nó còn ôm theo một đứa bé ngủ mê man, chắc hẳn đó chính là con. Nó ở lại Cúc Lăng Vu Thiên mấy chục năm, hai mươi năm trước khi thấy con bắt đầu biết khóc, nó lại mang con rời đi, từ đó lão hủ chưa gặp từng gặp lại nó lần nào nữa.”
Chiết Đan Tiên Nhân khẽ vẫy tay, hòn đá và hộp gỗ bay lên đáp xuống bàn: “Xem qua ký ức rồi hãy mở hộp gỗ ra, đây là điều Ký Mộng căn dặn ngày ấy. Trong hòn đá là ký ức mà Ký Mộng lưu lại cho con của nó nên lão hủ và Từ Duệ đều tôn trọng di nguyện của nó mà chưa từng dòm ngó lần nào. Nó đã trải qua nhiều khổ đau, lão hủ không biết nó sẽ căn dặn điều gì cho con, nếu con không muốn xem cũng không sao.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Ta muốn xem.”
Chiết Đan Tiên Nhân dường như có chút vui vẻ yên tâm: “Con thật quả quyết, điểm này rất giống mẫu thân con. Hai vị kia thì theo lão tạm thời tránh mặt, đợi nàng xem xong rồi hãy quyết định có cho hai người xem hay không.”
Xem ký ức không phải chuyện trong chốc lát thôi sao? Sao lại cần tránh mặt?
Tần Hi vừa bước ra ngoài theo lời dặn, liền cảm giác Lệnh Hồ Trăn Trăn kéo tay áo mình lại: “Tần Nguyên Hi ở lại với ta.”
Nàng trông có vẻ điềm tĩnh, có lẽ vẫn lo rằng Ký Mộng sẽ để lại những lời oán trách khóc than, Tần Hi nhớ đến lần nàng khóc to kia, liền quay lại ngay: “Được, sư đệ sẽ ở lại với Tiểu sư tỷ.”
Cửa phòng lại bị gió đóng kín, Lệnh Hồ Trăn Trăn gọi ra phi đao, hít một hơi thật sâu.
Hồ Ly Giấy nhảy lên đầu, rồi nhẹ nhàng đáp xuống bàn, Tần Hi bất ngờ nắm lấy tay nàng, siết chặt: “Hôm nay sư đệ mặc y phục màu tối, Tiểu sư tỷ có thể tùy ý khóc.”
Nàng tại sao phải khóc? Y phục tối màu thì liên quan gì?
Lệnh Hồ Trăn Trăn điều khiển phi đao áp vào hòn đá, Hồ Ly Giấy cũng cũng tiến lại gần, đuôi nhẹ nhàng cuộn lấy phi đao.
Trước mắt có hình ảnh như dòng nước chảy qua, giọng nói thanh thoát có phần lạnh lẽo của Ký Mộng bất ngờ vang lên: “Trăn Trăn? Trăn Trăn, cái tên này là do ta tự tay đặt. ‘’Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn’, ta muốn ý nghĩa tốt đẹp này sẽ mang lại may mắn cho con.”
Ký ức dần trở nên rõ ràng và suôn sẻ, Ký Mộng mang thai đang tựa mình vào ghế mềm, nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, trông tâm trạng nàng có vẻ khá tốt.
“Trăn Trăn, ta không biết con sau này sẽ trở thành người như thế nào, là nghịch ngợm hay nghe lời. Ta hy vọng con sẽ nghịch ngợm một chút, không dễ bị người ta bắt nạt. Khi ta còn nhỏ lúc nên nghe lời thì không nghe, khi nên nghịch ngợm lại không nghịch, con đừng giống như ta.”
Những đứa trẻ nhỏ như Ký Mộng và nhiều tộc dị khác được Chiết Đan Tiên Nhân thu nhận ở Cúc Lăng Vu Thiên, đều theo ông tu luyện. Tuy nhiên, Ký Mộng lại không hề hứng thú với chuyện đánh đấm hay pháp thuật, mà chỉ thích đọc sách.
Trong những cuốn sách ấy, có bốn mùa xuân hạ thu đông rõ rệt, có những ngọn núi xa xăm và dòng sông trải dài, cùng với cuộc sống nhộn nhịp của thế gian, tất cả đều là những điều nàng mơ ước.
“Ta rời khỏi Cúc Lăng Vu Thiên, chỉ để được tận mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài. Nếu có cơ hội đến Trung thổ thì càng tốt. Nam Hoang Đế đã từng thưởng thức tài năng của ta, bất kể lý do là gì, lúc ấy ta đều rất biết ơn ông. Quãng thời gian làm yêu thần cho ông ấy đã khiến ta tự tin hơn rất nhiều.”
Nếu mọi chuyện cứ diễn ra một cách bình lặng, có lẽ họ đã có cơ hội trở thành một đôi, nhưng Nam Hoang Đế lại quá vội vàng và quá tự tin. Sự hấp tấp ấy đã khiến tất cả mọi thứ tan vỡ, bao gồm cả lòng biết ơn và niềm tin của nàng dành cho ông.
“Sau đó, ta gặp phụ thạ của con.” Khi nói đến đây, Ký Mộng khẽ nhướng mày. “Ban đầu, ông ấy chắc không biết ta là Tư Nữ, chỉ nghĩ rằng mình đã gặp một nữ tử xa lạ từ một nơi xa xôi nào đó, nên không hề có cảnh giác gì.”
Nàng cũng không có cảnh giác với hắn, chỉ nghĩ rằng đó là một người xa lạ đến từ nơi xa. Vì vậy, khi Từ Duệ đưa nàng trốn khỏi Hoang Đế Cung, nàng đã nghĩ đến việc đến Tư Sĩ Cốc, với một tia mong mỏi nhỏ bé trog lòng mà ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra: hy vọng người nam tử xa lạ đó có thể đưa nàng đến một nơi xa xôi.
Ở Tư Sĩ Cốc, Ký Mộng gặp lại Lệnh Hồ Vũ.
“Chàng ấy thấy ta có thể đọc được những ký ức trong ngọc mà không cần chạm vào, liền biết ngay ta chính là Tư Nữ mà chàng đang tìm kiếm. Sư huynh sợ chàng sẽ làm tổn thương ta, định ra tay đuổi chàng khỏi Tư Sĩ Cốc, nhưng lại bị chàng đánh trọng thương.”
Cảnh tượng chợt thay đổi, quay về căn phòng nhỏ ở Tư Sĩ Cốc. Từ Duệ nằm trên mặt đất với cơ thể đầy máu thịt bầy nhầy, Ký Mộng kêu gào trong tuyệt vọng, còn Lệnh Hồ Vũ đã khống chế nàng trên giường đá.
Cảm giác như trở lại tẩm cung, nàng hoàn toàn bất lực trước những gì sắp xảy ra, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
Tuy nhiên, Lệnh Hồ Vũ không tiếp tục. Sau khi giữ nàng một lúc, hắn đột ngột buông tay, như thể căn bệnh đau đầu của hắn lại tái phát, hắn ôm đầu và ngã khỏi giường.
“Rõ ràng quá rồi, tiên sinh.” Giọng nói của hắn đầy sát khí, không rõ là đang nói với ai. “Người muốn chơi trò lấy gậy ông đập lưng ông? Nhưng ta không phải loại người vội vàng như vậy, trên cái giường đá vừa bẩn vừa cứng này? Người nghĩ ta là loại rắn hễ thấy hang là chui vào sao?”
Hắn đột nhiên đứng dậy, túm lấy Ký Mộng. Nàng không ngừng đá, đấm, và đạp hắn, nhưng hắn để mặc nàng đánh trong một lúc lâu rồi mới mất kiên nhẫn, nắm chặt cả hai cổ tay nàng lại, cười một cách kỳ lạ: “Là cô cũng tốt, ít nhất không phải là một nữ tử phiền phức. Cô chết rồi, ta sẽ đốt giấy cho cô hàng năm.”
Nói xong, hắn kéo nàng như kéo một con gà con, ra khỏi căn phòng chật hẹp. Trong lúc nàng giãy giụa, Ký Mộng cắn mạnh vào vai hắn, hắn “hừ” một tiếng, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng hơn trước nhiều: “Cứ cắn mạnh hơn nếu cô muốn sư huynh cô chết đi.”
Nàng lập tức buông ra. Bất ngờ, Lệnh Hồ Vũ kéo tay áo nàng và cột lại với áo của mình, thắt một nút thắt chết, rồi ngồi xuống kiểm tra vết thương của Từ Duệ.
Nỗi lo lắng, sợ hãi và sự ngạc nhiên không rõ nguyên do khiến Ký Mộng im lặng. Nàng nhìn hắn dùng thuật pháp như tơ lụa bao bọc Từ Duệ. Vài canh giờ sau, khi mở ra, ngoài những vết máu lớn trên quần áo, vết thương của y đã hoàn toàn biến mất.
“Đi thôi.” Lệnh Hồ Vũ cõng Từ Duệ lên lưng, kéo nút thắt chết từ tay áo và nói. “Đi theo.”
Ký Mộng bị ép phải đi theo hắn ra khỏi Tư Sĩ Cốc, nghe hắn hỏi một cách hời hợt: “Cô có nơi nào muốn đến không? Nơi có núi non sông nước tươi đẹp ấy.”
Nàng không ngờ hắn lại hỏi câu này, nên nhất thời không biết trả lời thế nào. Lệnh Hồ Vũ chỉ cười khẽ: “Ta không quen thuộc Đại Hoang nên chỉ có thể dựa vào cô thôi.”
Rõ ràng hắn muốn mạng của nàng, nhưng lại nói chuyện như thể giữa họ có một mối giao tình nào đó, tìm một nơi núi non tươi đẹp để nàng chết một cách thoải mái hơn? Đó là sự bố thí từ kẻ cao cao tại thượng? Sự thương hại hèn hạ và giả tạo ấy nghe như một trò cười tàn nhẫn nhất mà nàng không cần.
Ký Mộng không trả lời, Lệnh Hồ Vũ cũng không hỏi thêm. Ra đến cửa cốc, hắn liền gọi ra một con ngựa giấy, sau đó lập tức biến thành một con ngựa giấy khổng lồ. Hắn đặt nàng lên lưng ngựa rồi mới nói: “Nếu cô không có nơi nào muốn đến, vậy hãy dẫn ta đến Vân Vũ Sơn ở Nam Chi Hoang. Nghe nói ở đó có cây loan, ta vẫn luôn muốn xem thử.”
Khi nàng nghe đến ba chữ “Nam Chi Hoang”, sắc mặt liền thay đổi. Hắn muốn trả nàng lại cho Nam Hoang Đế!
Như thể đoán được nàng đang nghĩ gì, Lệnh Hồ Vũ lại cười một cách kỳ lạ: “Đã rơi vào tay ta, thì không có lý do gì phải trả lại cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT