Tuy nhiên, Lệnh Hồ Trăn Trăn lại không hỏi, như thể không muốn để hắn toại nguyện, mà chỉ nói: “”Ngươi đã ngủ mấy ngày rồi, lúc Tử Kê Quân đưa Khương sư muội đi Khương sư muội đi ngươi vẫn chưa tỉnh, Cố Tiên Chi đi rồi ngươi cũng chẳng hay. Đến khi tỉnh lại, ngươi lại bỏ mặc Trầm Bất Bình và Lão Tứ, cứ phải kéo ta xuống hồ tắm.”

Chẳng hỏi gì đến chính sự, không giống với Tần Nguyên Hi thường ngày.

Tần Hi nhắm mắt lại: “Đầu óc sư đệ vô cùng nhỏ, bây giờ chỉ có thể chứa được Tiểu sư tỷ. Không như Tiểu sư tỷ, có thể chứa được gà vịt cá tươi, bát đĩa muỗng đũa.”

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Cá gà vịt gì cơ?”

Nước nhỏ xuống từ cằm hắn, hàng mi ướt át nhướn lên, hắn nhìn chằm chằm vào nàng: “Còn hỏi nữa sao? Quả nhiên là gà vịt cá tươi đều quan trọng hơn sư đệ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa tay chạm lên mặt hắn, đôi mắt đen láy ấy có vẻ u ám, nhưng không phải là kiểu thường thấy, nàng khẽ nói: “Ta biết vì sao ngươi không vui, bởi vì hàn khí từ cõi chết rất khó chịu, bị giày vò mãi chắc chắn sẽ không vui.”

Hàn khí từ cõi chết quả thật rất quá đáng sợ, lạnh đến mức hắn không thể giữ nổi đám mây đó. Hắn cảm thấy bản thân đã đứng ở cuối tử lộ rồi, không thể nào thoát khỏi bẫy được.

Tần Hi không trả lời, chỉ bế nàng ra khỏi hồ: “Nước sắp lạnh rồi, ra ngoài thôi.” 

Làn gió nóng bao trùm lấy cơ thể, Trăn Trăn vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, như thể đang đoán suy nghĩ và cảm xúc của hắn. Đa phần nàng không muốn nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng một khi đã nghĩ, nàng lại trở nên vô cùng nhạy bén.

“Ngươi không tức giận vì hàn khí.” Lệnh Hồ Trăn Trăn bám vào vai hắn, cúi đầu nhìn kỹ khuôn mặt hắn. “Ngươi đang giận ta sao?”

Tần Hi đặt nàng xuống chiếc trường kỷ thấp, lấy lược, rồi quỳ xuống phía đối diện và chải tóc cho nàng, giọng điệu bình thản: “Tiểu sư tỷ nghĩ tại sao ta lại giận tỷ?”

Nàng khó xử nhìn hắn: “Vì ta không để ngươi cưỡi Hồ Ly Giấy?”

“Còn gì nữa không?”

Nghe có vẻ như hắn bực tức không chỉ vì một chuyện, Tần Nguyên Hi, đúng là phiền phức.

Lệnh Hồ Trăn Trăn hít một hơi: “Vì ta lúc ngươi ngủ đã tết tóc ngươi lại, rồi nhéo má ngươi?”

Chẳng trách khi tỉnh dậy lại đuôi tóc bị tết thành hai bím nhỏ, hắn cứ tưởng là tên ngốc Quý Viễn làm. Tần Hi búng trán nàng một cái: “Còn gì nữa?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Hết rồi, nếu ngươi còn giận, chắc chắn là do ngươi vô lý. Ta còn giận hơn đây!”

Hắn tò mò hỏi: “Tiểu sư tỷ giận gì cơ?”

Nhiều lắm.

“Sao ngươi lại bỏ mặc Trầm Bất Bình và Lão Tứ? Ta cầm tiền của họ, còn chưa cho họ xem mấy lần Long Quần Phi Đao của mình.” Nàng cuộn tay áo đã được hong khô trong làn gió nóng. “Với lại, cứ mỗi lần ta bị bệnh hoặc bị thương, ngươi đều kéo ta xuống hồ tắm, ta tỉnh dậy rồi có thể tự xuống mà.”

Tần Hi nâng mặt nàng lên, giọng nói rất dịu dàng: “Ta không muốn nghe Tiểu sư tỷ nhắc đến cái tên đó. Sư đệ Giáp, Ất, Bính, Đinh của tỷ, ta đều không muốn nghe.”

Giáp, Ất, Bính, Đinh lại là cái gì nữa? Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn hắn như đang suy nghĩ một vấn đề nan giải nào đó, chợt bừng tỉnh: “Ý ngươi là Trầm Bất Bình và Lão Tứ?”

Không chỉ có thế. Hắn lắc lắc mặt nàng: “Đừng nhắc nữa.”

Nàng cau mày: “Ngươi cũng thế thôi! Lần trước ta rõ ràng định để ngươi cưỡi Hồ Ly Giấy, nhưng ngươi cứ khăng khăng cưỡi yêu mã, lại còn luôn đặt tay trên lưng Khương sư muội. Ngươi nói chuyện với các cô nương khác lúc nào cũng vui vẻ, còn với ta thì cứ buồn bực, lời lẽ thì chua ngoa!”

Tần Hi chớp mắt, bỗng nhiên nhéo nhẹ lên cái má mềm mại của nàng: “Ghen sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩn ra, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu dứt khoát: “Đúng vậy.”

Trong đôi mắt đen láy của hắn, ngọn lửa trong veo và rực rỡ bừng cháy, rồi nhảy múa. Trên người hắn có tất cả những thứ mà nàng thích, từ màu sắc đến mùi hương. Nàng rướn người lại gần để nhìn, chỉ nghe hắn khẽ hỏi: “Tiểu sư tỷ, nếu một ngày sư đệ rời đi, tỷ sẽ làm gì?”

Nàng hơi bối rối: “Ngươi sẽ đi đâu?”

Hắn không trả lời, chỉ cầm một lọn tóc của nàng lên rồi xoay tròn trong ngón tay tạo thành đủ hình dạng: “Có lẽ đây là số phận, khi cần dứt thì không dứt, cố miễn cưỡng tiếp tục thì sẽ gặp bất trắc. Nhưng dù có lặp lại trăm lần, sư đệ vẫn sẽ tiếp tục.”

Tần Nguyên Hi là một người bướng bỉnh và vô lý như vậy. Vì chấp niệm này mà ban ngày thành ma, cố gắng chiến đấu đến cùng với định mệnh bất khả thi kia.

Nhưng lời của Tiên Thánh cũng đúng, đổi lại một mạng sống đâu dễ dàng đến thế. Bàn Thần Ti sẽ không dựng chuyện, nửa năm tìm kiếm chỉ để đổi lấy một cơ hội kéo nàng trở về nhân gian, nhưng hàn khí từ cõi chết đã kéo hắn trở lại từng đêm.

Rất công bằng, nhưng cũng rất không cam lòng.

Tần Hi trải mái tóc dài đã được hong khô và ấm áp của nàng ra phía sau, đứng dậy khoác áo: “Tiểu sư tỷ chắc đói rồi, ta đi gọi chút đồ ăn.”

Một bàn tay kéo lấy tay áo hắn, Lệnh Hồ Trăn Trăn vòng tới trước mặt, cau mày nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi đã gặp phải chuyện gì?”

Tần Hi xoa cái đầu tròn của nàng: “Sư đệ có thể gặp chuyện gì chứ? Tiểu sư tỷ lại lo quá rồi.”

“Không.” Nàng nói chắc nịch. “Ngươi nhất định là có chuyện.” 

Tần Hi thở dài: “Được thôi, sư đệ đang nghĩ đến việc luyện hóa Bàn Thần Ti. Tiểu sư tỷ đã chết vì nó, sư đệ vốn không muốn luyện hóa nên cứ để nó ở đó, coi như là hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao là canh giữ nó. Tuy nhiên, vì Tiên Thánh đã nói như vậy, sư đệ không thể không luyện.”

Theo tính cách của nàng, chắc nàng sẽ hỏi luyện hóa xong sẽ thế nào, hắn chờ một lúc, nhưng chỉ thấy nàng lắc đầu: “Ngươi lừa ta, ngươi không hề nghĩ đến chuyện đó.”

Tần Hi bỗng nhiên im lặng.

Sau một lúc lâu, hắn nắm lấy tay nàng đang níu áo mình, nhẹ nhàng gỡ ra, nhưng gỡ được một ngón thì nàng lại quấn lên một ngón khác. Đột nhiên, hắn cảm thấy không thể chịu được nữa, giật tay áo một cái. Nàng vẫn còn chút sốt nhẹ, giật một cái khiến nàng mất thăng bằng và loạng choạng, sau đó tay còn lại của nàng cũng bám lên.

Đôi mắt trong trẻo màu hổ phách nhìn thẳng vào hắn, dứt khoát đòi câu trả lời.

Có thứ gì đó bên trong hắn đang cố gắng chống đỡ, nhưng lại nhanh chóng sụp đổ. Tần Hi đưa tay nắm lấy sau gáy nóng hổi của nàng, giọng nói khẽ: “Sư đệ không vui, Tiểu sư tỷ an ủi ta đi.”

Hắn cúi xuống hôn nàng thật sâu. Má nàng khi xưa mát lạnh, nhưng hiện giờ khi dán lên mặt hắn lại mang theo hơi nóng của cơn sốt, ngay cả hơi thở cũng nóng. Nóng thì tốt hơn, như vậy mới có thể xua tan được hàn khí từ cõi chết. Hắn từ từ siết chặt vòng tay, ôm chặt cơ thể ấm áp vào ngực, như thể làm như vậy thì ngay cả trái tim cũng sẽ được sưởi ấm.

Khó thở, Lệnh Hồ Trăn Trăn khó chịu giãy giụa hai lần, thì cảm giác eo bị hắn ôm chặt, bế bổng lên.

Giống như muốn nuốt trọn hơi thở của nàng, hắn giữ chặt sau đầu nàng, không cho nàng tránh né, nhưng ngón tay lại đang khẽ chạm vào tai nàng, khiến nàng cảm thấy nhột. Lệnh Hồ Trăn Trăn tìm cách tránh nhưng không thể, nhất thời trời đất quay cuồng, lưng đập vào chiếc giường êm ái, bị hắn ôm chặt lăn hai vòng, mái tóc dài phủ xuống như màn đêm.

Mùi hương ngọt ngào dễ chịu mà nàng yêu thích gần như muốn len lỏi vào tận giữa chân mày, làm cho trán nàng hơi tê dại.

Nàng thật sự sắp không thở nổi nữa, chỉ cảm thấy trước mắt có những ngôi sao nhỏ nhấp nháy. Nàng bắt đầu dùng sức đẩy hắn ra, nhưng hai cổ tay lại bị giữ chặt. Cuối cùng Tần Nguyên Hi khẽ rời khỏi một chút, hơi thở như gió nhẹ lướt qua khóe môi nàng, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Tiều sư tỷ, đợi thêm một chút nữa.”

“Đợi thêm chút” là bao lâu? Lệnh Hồ Trăn Trăn không biết đã bị hắn cắn tai đau đến bật cười bao nhiêu lần, mà hai tay lại bị giữ chặt không thể vùng vẫy, suýt nữa làm rách cả nệm giường. Cuối cùng, nàng không còn chút sức lực nào nữa, bị hắn kéo lại vào trong giường. Tay áo mỏng nhẹ tuột xuống khỏi khuỷu tay, bàn tay thon dài kia nắm lấy vai nàng.

Những bông tuyết nhỏ dần bị nghiền nát, trượt xuống qua kẽ tay, mềm mại và thơm ngát.

Có lẽ vì bị sốt nhẹ nên hắn đã dây dưa với nàng một hồi lâu, rồi lại buông lỏng ra. Tần Hi cố gắng giữ gìn và nhẹ nhàng, nhưng dần dần lại trở nên táo bạo, chính tay mình gây ra một trận lở tuyết chưa từng có.

Ánh sáng yếu ớt dường như đột nhiên trở nên lấp lánh. Tần Hi nghe thấy nàng nghẹn ngào: “Tần Nguyên Hi, ta khó chịu…”

Ai mà chẳng khó chịu chứ?

Hắn áp trán mình vào trán nàng, cảm thấy nàng đau đớn không ngừng giãy giụa, đấm vào vai hắn từng cái một, giọng hơi khàn: “Ta không muốn an ủi ngươi nữa! Ta không…”

Tần Hi giữ lấy khuôn mặt đang vùng vẫy của nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu sư tỷ, đừng cử động, đừng cử động.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn thích sự dứt khoát, hai bên không mắc nợ nhau, để không phải chịu đau khổ. Nhưng Tần Nguyên Hi không tốt bụng như vậy, hắn luôn tham lam và nham hiểm, muốn nàng mãi mãi phải nhớ đến hắn.

Hắn muốn đưa nàng quay về cõi chết một lần, để nàng dẫm lên những đầm lầy băng giá, đối mặt với gió lạnh thấu xương. Hắn muốn khắc sâu dấu vết của mình trong tim nàng, để mỗi khi nàng nghĩ đến hắn, nàng sẽ nhớ về tiếng than thở của những linh hồn từ cõi chết và bầu trời u ám không bao giờ thấy ánh sáng. Hắn sẽ ở đó đợi nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy cơn sốt nhẹ đã biến thành cơn sốt cao, đôi tai đỏ bừng như đang bị thiêu đốt. Hình bóng của Tần Nguyên Hi, kẻ muốn nuốt sống nàng lại xuất hiện. Tựa như cái móc nhỏ đong đưa trên màn trướng, nàng không biết nên nép vào đâu. Nàng nghiêng đầu, mặt áp vào lòng bàn tay hắn. Ngón tay hắn lau qua hàng mi ướt đẫm của hắn, rồi đầy nàng quay lại đối diện với hắn.

“Nhìn ta.” Hàng mi của Tần Nguyên Hi gần như chạm vào sống mũi nàng. Hắn dỗ dành, tựa như an ủi, cũng tựa như dụ dỗ. “Tiểu sư tỷ nhìn ta đi…”

Đôi mắt màu hổ phách của nàng cuối cùng cũng hướng về hắn, trong ánh mắt có chút lệ quang lấp lánh, còn có vẻ quyến rũ lượn lờ, cho một mình hắn. Hắn muốn nàng mãi mãi nhìn hắn như vậy, chỉ nhìn hắn mà thôi.

“Trăn Trăn.” Tần Hi vén hết mái tóc dài của nàng ra sau đầu, vừa hôn lên trán nàng, vừa khẽ gọi tên nàng. “Trăn Trăn.”

Sao có thể đưa nàng đến cõi chết được chứ, đây là đôi mắt thuộc về nhân gian.

Nếu trên đời này thực sự có thần vật có thể thực hiện mọi điều ước, hắn cũng muốn có nó, muốn cho thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này. Tần Nguyên Hi vẫn là thiếu niên lang của nàng, vẫn trân trọng nâng niu đám mây dễ tan ấy, không muốn buông tay dù chỉ là một giây.

Ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn thay thế ánh sáng yếu ớt, xuyên qua khe màn mỏng rọi lên những sợi tóc mai bên tai của Lệnh Hồ Trăn Trăn, như những sợi chỉ mảnh màu đỏ từ vàng. Tần Hi vuốt ve khóe mắt nàng, nhưng không thấy nước mắt, bèn an tâm hôn lên mái tóc nàng.

Hắn dường như rất thích ôm từ phía sau. Lệnh Hồ Trăn Trăn trong trạng thái mơ màng dựa lưng vào lồng ngực hắn, sau đó cơn gió nóng bức cuốn lấy nàng, Nàng nhìn thấy đôi chân họ đang quấn vào nhau, Tần Nguyên Hi ghé sát tai nàng nhẹ giọng nói: “Khi ta còn ở đây, Giáp, Ất, Bính, Đinh của nàng đừng hòng đến gần.”

Lại là Giáp, Ất, Bính Đinh, như thể hắn chưa từng bị Tý, Sửu, Dần, Mẹo đến gần vậy.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngửa đầu, đặt trán lên cằm hắn, ra lệnh: “Chàng không được động đậy.”

Nàng không muốn cử động một ngón tay nào, vẫn còn sốt nên việc suy nghĩ tập trung có chút khó khăn, có lẽ cần chút thời gian. Nàng nhắm mắt tập trung, nhưng trán lại bị hắn vỗ nhẹ. Tần Hi thấp giọng: “Tiểu sư tỷ đừng nghịch ngợm nữa, tỷ vẫn còn sốt.”

Nếu biết nàng bị sốt, vậy lúc nãy hắn đã làm gì vậy?

Tần Hi mân mê mấy vết đỏ trên vai nàng, đột nhiên xoay nàng lại, nắm lấy sau gáy nàng, gần như thì thầm: “An ủi ta thêm một chút nữa.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu liên tục, hắn liền ôm nàng chui vào chăn: “Sư đệ xem xem chỗ nào không ổn.”

Chỗ nào cũng không ổn! Đau đến mức nàng muốn dùng Thuật Trị Thương rồi.

Tần Hi hôn lên trán nàng: “Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play