“Ai kêu con đến đây?!” Tử Cực Quân quát lên giận dữ, không thể cử động. “Dừng lại! Trúng ma khí thì đừng manh động! Nếu không sẽ tổn thương kinh mạch, không thể tu luyện nữa!”
Lão nghĩ rằng đệ tử này có ý định giúp giết Lệnh Hồ Vũ nên lên tục ngăn cản.
Khương Thư dường như không nghe thấy. Nàng đã bị ma khí đâm trúng, máu tươi từ ngũ quan rỉ ra, nhưng nàng hoàn toàn không có cảm giác, tay cầm đao tiến lại gần, không chút do dự đâm thẳng vào bụng lão.
Tử Cực Quân kinh ngạc đau đớn tột cùng: “…Tiểu Khương?”
Lúc này nàng chắc chắn không phải “Tiểu Khương”.
Thấy nàng rút đao ra định đâm lần nữa, như thật sự muốn hành hạ dưỡng dục ân nhân, Tần Hi liền thử vận chuyển chu thiên nhưng lại bất lực. Thân thể bị hàn khí gò bó nên khó mà cử động, lập tức gấp gáp nói: “Tiên Thánh! Ông định trước mặt hai người có duyên, tạo thêm một người có duyên mới sao?”
Hai chữ “Tiên Thánh” vừa thốt ra, Tử Cực Quân không khỏi run giọng: “Nó là Tiên Thánh?!”
Khương Thư đương nhiên không phải, nhưng người điều khiển nàng chắc chắn phải. Tiên Thánh sở hữu thuật pháp điều khiển người khác vô cùng phi thường, khác hoàn toàn với việc điều khiển yêu đan của Sương Nguyệt Quân. Khương Thư khi bình thường và khi bị điều khiển khó mà phân biệt, có lẽ ngay cả nàng cũng không nhận ra.
Thật sự à thần kỳ. Tần Hi dường như bắt đầu hiểu chút ít về sự điên cuồng của Lệnh Hồ Vũ.
Khương Thư quay đầu, dường như chế giễu mà cũng như tán thưởng, liếc nhìn hắn, giọng trầm xuống: “Ban ngày hồn lìa xác, không xa cái chết bao nhiêu, ngươi nghĩ mạng người dễ dàng đổi như vậy sao?”
Tần Hi nheo mắt lại, nói tiếp: “Ngươi hình như không dùng được thuật pháp gì, có phải do khoảng cách quá xa?”
Nàng chỉ cười, rồi lại một đao đâm vào ngực Tử Cực Quân, giữa tiếng kêu đau đớn tột cùng của lão, nàng thản nhiên nói: “Ta dùng bao nhiêu công phu để bố trí, nhưng suýt nữa đã bị ngươi phá hỏng. Đã vậy hiện giờ còn khoe khoang, nếu không giết hắn, các ngươi còn muốn sống sót rời khỏi Đại Hoang sao?”
Nàng rút đao ra, định đâm tiếp, nhưng Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng nhiên gọi một tiếng: “Đại bá.”
Khương Thư không quay đầu lại, nhưng giọng nói đột nhiên dịu xuống: “Trăn Trăn, con đừng động, đại bá sẽ thay con lấy lại Bàn Thần Ti. Con cứ quên hết mấy chuyện không vui đi, quay lại bên đại bá, đại bá sẽ thương yêu.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhắm mắt lại: “Người lúc ấy ở Tử Lâm Trấn, có phải cũng định điều khiển ta như vậy? Nhưng người đã không thành công, vì Lệnh Hồ Vũ đã làm gì đó với ta, nên người mới muốn giết ta, biến ta thành xác chết rồi điều khiển.”
Khương Thư dường như có chút bất ngờ: “Con thông minh lên nhiều rồi. Cũng tốt thôi, đại bá thích những đứa trẻ thông minh.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nói nhỏ: “Nhưng ta vẫn nhớ đại bá.”
Khương Thư uối cùng quay người lại, trên mặt lướt qua một tia thần sắc vô cùng phức tạp, từ tốn nói: “Đại bá cũng rất nhớ con. Đại bá đã từng nói rồi, con là người thân thiết nhất trên đời này của đại bá, nên đại bá muốn con quay về.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn không nói gì.
Cho dù ông là giả, là một ảo ảnh mà ngay cả thân xác thật sự vẫn không rõ, thì họ vãn đà từng cùng nhau trải qua mười năm chung sống. Ông đã dạy nàng học chữ, dạy nàng lý lẽ, đã dạy ra một Lệnh Hồ Trăn Trăn như bây giờ. Nàng vẫn mong mỏi quay về cuộc sống trước kia, ánh sáng hoàng hôn rơi trên lưng ông, bóng dáng ấm áp và dịu dàng, tay đại bá sẽ đến xoa đầu nàng.
Tất cả những điều này cuối cùng cũng phải bị chôn vùi sâu trong lòng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn dồn hết sức ngưng tụ phi đao, giữa chân mày lại có cơn đau dữ dội như muốn nứt ra, đột nhiên dường như có gì đó được ý niệm ngưng tụ thành, nàng lập tức điều khiển nó đâm thẳng vào Khương Thư.
Giống như một sợi kim nhỏ, lại như một dòng ánh sáng lấp lánh, bay rất chậm, Khương Thư cười nhẹ, dùng tay áo phẩy đi. Từ “nghịch ngợm” chưa dứt thì sắc mặt đã thay đổi.
“Con đã đâm cái gì vào đây?!” Nàng lớn tiếng hỏi, thanh đao trong tay bỗng nhiên không thể cầm nổi nữa. “Keng” một tiếng rơi xuống đất.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn đi chỗ khác, trong mắt ánh lên một giọt lệ: “Ta không muốn Bàn Thần Ti, cũng sẽ không quay về nữa.”
Khương Thư ngã gục xuống đất, giọng đau khổ: “Con vậy mà lại đuổi đại bá đi! Trăn Trăn, con thật không nghe lời.”
Trước mắt Lệnh Hồ Chân Chân như có những đốm sáng vàng rơi xuống ào ạt. Việc vừa ngưng tụ niệm tượng dường như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của nàng, bên tai nghe loáng thoáng được câu cuối cùng của đại bá: “Hai cha con con, quả thật không nghe lời chút nào.”
Đúng vậy, từ đầu đến cuối, điều mà đại bá muốn chỉ là Lệnh Hồ Vũ và Lệnh Hồ Trăn Trăn ngoan ngoãn nghe lời. Khi họ nghe lời, ông sẽ còn dịu dàng, thân thiết hơn cả nắng mùa đông; nhưng một khi họ cố gắng phản kháng, ông sẽ tàn nhẫn hơn cả tiết trời lạnh lẽo nhất của mùa đông.
Tình cảm của ông là thật, sự tàn nhẫn cũng là thật, nàng thật sự không thể hiểu được ông.
Lúc sắp tỉnh dậy, Lệnh Hồ Trăn Trăn nghe Tử Cực Quân đang thấp giọng nói chuyện: “Ngày đó rời khỏi Thái Thượng Mạch, có một tu sĩ lạ mặt đưa cho ta một bọc đồ, bên trong là bức họa của Lệnh Hồ Trăn Trăn, nói rằng nàng đang ở Đông Chi Hoang, nơi gần Tang Cốc, ký tên là Tiên Thánh. Ta là vì nóng lòng muốn báo thù… Haiz, không ngờ…”
Giọng Tần Nguyên Hi rất nhẹ: “Hậu bối từng thấy hai thuộc hạ của Tiên Thánh ở Thanh Châu, trên người họ có nhiều phù chú tuyệt học của tiên môn. Hậu bối đoán rằng, Tiên Thánh có lẽ đã cài cắm những người bị điều khiển như Khương sư muội trong các tiên môn, một là để thu thập bí mật tiên môn, hai là thu thập tuyệt học…”
Đột nhiên vang lên một tiếng la kinh ngạc, Quý Viễn lo lắng nói: “Lão Cửu? Đệ sao rồi?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn muốn mở mắt, nhưng không thể. Trong đầu luôn vang lên những tiếng ong ong, mệt mỏi đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay, chỉ nghe Tử Cực Quân kinh ngạc nói: “Trong cơ thể Tần tiểu hữu dường như có vô số hàn khí, hẳn là đang dùng Phong Lôi Ma Khí để chống lại luyện hóa đúng không? Cách này thật sự rất nguy hiểm, chỉ sơ suất một chút là tính mạng khó giữ!”
Giọng nghe có vẻ không hài lòng: “Lão Cửu có thiên phú về thuật pháp tốt nhất, chắc chắn sẽ không sao!”
Chuyện này không liên quan đến thiên phú thuật pháp. Tử Cực Quân chậm rãi lắc đầu, những luồng Phong Lôi Ma Khí đen kịt hòa lẫn với hàn khí, bên trong còn bao bọc cả sinh hồn, hắn đang trong trạng thái ban ngày ly hồn, tình trạng rất nguy hiểm.
Ông hòa nhã nói: “Ta sẽ giúp cậu ấy làm ấm kinh mạch, để cậu ấy có thể ngủ một giấc thật ngon.”
Quý Viễn lầm bầm: “Khi không gào đánh gào giết thì ông cũng là một lão nhân gia tử tế đấy chứ… Ông ẽ không động vào Tiểu sư tỷ nữa đúng không? Ta sẽ không để ông toại nguyện đâu!”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghe màn che bị kéo xuống, y đã ngồi phịch xuống bên giường: “Ta sẽ canh chừng ở đây.”
Giọng Tử Cực Quân nghe như tiếng thở dài: “Không ngờ Lệnh Hồ Vũ hại ta, lại càng không ngờ hậu nhân của hắn lại cứu ta. Ân oán đến đây là hết, ta sẽ không làm gì nữa.”
Xem ra trong số những kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ cũng có người biết lẽ phải. Lệnh Hồ Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Quý Viễn vẫn thầm cảnh giác nhìn chằm chằm Tử Cực Quân, chợt nghe tiếng gõ cửa phòng khách. Người bên ngoài chưa đợi mở cửa đã vô lễ bước vào, chính là Trầm Quân đang cõng Cố Thái trên lưng.
“Sao mặt mày ai nấy đều tái nhợt vậy?” Hắn vừa mở miệng đã giễu cợt. “Lão già này cũng ở đây sao? Mọi người bị lão ta đánh à?”
Quý Viễn lập tức nhảy lên nhào tới, trong cả đời y đây là lần đầu tiên thấy Trầm Quân lại vui mừng như vậy.
Y mất gần nửa canh giờ mà vẫn không thể khiến Thẩm Quân và Cố Thái hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng Tử Cực Quân không chịu nổi nữa, tóm gọn lại kể qua một lượt, hai người họ cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Tinh thần Cố Thái có phần suy yếu, giọng nói yếu ớt: “Ta nhận được thư của Khương sư muội, nói rằng muốn đến Đại Hoang tìm một món thiên tài địa bảo làm quà mừng thọ cho sư tôn, nên ta đi cùng muội ấy tới Bắc Chi Hoang. Ba ngày trước, giữa đêm muội ấy đột nhiên tới phòng ta…”
Nói đến đây, vị tu sĩ trẻ vốn có chút ngốc nghếch này hiếm khi lộ vẻ thẹn thùng, giọng nói càng nhỏ hơn: “Ta không hề phòng bị nên đã bị muội ấy ra tay làm trọng thương, nhưng may mắn không trúng chỗ hiểm. Thấy muội ấy bỏ chạy, ta cố sức đuổi theo, cuối cùng kiệt sức ngất đi, may mà Bất Bình huynh đi ngang qua cứu giúp.”
Trầm Quân nói: “Câu cảm ơn nói một lần là đủ rồi.”
Vừa dứt lời, bỗng thấy Khương Thư vẫn mê man nằm trên sập mềm trong góc đột ngột ngồi bật dậy, mặt mày đầy vẻ kinh hoàng mà nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Cố Thái và Tử Cực Quân, nàng bỗng òa khóc: “Ta không giết mọi người chứ?! Ta mơ thấy mình đã ra tay với mọi người!”
Mơ ư?
Tử Cực Quân an ủi và hỏi han suốt nửa ngày, nàng cuối cùng mới run rẩy nói: “Có lúc ta đột nhiên cảm thấy mình đang mơ, mơ hồ làm nhiều chuyện mà ta chưa từng nghĩ đến. Hiển Chi sư huynh nói ta đã gửi thư gọi huynh ấy đến Đại Hoang, nhưng trước đó ta thật sự chưa từng muốn thế. ất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện ta đều mơ mơ màng màng… Ban đầu ta nghĩ không nên như vậy, nhưng rất nhanh sau đó lại thấy điều đó là đương nhiên… Sư tôn, Hiển Chi sư huynh, có phải ta đã quá hồ đồ, quá ngốc nghếch rồi không? Ta thật sự không giết mọi người chứ?”
Cố Thái và Tử Cực Quân gần như đồng thanh: “Dĩ nhiên là không.”
Nàng dường như tin tưởng hơn chút, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Vậy thì tốt, nếu không ta biết lấy mặt mũi đâu mà gặp mọi người…”
Tử Cực Quân không khỏi thở dài thầm trong lòng.
Năm đó ở Từ Châu xảy ra tai họa yêu quái, trong vòng trăm dặm gần như không còn ai sống sót, Khương Thư là đứa trẻ mồ côi lão nhặt về từ bụi cỏ. Khi đó lão cũng từng nghi ngờ, tại sao nơi hoang tàn đầy xương cốt ấy lại có một đứa bé trắng trẻo, khóc to như vậy? Giờ nghĩ lại, đó chính là sự cố ý sắp xếp của Tiên Thánh.
Người có duyên với Bàn Thần Ti cần phải trải qua gia cảnh sa sút, cha giết mẹ, người nuôi dưỡng chết thảm, lại sinh ra vào giờ Tý trong đêm mưa giông, tất cả đều có thể được con người tạo ra. Tiên Thánh thậm chí còn lấp liếm để tiên môn không nảy sinh nghi ngờ. Nếu không nhờ hậu nhân của Lệnh Hồ bằng một cách đặc biệt nào đó đẩy lùi Tiên Thánh, Khương Thư sẽ tự tay gây ra đại họa.
Điều khiển người khác đến mức này, thật sự chưa từng nghe thấy bao giờ. Mà tự tay sát hại ân nhân dưỡng dục lại càng tàn nhẫn biết bao, Tiên Thánh thật sự là người vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT