Tử Cực Quân dường như hoàn toàn không nghe lời nói của ông, chỉ nghiêm giọng nói: “Tà đạo tu sĩ tất nhiên là kẻ mà ai ai cũng phải tiêu diệt. Nếu Thái Thượng Mạch một mực thiên vị bao che, khó tránh khỏi bị tiên môn thiên hạ khinh miệt.”

Đại Mạch Chủ khẽ nhướng hàng chân mày trắng như tuyết: “Tử Cực Quân dựng lên một đống lửa nhỏ cỡ hạt vừng mà định nướng cả Thái Thượng Mạch sao? Ngài có bằng chứng gì chắc chắn để nói rằng đệ tử của ta là tà đạo tu sĩ không? Con bé ham chơi, lưu lạc ở Đại Hoang, nơi không có thiên địa linh khí, mà vẫn có thể giết chết hai vị trưởng lão. Lão hủ thật sự không rõ là do đồ nhi của ta thiên phú dị bẩm, hay hai vị trưởng lão kia có thiên phú dị bẩm nữa.”

Hai vị Cung Chủ của Thần Hòa Cung lập tức biến sắc: “Ai mà biết được Lệnh Hồ Vũ đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì chứ? Việc có thể làm phiền đến hai vị Mạch Chủ tới Nam Chi Hoang đưa người về, chắc chắn là không tầm thường. Chẳng trách hôm nay lại có chấp đến cùng như thế!”

Vừa dứt lời, bỗng nghe thấy giọng điềm đạm của Nhị Mạch Chủ, Thời Thái Sơ vang lên: “Đương nhiên phải là người không tầm thường mới có thể vào được Thái Thượng Mạch rồi. Không giống như Thần Hòa Cung mấy người, luyện công kiểu ‘nước chảy đá mòn’. Tu luyện năm mươi năm mà công lực không thấy tiến triển, nhưng lại giỏi hăm dọa người khác.”

Ông mặc ngoại y rộng, tay áo phất phơ, phong thái tao nhã, bước tới với nụ cười trên môi, nói tiếp: “Tu sĩ đi ra ngoài, tranh đấu là điều khó tránh khỏi mà sống chết vốn là điều vô thường. Hai vị trưởng lão lại đi đấu với bậc hậu bối đã là hiếm gặp, không đánh lại còn đến Thái Thượng Mạch của chúng ta để bịa chuyện vu khống, lại còn có nhiều kẻ không rõ đầu đuôi sự việc đến hùa theo. Cảnh tượng này, ta quả thật chưa từng thấy bao giờ.”

Lời nói này khiến sắc mặt của những người đối diện đều thay đổi. Tử Cực Quân lạnh lùng nói: “Thái Thượng Mạch thật sự định làm theo ý mình?”

Nhị Mạch Chủ cười nói: “Mở miệng ra là Thái Thượng Mạch, ngậm miệng lại cũng là Thái Thượng Mạch. Tử Cực Quân là có ý định đại diện cho cả Tử Hư Phong mà đến đây đòi tội sao? Ngoại trừ Thần Hòa Cung, phải chăng những người đứng sau lưng ngài cũng có ý như vậy?”

Vừa nhắc đến môn phái của mình, sắc mặt của nhiều người bỗng thay đổi một cách vi diệu.

Lệnh Hồ Vũ đã chết từ năm mươi năm trước, dù chuyện lớn đến đâu, giờ đây cũng đã lặng im. Đối với họ, đó là mối thù không thể nào quên, nhưng giữa các tiên môn lại là một chuyện khác.

Tử Cực Quân hít một hơi thật sâu: “Được thôi, rõ ràng đây là tư thù của chúng ta. Ý của hai vị Mạch Chủ ta đã hiểu rồi, cáo từ.”

Lão là Đại trưởng lão của một trong mười tám động của Tử Hư Phong, là người có địa vị cao quý nhất trong nhóm người đến đòi tội. Khi lão vừa rời đi, những tu sĩ khác cũng lần lượt theo sau, chỉ còn lại một đám người của Thần Hòa Cung đứng nhìn nhau đầy bối rối.

Nhị Mạch Chủ thấy có hai tu sĩ trẻ tuổi trong đó, liền vẫy tay gọi: “Các ngươi chính là những kẻ đã trốn thoát? Kể lại tình hình hôm đó xem.”

Bọn họ vốn được Cung Chủ dặn trước là phải nói rằng Lệnh Hồ Trăn Trăn đã ra tay trước, nhưng chưa kể được một nửa, vị Nhị Mạch Chủ này đã lắc đầu: “Bịa đặt chưa tới, có lỗ hổng, kể lại.”

Cứ thế lặp lại nhiều lần, bọn họ bất tri bất giác mà đã kể hết sự thật. Nhị Mạch Chủ trầm ngâm: “Nói cách khác, không phải các ngươi trốn thoát, mà là Lệnh Hồ Trăn Trăn không giết các ngươi. Nàng đã nhiều lần nói mình không phải Lệnh Hồ Vũ, nhưng Độ Triều trưởng lão vẫn ra tay tàn nhẫn, ép nàng phải dùng phi đao để đập vỡ Nhất Xích Tường nhằm bảo vệ tính mạng.”

Ông liếc nhìn hai vị Cung Chủ đang có sắc mặt vô cùng khó coi: “Thần Hòa Cung quả là có tài đổi đen thành trắng.”

Hai vị Cung Chủ á khẩu không nói nên lời.

Độ Triều trưởng lão cũng được coi là một nhân tài của Thần Hòa Cung, tuyệt học “Nhất Xích Tường” do lão kế thừa là tốt nhất. Việc lão bất ngờ chết, lại do một người nghi là Lệnh Hồ Vũ chuyển sinh giết hại, đã khiến họ đau đớn không nguôi. Họ nhất định phải đến Thái Thượng Mạch đòi lại công bằng, nhưng vì sợ lực lượng không đủ, mới mời Tử Cực Quân cùng nhiều kẻ thù cũ của Lệnh Hồ Vũ tham gia, tạo thêm thế lực. Không ngờ, chỉ qua vài lời đã bị phản bác lại dễ dàng như thế.

“Nếu nàng ta thật sự là Cô Liên Thác Sinh của Lệnh Hồ Vũ….”

Hai vị Cung Chủ vẫn cố chấp, Nhị Mạch Chủ lập tức ngắt lời: “Nếu như, có thể, có lẽ —— Thái Thượng Mạch có nhiều Mạch Chủ và trưởng lão như vậy, các ngươi lại kéo đến đây với vài từ mơ hồ này để bắt chúng ta phí thời gian. Nếu tiên môn hành sự theo cách này, vậy thì mọi người đừng tu luyện làm gì nữa, cứ cãi vã cả ngày là được.”

Ông không đợi họ nói thêm mà đã phất tay áo dài: “Tiễn khách!”

Thấy Đại Mạch Chủ nhìn mình, Nhị Mạch Chủ liền cười nhẹ: “Đường Đại Mạch Chủ nổi tiếng với sự kiên nhẫn, nhưng nếu cứ cùng bọn họ kéo dài thời gian thì chỉ tổ khô miệng thôi, chi bằng tiễn thẳng đi cho xong.”

Đại Mạch Chủ ôn tồn nói: “Thái Sơ hành động quyết đoán, quả thật thanh tịnh hơn hẳn.”

Ông quay lại nhìn Du Bạch, ánh mắt lộ vẻ hài lòng: “Tỉnh lại là tốt, tuy trông có phần tiều tụy nhưng ánh mắt đã sắc sảo hơn trước rồi.”

Nói rồi, ông vỗ vai Chu Cảnh, cười nói: “Tiểu Thất cũng lanh lẹ hơn nhiều, là Tiểu Cửu gọi con trở về sao? Nó khi nào quay về?”

Điều đó còn phụ thuộc vào Lệnh Hồ. Chu Cảnh đáp: “Cửu sư đệ nói muốn thưởng thức phong cảnh và phong tục của Đại Hoang, tạm thời chưa rõ ngày về.”

Đại Mạch Chủ gật đầu đầy suy tư, còn Lâu Hạo bên cạnh liền nói: “Sư tôn, đệ tử lo rằng Tiểu sư tỷ một mình ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm.”

Từ “tư thù” của Tử Cực Quân trước khi rời đi đã cho thấy có điều gì đó không ổn. Nếu họ thực sự đến Đại Hoang tìm Lệnh Hồ Trăn Trăn, e rằng nàng sẽ không thể chống đỡ nổi.

Đại Mạch Chủ chậm rãi nói: “Quả thật là như vậy. Đã rời Mạch quá lâu rồi, nên trở về thôi, nhưng chỉ sợ nàng không muốn về.”

Nhị Mạch Chủ nhiệt tình nói: “Hay để ta đi Đại Hoang một chuyến?”

Đại Mạch Chủ lắc đầu: “Thái Sơ cần gì phải làm to chuyện. Mạch Chủ mà trực tiếp đến Đại Hoang sẽ lại khiến bốn vị Hoang Đế khó xử thôi.”

Ông nhìn quanh các đệ tử của mình, Du Bạch và Chu Cảnh là hai người nhanh nhẹn nhất, nhưng một người vừa tỉnh, một người vừa về, đều còn yếu. Còn Lâu Hạo, Đoạn Mộc Duyên và Lâm Anh thì quá chậm. Đến khi họ tìm thấy người, có lẽ cỏ đã mọc xanh rì trên mộ rồi.

“Tiểu Tứ, Tiểu Lục, hai con hãy đến Đại Hoang một chuyến đi.” Đại Mạch Chủ phân phó. “Mỗi người đi một ngả tìm Tiểu Cửu và Tiểu sư tỷ của các con. Nếu gặp kẻ thù, hãy tránh né, mang người về là quan trọng nhất.”

Nhị Mạch Chủ cười lớn: “Đường Đại Mạch Chủ sợ ta đào góc tường nhà mình đến như vậy sao?”

Đại Mạch Chủ thản nhiên đáp: “Tình trạng của nàng đặc biệt, giữ lại trên Nhất Mạch Sơn là an toàn nhất.”

*

Thế nhưng, Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa không muốn đến Nhất Mạch Sơn, cũng chẳng muốn đến Nhị Mạch Sơn. Nàng chỉ muốn nằm trên chiếc giường êm ái không thể tả ở khách điếm Vô Phong Thành, rồi đếm từng tờ ngân phiếu đến khi thiên hoang địa lão mà thôi.

Nhờ có Tần Nguyên Hi bỏ ra một khoản tiền lớn gần như mua hết sạch các cửa tiệm cho thợ thủ công mà nàng có thể vẽ hơn mười tấm bùa Dẫn Hương Phù và Ngưng Băng Phù đắt giá nhất, rồi nhờ tiểu nhị nhiệt tình của khách điếm bán hộ. Chưa đầy hai ngày đã có tiền về tay rồi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngửi ngửi mùi hương đặc trưng của ngân phiếu, tuy khó chịu nhưng lại vô cùng hấp dẫn. Nàng cẩn thận vuốt phẳng từng tờ, sau đó mở một chiếc hộp gỗ mới tinh bên cạnh giường ra. Chiếc hộp có hai tầng, sau khi đếm đủ số ngân phiếu, nàng đặt xấp dày lên trên, xấp mỏng xuống dưới, rồi nâng hộp lên đi đến bàn viết, sau đó chấm bút vào mực và viết vài chữ.

“Đó là gì thế?” Tần Hi rốt cuộc không chịu được việc mình cứ đọa mãi cuốn “Đại Hoang Địa Lý Chí” nên liền ghé qua xem nàng viết gì.

Một chữ “Tần,” một chữ “Trăn”, Lệnh Hồ Trăn Trăn viết xong liền đổ hết số bạc vụn và đồng xu từ túi ra, kiểm đếm kỹ lưỡng rồi bỏ chữ “Tần” vào trầng trên, sau đó nàng thở phào nhẹ nhõm.

Tần Hi ngạc nhiên nói: “Kho bạc của Tiểu sư tỷ mà cũng có phần của sư đệ sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn gật đầu: “Toàn bộ nguyên liệu đều là do ngươi mua, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả đủ. Nhưng phải đợi đến khi ta gom được một khoản tiền lớn đã.”

Hắn biết ngay mà.

“Lãi suất đâu?” Tần Hi hỏi một cách không khách khí chút nào.

Nàng quay phắt lại: “Ngươi còn muốn lãi suất? Muốn bao nhiêu?”

Hắn thừa thắng xông lên: “Năm phần.”

Nếu Tần Nguyên Hi làm thương nhân, chắc chắn sẽ là một kẻ buôn bán tham lam. Lệnh Hồ Trăn Trăn cạn lời nhìn hắn, không ngờ hắn còn nói thêm: “Ngoài lãi suất, còn có phí ân tình nữa. Nguyên liệu ta có thể mua hoặc không mua, nhưng việc ta mua cho nàng lại là ân tình.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ cảm thấy những lời này nghe rất quen tai, nhưng suy nghĩ mãi mà không nhớ ra là từ đâu, liền đáp: “Trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết.”

Thấy hắn đưa tay ra dường như định chạm vào tai mình, nàng liền cảnh giác nhảy ra xa ba trượng, chỉ nghe hắn trêu chọc: “Không dùng tiền thì phải dùng thứ khác để trả. Nàng nợ ta, nhất định phải trả.”

Vậy thì để nàng nghỉ ngơi rồi trả sau.

Lệnh Hồ Trăn Trăn xoa bóp đôi vai và cái cổ đau nhức. Mấy ngày nay, nàng vẽ bùa liên tục, toàn là những bùa chú phức tạp nên cả người nàng đều đau nhức rã rời.

Nàng đẩy cửa sổ gỗ ra, nằm dài trên đó lười biếng nhìn xung quanh. Tần Nguyên Hi lại ở phía sau dụ dỗ như dỗ trẻ con: “Tiểu sư tỷ, trong cuốn ‘Đại Hoang Địa Lý Chí’ này có ghi chép về Cúc Tinh, tỷ có muốn đến xem không?”

Nàng mới không thèm qua đó. Hắn chắc chắn sẽ lại chạm vào tai nàng, mà nàng đâu có ngốc đến mức đó.

“Ngươi đọc cho ta nghe là được.”

Tần Hi không trêu nàng nữa, lật sách rồi nói: “Dài lắm, tóm lại là nói rằng vào đầu tháng Giêng, trên bầu trời phía đông của Đại Hoang sẽ xuất hiện một ngôi sao màu tím. Trong sách viết “sắc tím sáng rực”, nên chắc là rất dễ nhìn thấy.”

Vậy nhìn thấy rồi thì sao? Cúc Lăng Vu Thiên tìm như thế nào? Nó rốt cuộc là một ngọn núi, hay một tòa thành? Chính xác nằm ở vị trí nào?

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn dãy núi nhấp nhô ở đằng xa, suy nghĩ đến đau đầu, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào trên phố. Hóa ra là một cô nương trẻ do trượt chân trên đường đóng băng, đã làm đổ xe bán rượu ngọt bên đường, rượu nóng bốc hơi ngùn ngụt đổ đầy ra đất, chủ quán đang mắng chửi đòi bồi thường.

Cô nương kia bị mắng đến bật khóc: “Bây giờ ta không có tiền…”

Giọng nói nghe rất quen, Lệnh Hồ Trăn Trăn chăm chú nhìn kỹ thì thấy nàng vóc dáng mảnh mai, tóc dài được vấn thành hai búi, đúng là Khương Thư rồi.
Thái Thượng Mạch: “Lào gì cũng tôn.”:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play