Mùa đông ngày thứ tư, tịch dương tựa dung kim*.

*dung kim: vàng nóng chảy

Lúc chạng vạng, đám mây như ánh lửa đốt cháy cả nửa bầu trời, Tần Hi đứng ở rìa vách đá thản nhiên nhìn quanh.

Khung cảnh ở Đại Hoang thật nhàm chán vì dường như nơi nào cũng trông giống nhau, lởm chởm những tảng đá hình thù kỳ lạ và cây cối mọc um tùm đan xen vào nhau, không thể biết được nơi nào ra nơi nào.

Hắn quyết định đứng tại chỗ giống như những lần trước vậy, đợi Lệnh Hồ biết đường tìm được mình.

Rất nhanh, thanh âm của Lệnh Hồ từ trên cao cách đó không xa vang lên, hét lớn tựa như đang nén giận: “Thái Thượng Diện ——! Lại lạc mất rồi sao? Thái Thượng Diện ——!”

Vẫn là Thái Thượng Diện, nàng tại sao cứ gọi sao như thế?

Tần Hi đưa hai tay lên miệng, lớn tiếng nói: “Lệnh Hồ cô nương, bên này.”

Một lúc sau, bóng người màu đỏ rực như một mũi tên từ trong rừng rậm phóng ra, tuy có vẻ ngoài của một tuyệt thế yêu cơ nhưng Lệnh Hồ lại đang chạy về phía hắn với động tác hoàn toàn không có chút mê hoặc nào, còn đang hét lên giận dữ: “Ngươi lại chạy lung tung nữa rồi!”

Hắn nhắc nhở: “Lệnh Hồ cô nương, là Thái Thượng Mạch, ta tên Tần Nguyên Hi.”

Mặc kệ hắn tên gì, nàng chỉ biết hắn đáng ghét đến mức mình không muốn nhớ tên hắn.

Đây là lần đầu tiên Lệnh Hồ Trăn Trăn gặp một người hoàn toàn không biết đường đi như vậy. Buổi sáng hắn không biết nghe được tiếng gì mà đã tự mình đi lạc một lần; buổi chiều nàng tìm nguồn nước để rửa tay và uống nước thì lúc quay về hắn lại đi lạc thêm lần nữa; mới vừa rồi, trong lúc nàng hái quả dại, hắn lại đi lạc tiếp. Nếu không phải do hắn thì hôm nay đã có thể rời khỏi ngọn núi này rồi.

Nàng đột nhiên dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi hôm nay đi lạc ba lần, vậy phải giảm đi ba lần cứu mạng.”

Người này đã đòi rất nhiều tiền, nếu tính theo số tiền sau mỗi lần cứu mạng phải trả thì chỉ riêng ngày hôm qua gặp phải mười mấy lần gặp yêu binh tuần tra, tất cả của cải của Thang Viên Yêu Quân gộp lại mới đủ. Theo cách tính toán cao ngất trời của hắn, số tiền nàng nợ sẽ nặng như núi non ở Tây Hoang cộng lại, tuyệt đối không thể để hắn đào cho mình cái hố không đáy như thế được.

Tần Hi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi “Ừ” một tiếng, không hề phản đối.

Nàng lập tức vui vẻ trở lại. Tên họ Tần này đã mù đường còn thích đi lung tung, rất tốt, không chừng lúc đến Định Vân Thành, hắn mới là người phải trả tiền.

“Ngươi không phải nói sẽ lo chuyện ăn ở sao? Thức ăn đâu?” Nàng theo lẽ thường tình mà hỏi hắn. Đã đi được ba ngày rồi nhưng hắn chưa từng cho nàng ăn cái gì cả, vẫn là nàng phải tự tìm quả dại lót dạ, đến hôm nay vẫn chưa cho ăn miếng nào.

Hình như là có chuyện như vậy.

Tần Hi lấy túi nước đưa ra: “Chỉ có nước thôi, tu sĩ không cần ăn uống mỗi ngày. Nhưng mà gần đây có rất nhiều dã yêu, ta có thể giúp cô cướp chút thức ăn.”

… Hắn không lẽ cho rằng dã yêu cũng giống như mấy con yêu sống cùng con người trong thành trấn à? Gặp phải tên tu sĩ Trung Thổ còn kém hiểu biết hơn nàng quả thật là đau đầu hết sức.

“Dã yêu đều là cỏ cây thành tinh, không ăn cái gì cả.” Nàng bắt đầu phổ cập cho hắn kiến thức thông thường về Đại Hoang. “Chỉ có thú vật thành yêu mới phải ăn thôi. Tuy nhiên, thú vật thành yêu rất khó nên bình thường chỉ có thể làm yêu thú. Con nào có thể hóa thành hình người phần lớn đều không lang thang trong núi rừng hoang dã và chúng sẽ ăn thịt sống, còn có thể ăn thịt người nữa.”

Thì ra là như vậy.

Tần Hi trầm ngâm nói: “Hoàn toàn khác với Trung Thổ, có lẽ bởi vì nơi này không có linh khí của trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt.”

“Cái gì là tinh hoa của nhật nguyệt, linh khí của trời đất?”

“Người ta nói rằng Trung Thổ từng là nơi sinh sống của thần linh. Sau khi Bàn Cổ* mở ra trời đất, Hi Hòa* đưa mặt trời còn Vọng Thư* điều khiển mặt trăng, vì thế nên mới có tinh hoa nhật nguyệt, còn đất trời thì tràn ngập linh khí.”

*Bàn Cổ: được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.

*Hi Hòa: nữ thần Mặt Trời trong thần thoại Trung Quốc.

*Vọng Thư: thần Mặt Trăng trong thần thoại Trung Quốc.

(theo Wikipedia)


Mấy thứ đó là gì vậy? Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy rất kỳ quái, không cách nào tưởng tượng được, bất thình lình lại nghe hắn nói: “Cô nói đúng, ta nên lo liệu chỗ ở và thức ăn, vậy thì ta đi tìm xem có thỏ hay gà rừng gì không.”

Lại nữa? Nàng nắm chặt một cánh tay của hắn: “Không cho phép đi!”

Nhưng mà vị nhân huynh* này hoàn toàn không có ý định hối cải, cũng không hiểu được nỗi vất vả khi dẫn đường của nàng, vẫn thản nhiên nói: “Chỉ đi xung quanh đây thôi, không lạc được đâu.”

*nhân huynh: một từ xưng hô kính trọng cho một người bạn (chủ yếu được sử dụng trong thư, v.v.). [theo hanzii.net]

Nàng thật sự sắp bị hắn phiền chết rồi, có biết bắt thỏ rừng gà rừng khó đến mức nào không, rồi còn phải nấu chín rất lâu nữa. Nhìn là biết người này quen sống trong nhung lụa, căn bản chưa từng sống một mình ở nơi hoang dã, nếu có thể bỏ hắn lại đây thì nàng đã đi từ lâu rồi.

“Ngươi chỉ có thể đi lạc vào ban ngày! Ban đêm không được!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng hết sức lực ngăn cản, cưỡng ép kéo hắn đi.

Tần Hi cảm thấy cánh tay sắp bị nàng kéo đứt tới nơi nên đành phải nói: “Lệnh Hồ cô nương, ta sẽ đi theo cô, có thể đừng kéo tay ta nữa có được không?”

“Không được, ta phải nắm chặt mới yên tâm.” Nàng dứt khoát từ chối.

Haiz, người Đại Hoang đúng là ngang ngược mà. Thôi, nơi này là Đại Hoang, nàng là lão đại, nghe nàng vậy.

Sắc trời dần dần tối đi, ánh trăng le lói chiếu sáng giữa bóng đêm. Lệnh Hồ Trăn Trăn chăm chú lắng nghe, ở phía xa xa dường như có tiếng ồn ào của đám người —— nơi núi rừng hoang dã như này, đám người kia từ đâu tới?

Bước nhanh đi lên, trước mắt phút chốc sáng tỏ rõ ràng, nhưng lại là một bãi đất trống giữa sườn núi. Dưới chân núi là một khu rừng hoang dã trải dài vô tận, trong đó có một ngôi làng không lớn không nhỏ, với những ánh đèn rực rỡ như những viên minh câu điểm xuyết trên vải nhung đen.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên dừng lại.

Vì đây là lần đầu tiên nàng trở lại Nam Chi Hoang nên để tránh bị lạc, nàng đã cố tình ghi nhớ tấm bản đồ của thợ thủ công mà sư phụ thường hay dùng. Hành cung Tuấn Đàn ở phía Đông của Nam Chi Hoang, theo dấu bản đồ, nếu đi về phía Tây qua ba ngọn núi sẽ thấy được đường lớn, và đi theo đường lớn hai ngày là đến Thủy Thanh Trấn.

Vấn đề ở chỗ mấy ngọn núi đều là núi hoang và không có làng mạc nào. Huống chi Thang Viên Yêu Quân và người nhà ghét nhất là con người, nơi này cách Hành cung Tuấn Đàn không xa, không thể có thôn trang được.

“Sao vậy?” Tần Hi hỏi.

Nàng suy nghĩ một chút: “Theo như bản đồ thì nơi này không nên có thôn nào. Nếu ngươi sợ thì chúng ta sẽ qua đêm trong núi rừng, nguồn nước cũng ở gần đây thôi.”

Tần Hi không nhịn được nhìn nàng một cái: “Cô cảm thấy người sợ là ta sao?”

Người sợ rõ ràng là nàng, sợ gặp phải yêu binh thì có. Nhìn theo số tiền đang nợ thì biết ngay mánh khóe của nàng.

Tần Hi trở tay kéo nàng một cái rồi tung người nhảy xuống từ vách đá.

Tiếng gió bỗng nhiên gào thét, từng đợt từng đợt quật vào người. Đại Hoang không có linh khí nên không thể bay lên tại chỗ, nhưng chỉ cần mượn sức gió từ nơi cao rồi lấy đà là được.

Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy mọi người ra vào trong ngôi làng rực rỡ ánh đèn. Có nhiều đèn lồng thủy tinh đủ màu sắc để thắp sáng trên hàng chục bậc thang trên đại lộ bằng đá trắng, ngoài ra còn có nhiều quầy hàng bán đủ thứ từ thức ăn đến đồ lặt vặt.

Những ngôi làng biệt lập ở vùng núi cằn cỗi nhưng vô cùng tấp nập là điều thường thấy ở Trung Thổ.

Tần Hi đang muốn khống chế sức gió để đáp xuống, lại cảm giác được Lệnh Hồ đang tiến đến phía trước. Gan nàng cũng lớn đó chứ, lần trước nhảy xuống vách núi còn vô cùng sợ hãi mà lần này lại hết sức bình tĩnh.

Cơn gió lạnh quấn quanh chiếc váy và mái tóc dài của nàng bay về phía hắn khiến hắn vô cùng ngứa ngáy. Tần Hi nghiêng đầu để tránh mấy sợi tóc mềm mại đang lướt qua cổ mình, ngay sau đó, hơi thở nóng hổi từ miệng nàng phả vào vành tai hắn.

“Nơi này rất kỳ quái, phải cẩn thận.”

Tần Hi sờ lên đôi tai ngứa ngáy của mình, xung quanh đều là tiếng gió gào thét, hắn chỉ có thể tiến đến ghé vào tai nàng hỏi: “Kỳ quái như thế nào?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn bốn phía một lần: “Bình thường thôn trang trên núi không như thế này.”

Nàng từ Tây Chi Hoang đến Nam Chi Hoang, trên đường đi gặp không ít sơn thôn, phần lớn đều cách biệt với thế giới, dù sao cũng không nhìn giống cảnh tượng này. Sư phụ từng nói nơi Đại Hoang này có rất nhiều điều kỳ lạ, vì vậy khi gặp phải những điều bất thường phải hết sức cẩn thận.

Tần Hi không thể bình luận.

Một ngôi làng bình thường đương nhiên là tốt nhất, nếu không cũng chẳng sao. Tu sĩ Thái Thượng Mạch bách vô cấm kỵ*, đặc biệt đối với hắn, việc gặp phải yêu ma quỷ quái còn dễ chịu hơn việc ngủ trong rừng núi vào ban đêm.

*bách vô cấm kỵ: trăm điều đều chẳng kiêng sợ, ý nói không biết kiêng sợ gì cả (theo hvdic.thivien.net)

Sức gió đưa họ đi xuống, vừa vặn đáp tại cửa chính của ngôi làng, có rất nhiều người ra vào, vô cùng náo nhiệt. Trước cửa có một tấm bia đá trắng khổng lồ, khắc ba chữ “Thiết Dân Trang” với kiểu chữ vô cùng cổ xưa.

Thú vị rồi đây. Hắn chỉ biết đến Thiết Dân Quốc được đồn đại là dị tộc tồn tại ở Đại Hoang thời Thượng Cổ.

Nhưng từ khi Đại Hoang được chia thành bốn vùng, mỗi vùng bắt đầu có Hoang Đế thì những dị tộc đã từng rất thịnh vượng này của Đại Hoang đã bị phân tán, và hầu hết trong số họ đều đã trở thành truyền thuyết. Không ngờ vẫn còn một ít tụ tập về đây hình thành làng xã.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thấy hắn không chút do dự sắp tiến vào thôn, lập tức nói: “Đi vào cũng được, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ không đưa tiền cho ngươi đâu vì ta đã nhắc nhở ngươi rồi.”

Tần Hi ân cần hỏi: “Nếu không, Lệnh Hồ cô nương cứ ngủ một mình trong rừng đi, thế nào?”

Một mình không thể được, ban đêm ở Đại Hoang đầy rẫy những nguy hiểm, và nàng lại tay không tấc sắt, cho dù là gặp truy binh hay dã yêu đều sẽ vô cùng phiền toái.

Lệnh Hồ Trăn Trăn còn đang muốn nói, bất thình lình có một cơn gió thổi qua, một mùi thơm vô cùng hấp dẫn xông vào mũi nàng, mấy quả dại vừa ăn bụng trong nháy mắt liền biến mất.

Mùi gì thơm quá vậy!

Chân nàng không tự chủ mà đi theo mùi hương, giống như sói ngửi thấy mùi thịt, trong nháy mắt đã tiến vào ngôi làng.

Người Đại Hoang này, một khắc trước còn không chịu vào, một khắc sau đã chạy nhanh hơn hắn.

Tần Hi nhất thời không đoán ra được nàng muốn làm gì nên chỉ đi theo sau. Đang là giờ ăn tối nên các loại cửa hàng bán đồ ăn ở trong ngôi làng đều nhộn nhịp hoạt động. Đồ ăn tuy đơn giản và thô sơ không thể sánh được với đồ ăn Trung Thổ, nhưng mùi thơm không dứt của khói dầu khiến ngay cả hắn cũng trở thành một con sâu đói.

Lệnh Hồ Trăn Trăn bên kia đã lần theo mùi hương để tìm ra nguồn gốc của nó —— là một gian hàng bánh ngọt. Những chiếc bánh được nhồi đủ loại nhân và chiên trong bơ cho đến khi mùi thơm gần như thấm vào óc.

Thật thơm.

Nàng dừng lại ở phía đối diện, khụt khịt mũi. Ông chủ đang bận làm bánh đột nhiên ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy một mỹ nhân kiều diễm trong bộ y phục đắt tiền như thế thì không khỏi ngạc nhiên thốt lên một tiếng, lấy bánh ra khỏi nồi và gói lại như thể dâng lên một báu vật: “Cô nương đói à? Cầm đi, không lấy tiền.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Ta không cần.”

Trên người nàng không có tiền nên không thể đáp lễ được.

Mua thì có thể, họ Tần phải trả tiền vì hắn đã đồng ý lo việc ăn ở.

Nàng còn chưa kịp nghiêng đầu tìm người thì một bàn tay thon dài đã từ phía sau đưa tiền tới, giọng nói của Tần Hi vang lên từ phía sau đầu: “Cho sáu cái đi.”

Mua nhiều như vậy, nhất định là có phần của nàng đúng không? Nàng không tin hắn có thể ăn được một lần sáu cái bánh.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên xoay người, liền thấy hắn dùng giấy trắng bọc ba cái bánh đưa tới: “Cầm lấy, đã nói ta sẽ lo việc ăn ở rồi. Thêm vào hai cái, là là hai ngày trước thiếu cô.”

Như vậy mới đúng! Nếu hắn cứ có qua có lại như vậy và không nói đến chuyện tiền bạc thì chuyến đi đến Tây Chi Hoang này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Không biết có phải vì quá đói hay không, mà dáng vẻ hắn đưa bánh cho mình nhìn vô cùng thuận mắt. Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa cắn bánh vừa ngẩng đầu nhìn hắn, ánh đèn trong làng phản chiếu vào đôi mắt đen láy của hắn, tựa như có ngọn lửa trong suốt đang thiêu đốt, khiến nàng không khỏi nhìn chằm chằm.

Tần Hi không biết tại sao cũng nhìn nàng hồi lâu.

Cử chỉ và hành động của người Đại Hoang đúng là quá kỳ lạ, nàng đây là đang nhìn cái gì thế? Không giống như ánh mắt đang nhìn người mà ngược lại tựa như đang nhìn một phong cảnh, một bông hoa, hay một hòn đá, thật kỳ lạ.

“Lệnh Hồ?” Hắn nghi ngờ gọi nàng. “Có chuyện gì sao?”

Nàng không sao cả, chỉ thích ánh sáng trong trẻo đọng lại trên hàng mi dưới mắt hắn, đẹp không thể tả và khiến nàng nhớ đến những sắc màu mê hoặc mà nàng đã từng thấy trước đây.

Chẳng hạn, ánh nắng chói chang phản chiếu trên những thỏi bạc ngày hôm đó khi sư phụ trả tiền để giữ nàng lại làm quan môn đệ tử; một ví dụ khác là hình ảnh đại bá quay về sau một chuyến đến núi sâu kéo dài vài tháng, ông đi trên con đường núi dưới những tia nắng chiều, được bao quanh bởi một lớp màu sắc vô cùng mềm mại và động lòng người.

Đều là những màu sắc hiếm thấy.

Rốt cuộc nàng cũng nhìn đủ rồi, mở miệng cắn một miếng bánh, mùi thơm của bơ phả vào mặt: “Ăn bánh xong hãy đi ngay, nơi này rất lạ, không nên ở lại lâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play