Trong khoảnh khắc đó, tinh hà lấp lánh, nhật nguyệt sáng rực.
Vầng trăng cô độc đã lên cao, Tần Hi bước đi chậm trên tuyết, dừng lại ở khe núi vắng lặng.

Hắn từ từ tháo chiếc găng tay da báo màu đen bên tay trái xuống. Luồng Phong Lôi Ma Khí không còn là hình dạng hồ ly nữa mà trở nên dữ tợn và hỗn loạn, tựa như con sói hoang đang vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc.

Hắn không hề ngăn cản mà cứ để mặc cho nó điên cuồng gào thét. Phong Lôi Ma Khí mang theo hơi lạnh u ám lập tức tràn ngập khắp nơi.

Tần Hi lặng lẽ nhìn bóng người trong làn ma khí dày đặc kia. Người ấy bị bao phủ bởi mây đen, trên lưng đeo gông xiềng đầy máu, đoản đao mà hắn đã đánh mất đang cắm trên đó, xuyên qua lưng, đâm thẳng vào tim.

Người trong giấc mộng mỗi đêm, không ai khác chính là hắn.

Hắn bước về phiên bản khác của bản thân, và phiên bản đó cũng đang bước về phía hắn.

Tần Hi nhìn thấy một thung lũng nhỏ đẹp như tranh, Lệnh Hồ Trăn Trăn bị mây đen che mặt, chỉ lộ ra đầu mũi và đôi môi, giọt nước mắt dừng lại nơi khóe miệng.

Hắn không cho nàng nhìn, không cho nàng nói, chỉ trơ mắt nhìn Long Quần Phi Đao xuyên qua tim nàng.

Tất cả là do hắn tự chuốc lấy. 

Ma khí như sóng cao, ập thẳng vào người hắn và đánh tan nửa hồn thần kia đi. Tất cả ký ức bị lãng quên, bao nhiêu tháng trời phiêu bạt tìm kiếm, trong khoảnh khắc trở về thân thể.

Hóa ra hắn đã đánh mất nhiều thứ như vậy.

Lời dạy của sư tôn vẫn còn vang bên tai: “Tiểu Cửu, tình có thể đắm, nhưng đừng để lụy mê.”

Thế nhưng, nếu hắn và Lệnh Hồ Trăn Trăn đã định là nghiệt duyên vậy lụy mê thì có sao?

Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn đoạt được Bàn Thần Ti, cơ thể nàng đã trọng thương cận kề cái chết. Ngay khoảnh khắc Bàn Thần Ti rời khỏi người, cùng với cái giá phải trả cho thần vật, nàng suýt nữa đã tan thành mây khói.

Nàng vẫn ước nguyện, dùng ký ức đẹp đẽ nhất và sâu đậm nhất để đổi lấy việc hắn cũng như vậy quên nàng, để hắn không đau khổ.

Đúng như nàng nói, hai người không còn nợ gì nhau, từ đây cắt đứt mọi duyên phận, quên đi sạch sẽ.

Hắn sẽ không để nàng được toại nguyện.

Nếu tất cả cuối cùng đều là nghiệt duyên, hắn cũng phải đảo ngược thành thiện duyên, không lùi bước, nhất quyết không thỏa hiệp.

Tần Nguyên Hi đã định sẵn sẽ dây dưa với Lệnh Hồ Trăn Trăn đến chết, cho dù là cố chấp hay điên cuồng thì hắn tuyệt đối không buông tha cho nàng, cũng sẽ không buông tha cho chính mình. Họ sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi không chia lìa. Chỉ có nàng, là điều hắn chưa bao giờ muốn bỏ lỡ.

Chấp niệm bất diệt, ban ngày thành ma.

Muốn khiến hắn quên đi, vậy hắn mượn Phong Lôi Ma Khí chia đôi thần hồn, đưa ký ức cho nửa kia.

Muốn bụi về với bụi, đất về với đất, hai người không còn nợ gì nhau, vậy hắn khóa Bàn Thần Ti ào nửa thần hồn kia để nó không tan biến, dù lên trời xuống đất, hắn cũng sẽ tìm lại nàng để làm lại từ đầu.

Tần Hi thấy mình đang tìm kiếm động tĩnh hồn phách của nàng giữa đồng cỏ mênh mông. Nơi đó quá tĩnh lặng, là chốn chết chóc; cũng quá ồn ào, tiếng thì thầm của thần hồn không ngừng vang lên bên tai.

Hắn không thể nhìn thấy, cũng chẳng nghe được, ngày ngày chịu đựng nỗi đau xuyên tim. Hắn đã dùng cái giá ấy để tìm kiếm rất lâu, rất lâu, cuối cùng nghe được một âm thanh trong trẻo, là nàng đang gọi hắn: “Tần Nguyên Hi.”

Trong khoảnh khắc đó, tinh hà lấp lánh, nhật nguyệt sáng rực.

*

Lần tấn công thứ hai của Hạn Bạt đã khiến cả ngôi làng nhỏ hoàn toàn hỗn loạn. Trong cơn sốt cao, Lệnh Hồ Trăn Trăn dù đang mê man vẫn cảm nhận được sự ồn ào không ngừng bên ngoài.

Đầu nàng đau như muốn nổ tung.

Nàng trở mình một cách đau đớn, cố lấy tay che tai lại. Trên ngón tay nàng có một vật bằng ngọc lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào môi. Nàng khẽ hé mở đôi mắt đau nhức vì sốt cao và nhận ra đó là một chiếc nhẫn ngọc xanh biếc, với vài vết khắc cháy đen, nặng hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó.

Lại là một thứ trông quen mắt nhưng nàng không tài nào nhớ ra.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vùi đầu vào chăn, không biết đã qua bao lâu, tiếng ồn ào dần tan đi. Ánh bình minh mờ ảo, tựa màu mực nước, hắt lên khung cửa sổ, lấp lóe mờ nhạt. Nàng lại nhìn thấy một bóng người đứng cạnh giường.

Giống như bị đám mây đen bao phủ, lại là con Hạn Bạt kia.

Nàng gắng sức muốn ngồi dậy, nhưng lần này không có cảm giác lạnh thấu xương ập đến. Hắn chỉ chậm rãi cúi xuống cạnh giường, nhìn nàng qua màn sương đen. Cái gông lớn trên lưng hắn dường như đã gỉ sét và pha lẫn với máu, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy rõ lưỡi dao trên đó, cán dao bằng ngọc đen, được điểm xuyết bằng ngọc minh châu. Một bên khắc quẻ Tốn, một bên khắc quẻ Chấn.

Dường như nàng đã từng thấy thanh đoản đao này ở đâu, thậm chí rất quen thuộc. Mình đã dùng nó rất lâu, nhưng nàng không thể nhớ ra được.

Trong cơn mê man, nàng lại cảm nhận hắn đưa tay về phía nàng, dường như muốn chạm vào nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn không thể cử động, chỉ thở yếu ớt mà nói mê: “Ta không quen ngươi, cũng không nợ ngươi… tại sao cứ… cứ tìm ta…”

Ngón tay chạm vào má nàng, thật ấm áp.

Đám mây đen tan biến, chiếc gông cũng hóa thành khói xanh. Đoản đao rơi xuống đất kêu “Đinh” một tiếng, lớp sương đen che mặt cũng tan đi, lộ ra khuôn mặt của Tần Nguyên Hi.

Hắn trông như đã trải qua rất nhiều đau khổ, khuôn mặt gần như trắng bệch, nhưng ngọn lửa trong đôi mắt lại rực sáng và mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

Giọng nói quen thuộc, nhã nhặn, đang hơi run vang lên: “Tất nhiên là vì ta đã nợ nàng.”

Đôi mắt đỏ ửng vì sốt của Lệnh Hồ Trăn Trăn mơ hồ nhìn hắn, dần dần thấy trước mắt toàn là những đốm sao lấp lánh. Trong cơn mê man, nàng nghe loáng thoáng giọng hắn nói: “Tiểu sư tỷ, ngủ một chút đi, dậy rồi sẽ ổn thôi.”

Tại sao lại gọi nàng là Tiểu sư tỷ?

Nàng đành bất lực chìm vào giấc ngủ sâu, không nhớ được gì thêm nữa.

Dường như có ai đó luôn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai nàng, giọng rất nhỏ, rất mềm mại, như những lời thì thầm: “Cuối cùng ta cũng tìm được nàng, đưa nàng về rồi…”

Ai? Ai đã đưa nàng về?

Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy mình như đang ngâm mình trong nước ấm. Cơn sốt giày vò nàng đã hạ xuống, nhưng từ trong ra ngoài, toàn bộ cơ thể nàng cứ như những hạt cát rời rạc, không thể tập hợp lại, không nghe lời, cũng không còn chút sức lực nào.

Hơi nóng bốc lên ngào ngạt, mùi thơm của hoa cỏ phơi khô dưới ánh mặt trời hòa vào từng giọt hơi nước, rơi xuống chân mày và đầu mũi nàng.

Tấm áo mỏng đẫm nước dính sát vào người, có ai đó đang ôm nàng từ phía sau. Lệnh Hồ Trăn Trăn khẽ động đậy, như nhận ra nàng đã tỉnh, bàn tay người đó liền vuốt nhẹ trên bụng nàng. Giọng của Tần Nguyên Hi vang lên rất rõ bên tai: “Ta vừa nghe thấy bụng nàng kêu một tiếng rất to.”

Ý thức rời rạc cuối cùng đã quay trở lại cơ thể nàng. Lệnh Hồ Trăn Trăn bối rối nhìn quanh, nơi này là một suối nước nóng nhưng không rõ là ở đâu, nước có màu trắng đục, bên bờ tuyết phủ trắng xóa, hai bên bờ đầy rẫy những gốc cây đã bị đông đến xiêu vẹo.

Tất cả điều này đều không quan trọng. Quan trọng là nàng đang ở trong suối nước nóng, chỉ mặc một bộ y phỏng mỏng tênh lại còn đẫm nước. Tần Nguyên Hi cũng đang ở trong suối nước nóng, vẫn ôm nàng từ phía sau, tay hắn vẫn vuốt nhẹ trên bụng nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn gần như bật dậy, nhưng bị hắn giữ lại. Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tiểu sư tỷ đừng quay lại. Y phục đừng quay lại, sư đệ không thể nhìn.”

“Ngươi…” Nàng kinh ngạc đến mức lưỡi líu lại. “Ngươi… sao ngươi có thể… dù là ở Đại Hoang cũng…”

“Nhưng Tiểu sư tỷ đã đổ quá nhiều mồ hôi. Cơn sốt cao vừa hạ, nếu bị lại nhiễm lạnh thì không tốt. Vì thế, sư đệ đành phải làm ra hành vi lỗ mãng như thế. Tỷ nhìn xem, chúng ta đều mặc trung y, ta chỉ giúp tỷ gội đầu thôi, không nhìn thấy gì hết.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cau mày: “Ta không phải Tiểu sư tỷ của ngươi.”

Hắn chẳng mảy may để ý: “Dù ta là đệ tử của Tam Mạch, nhưng Tiểu sư tỷ của Nhất Mạch cũng là Tiểu sư tỷ của tất cả mọi người.”

Tại sao hắn lại đột nhiên trở nên phiền phức như vậy? 

Lệnh Hồ Trăn Trăn cố nhớ lại nguyên do của tình cảnh kỳ lạ này, nhưng chỉ nhớ rằng nàng đã gặp ác mộng. Hạn Bạt ngồi bên giường nàng và nói chuyện với nàng khiến nàng sợ đến mức ngất đi.

Một đàn chim bay vụt ra khỏi bụi cây, rũ xuống một mảng tuyết lớn. Tần Hi đưa tay lên chắn cho nàng, trên cánh tay trái của hắn bốc lên luồng ma khí đen ngòm, như một con sói điên cuốn lấy tuyết bay tứ tung khắp nơi.

“Sao không phải là hồ ly nữa?” Nàng vô thức hỏi.

Hắn mở bàn tay ra trước mặt nàng: “Nàng thích hồ ly, thì nó sẽ là hồ ly.”

Trong lòng bàn tay là một con hồ ly đen nhỏ, lắc đầu vẫy đuôi, nhảy nhót vui vẻ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng bình tĩnh lại: “Ta muốn ra ngoài, ngươi trước tiên hãy tránh mặt đi.”

Tần Hi lập tức buông nàng ra: “Được thôi, Tiểu sư tỷ đợi một chút.”

Tiếng nước chảy róc rách, sau khi hắn bước lên bờ, không lâu sau là tiếng sột soạt mặc y phục, tiếp theo là tiếng bước chân trên tuyết vang lên. Hắn nói: “Ta sẽ đợi Tiểu sư tỷ sau gốc cây.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn bất ngờ quay lại, thấy bóng người hắn dần dần khuất xa, vội vàng loay hoay tìm quần áo. May thay, chúng đều được để ngay bên bờ.

Tần Nguyên Hi phát điên rồi, vậy mà dám cùng nàng ngâm suối nước nóng! Tên kim chủ này đúng là không thể chấp nhận nổi, nhưng nàng chỉ có thể nhẫn nhịn vì hoàng kim mà thôi.

Nàng nhanh chóng mặc y phục vào, bỗng cảm thấy có thứ gì đó đeo trên cổ mình. Đó chính là chiếc nhẫn ngọc màu xanh biếc. Nàng chợt nhớ ra trên tóc Tần Nguyên Hi cũng có đeo một chiếc nhẫn ngọc, hẳn là của hắn rồi.

Nàng định tháo xuống thì nghe thấy giọng Tần Hi từ xa vọng lại: “Tiểu sư tỷ, đừng vứt Thượng Thanh Hoàn đi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn hoảng sợ: “Ngươi đang nhìn trộm sao?”

“Sư đệ không có.” Hắn dường như có chút ấm ức. “Nhưng nếu tỷ muốn làm gì Thượng Thanh Hoàn, ta sẽ đều biết cả.”

Nàng ngừng lại một lát, khẽ hỏi hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn lại có vẻ ngạc nhiên: “Dĩ nhiên là muốn tỷ dẫn ta đi thăm thú phong thổ nhân tình của Đại Hoang rồi. Ngay từ đầu chẳng phải đã nói như vậy sao?”

“Thế chiếc nhẫn ngọc này là gì?”

“Sư đệ không biết đường, lại không thể lúc nào cũng đi theo Tiểu sư tỷ được. Thượng Thanh Hoàn có thể đưa ta đến nơi Tiểu sư tỷ đang ở trong phạm vi Đại Hoang. Nếu lạc đường hay có chuyện khẩn cấp gì đó, ta lập tức có thể tìm được tỷ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cân nhắc nói: “Nếu ta không muốn dẫn đường nữa, trả lại tiền cho ngươi có được không? Tuy nhiên, tiền thuê nhà dân ta quả thật không có…”

Tần Hi chậm rãi đáp: “Tiền không đủ có thể thêm, ta đã nói rồi, ta rất có thành ý. Chuyện hôm nay là do sư đệ thất lễ rồi, nhưng là có lý do của nó. Mong Tiểu sư tỷ lượng thứ, sư đệ nhất định sẽ không tái phạm nữa.”

Còn có thể thêm tiền sao?

Lệnh Hồ Trăn Trăn thử thăm dò: “Thêm gấp đôi được không?”

“Gấp mười lần cũng có thể. Giao dịch là chuyện của hai bên, sư đệ đã thể hiện thành ý, Tiểu sư tỷ tự mình cân nhắc.”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng trên tuyết càng lúc càng gần, Tần Hi quay người lại. Chú hồ ly nhỏ với bộ lông ướt sũng đã chạy đến bên cạnh hắn, đôi mắt nó ánh lên màu vàng của hoàng kim.

“Đi thôi.” Nàng từ trước đến giờ vốn nhanh nhẹn quyết đoán, lập tức không còn vướng bận gì trong lòng nữa. “Quay về làng trước, đợi đến khi ta có thể vận chuyển chu thiên, chúng ta sẽ xuất phát đi Đông Chi Hoang.”

Thấy hắn không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn mình, Lệnh Hồ Trăn Trăn ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Không phải hối hận rồi chứ?

Tần Hi quay người bước xuống núi, nhẹ giọng nói: “Hôm nay sư đệ mới hiểu mất nhưng tìm được là gì.”

“Là gì?”

Hắn không trả lời. Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ là ánh tuyết, hoặc sắc trời, trong mắt hắn thoáng lóe lên một tia sáng tựa như giọt lệ, chớp nhoáng rồi biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play