Nơi này trồng đầy những cây lê, vì đang vào thu nên lá đã rụng khá nhiều. Mưa thu tí tách rơi xuống những chiếc lá tàn tạo nên những tiếng vang khẽ khàng.
Giống như vừa tỉnh mộng, nàng bắt đầu bước đi chậm rãi lên đồi.
Những mảnh vụn ký ức từ từ kết nối lại với nhau, nàng nhận ra nơi này. Đây là sư môn đại trạch ở Tây Chi Hoang, một nơi từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ dài của nàng.
Đã quay về rồi sao?
Mưa không lớn, gió lạnh se se, đỉnh đồi tối đen như mực, dường như không có nhà cửa.
Nàng rất mệt, cơ thể nặng nề và đau đớn, máu từ từ rỉ ra từ khóe miệng, nhuộm đỏ ngực áo.
Lệnh Hồ Trăn Trăn gắng sức bước lên đồi, trong đầu bất ngờ vang lên vô số âm thanh hỗn loạn.
“Con muốn gặp Từ Duệ thật sao? Đợi khi con lấy được Bàn Thần Ti, ta sẽ dẫn con đi gặp.”
“Thật ra Từ Duệ thật sự luôn ở ngay trước mắt con. Mặc dù đã chết rồi, nhưng đại bá đã thay con bảo tồn ông ấy thật tốt, có thể nói chuyện, có thể cười. Tại sao con phải suy nghĩ làm gì, đại bá thật hay giả thì có gì khác nhau đâu?”
“Đại bá là chân thành đối đãi con, con là người thân cận nhất của đại bá, vì vậy con không thể không nghe lời.”
“Trăn Trăn, con làm ta quá thất vọng rồi.”
“Không thể ngờ được, đại bá đã ở cùng con hơn mười năm rồi, vậy mà có một ngày con lại ra tay với đại bá. Đại bá không muốn tổn thương con, nhưng Lệnh Hồ Vũ đã làm gì đó với con, nên chẳng còn cách nào khác, ta không thể giữ con lại được.”
Bước chân nặng nề và chậm chạp của Lệnh Hồ Trăn Trăn dừng lại, nàng lặng lẽ nhìn về sư môn đại trạch ở phía đối diện. Tường cao, cổng hẹp, đèn trên khung sắt đen xoắn ốc không còn sáng nữa.
Nhớ lại rồi, đại bá thật sự tên Từ Duệ đã chết khi nàng bảy tuổi, thần hồn tiêu tan, chỉ còn lại một thân xác bị điều khiển, sau đó duy trì một mối quan hệ giả tạo và nhạt nhẽo với nàng.
Nhưng vào buổi bình minh ấy, nàng vẫn đến Tử Lâm Trấn gặp đại bá. Dù đó chỉ là ảo ảnh giả tạo, nhưng mười năm đồng hành lại là thật. Đại bá là người thân thiết nhất của nàng, từ trước đến giờ nàng chỉ có mình ông.
Ông vẫn ép nàng giết những người không quen biết, đoạt lấy Bàn Thần Ti.
Có lẽ nên đồng ý vì nàng vốn dĩ chỉ xem việc giết người như là một cách tự vệ, không thích cũng không ghét. Để đại bá vui lòng, nàng có thể làm nhiều việc khác nhau: leo núi xuống biển, bắn chim bắt cá, luyện Long Quần Phi Đao hết lần này đến lần khác dù chẳng thấy có gì thú vị. Nếu việc giết người cướp báu vật thực sự có thể làm đại bá vui lòng, vậy thì nàng sẽ làm.
Tuy nhiên, nàng nghĩ rằng đại bá không làm điều đó chỉ vì muốn vui. Nếu nàng đồng ý, có vẻ như nàng sẽ trở nên biến dạng, những điều ấm áp quý giá sẽ bị biến chất.
Hai người đã xảy ra tranh chấp, cuối cùng nàng đã ném phi đao vào đại bá và ông đã cố gắng giết nàng.
Trong lúc trọng thương, nàng đã trốn ra khỏi trấn. Tại một bãi cỏ dại hoang tàn, nàng đã gặp tu sĩ trẻ tuổi đang giữ Bàn Thần Ti mà đại bá đã nói. Lúc ấy, nàng nhớ lại lời đại bá nói rằng Bàn Thần Ti có thể thực hiện những mong muốn sâu thẳm trong lòng người.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đẩy cửa sắt nặng nề ra, lũ dã yêu trước đó đang phá hoại bên trong nhìn thấy nàng liền sợ hãi bỏ chạy tứ tán.
Trước mắt nàng chỉ còn lại đống đổ nát. Sư môn đại trạch trước kia đã trở thành đống hoang tàn bị lũ dã yêu điên cuồng phá hủy.
Không còn ai nữa, sư phụ, Nhị sư tỷ, tất cả đều không còn ở đây.
Cơn đau dữ dội do Bàn Thần Ti rời khỏi cơ thể khiến nàng khó thở, không thể đứng vững, từng ngụm từng ngụm máu lớn trào ra từ khóe miệng.
Không có ký ức nào bị áp chế cả, là chính nàng muốn quên đi.
Muốn đại bá mãi là một người, chưa chết, cũng chưa từng ra tay giết nàng mà ông chỉ rời xa nàng mà không có lý do. Muốn chuyện về Bàn Thần Ti chưa từng xảy ra, muốn bản thân là một người bình thường, như vậy đại bá sẽ không ép nàng được nữa. Nàng còn muốn đến một nơi thật xa, không nhìn thấy dấu vết nào của đại bá nữa. Nàng thà giữ ông trong lòng mà nghĩ về, còn hơn là gặp lại.
Bàn Thần Ti đã nghe theo mong ước sâu thẳm trong lòng nàng, vừa xảo quyệt lại nhân từ mà giấu đi ký ức, giấu đi tu vi, đưa nàng đến Đại Hoang.
Đây chính là Lệnh Hồ Trăn Trăn, bi thảm và kỳ lạ, đã tự lừa mình dối người một cách ngoạn mục.
Mưa thu thấm ướt xiêm y, lạnh buốt đến tận xương.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đối diện với cảnh hoang tàn trước mặt, òa khóc nức nở.
*
19 tháng Mười, trăng sáng sao thưa.
Tần Hi lại mơ thấy giấc mơ đó.
Trong mơ, hắn đang ở trong một thung lũng nhỏ hẻo lánh xinh đẹp, xung quanh nở đầy hoa, có một hồ nước trong vắt.
Hắn đang cố gắng tìm kiếm ai đó, luôn cảm thấy bên cạnh nên có một người, khiến hắn trằn trọc không yên, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhớ ra là ai. Hắn nghe thấy mình trong mơ nói: “Nàng sẽ không chết, ta cũng sẽ không quên. Nàng đừng hòng nghĩ tới điều đó!”
Cơn đau xé toạc từ trong thần hồn, Tần Hi cảm giác như mình đã trở thành một người khác, có một lưỡi đao nhọn đâm vào lưng hắn, nhắm thẳng vào tim, đau đến thấu xương.
Hắn tìm kiếm trong đám cỏ dại khắp nơi.
Cỏ ngải mọc cao đến nửa người, bên trong ẩn chứa vô số đầm lầy không nhìn thấy, cũng có vô số âm thanh khe khẽ. Hắn không biết đường, đi rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh mà hắn muốn tìm kiếm.
Tần Hi mở mắt ra, không sớm không muộn vừa đúng giờ Mẹo.
Hắn còn ngái ngủ lật người, một lúc sau mới lười biếng ngồi dậy mặc y phục, cầm Thượng Thanh Hoàn trên bàn lên, từ từ buộc vào tóc.
Thượng Thanh Hoàn là dị bảo mà hắn thường sử dụng, bên trong chứa các biến hóa của Phong Lôi Thuật, đã đến cảnh giới hòa làm một với hắn. Điều kỳ lạ là, không biết từ lúc nào, trên đó có thêm vài vết khắc cháy đen, nhìn qua biết ngay là do hắn tự làm ra, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ gì.
Sau khi chỉnh trang chỉnh tề, Tần Hi nhìn vào tay trái, Phong Lôi Ma Khí có hình dạng một con hồ ly vẫn nhảy nhót từ bờ vai đến đầu ngón tay, không thể yên ổn.
Nửa năm trước, dường như hắn đã gặp phải một vụ ám sát kỳ lạ, khi tỉnh lại đã trong một thung lũng bị thuật pháp phá hủy đến mức không còn nhận ra hình dạng được nữa. Phong Lôi Ma Khí bất ngờ xuất hiện trong cơ thể, khiến hắn suýt mất mạng. Phải mất ba ngày mới hoàn toàn chế ngự được nó, cuối cùng nó biến thành hình dáng một con hồ ly đen nhánh, quấn quanh tay trái của hắn.
Tại sao là hồ ly? Phong Lôi Ma Khí đáng lẽ phải khiến người ta kinh hãi, nhưng hình dáng này lại không hề hung tợn chút nào, thật không thể hiểu nổi.
Trước khi ra khỏi cửa, Tần Hi đeo lên tay trái một chiếc găng tay màu đen.
Găng tay được làm từ da báo đen, vừa mỏng lại vừa mêm, dùng để che chắn Phong Lôi Ma Khí, tránh làm tổn thương người khác.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời thu trong xanh, Tần Hi nhất thời mải mê ngắm cảnh núi non, chỉ thong thả bước dọc theo đường núi về phía Cự Lộc Quán. Bỗng nhiên phía sau có tiếng gọi vang lên: “Lão Cửu! Hôm nay tại sao lại nghĩ đến việc tới Cự Lộc Quán học lớp buổi sáng vậy?”
Bóng người xuất hiện trước mắt, Quý Viễn và Đoan Mộc Duyên đã đáp xuống trước mặt, thấy Tần Hi đang mang bao tay nên liền an tâm mà tiến lại gần.
Trước đây Lão Cửu không quen đeo găng tay, tất cả mọi người đều từng bị Phong Lôi Ma Khí tấn công, cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào. Lâm Anh thậm chí còn bị ám ảnh, từ đó luôn giữ khoảng cách, đứng cách Lão Cửu một trượng mà nói chuyện.
Đoan Mộc Duyên nhìn chằm chằm vào đôi găng tay của Tần Hi với vẻ ngưỡng mộ: “Ta cũng muốn có chút Kim Thủy Ma Khí.”
Tu sĩ có thể sinh ra tiên khí hoặc ma khí, tiên khí thì mênh mông, còn ma khí thì sắc bén, cả hai đều cực kỳ hiếm, đều liên quan đến cơ duyên và tâm trạng. Lão Cửu lại có thể thuần hóa Phong Lôi Ma Khí, nhìn vẻ mặt của sư tôn thì vị trí Mạch Chủ tương lai chắc chắn sẽ thuộc về hắn.
Chẳng qua là việc đột nhiên sinh ra ma khí phần lớn có liên quan đến Tiểu sư tỷ.
Quý Viễn đứng bên cạnh rõ ràng cũng nghĩ đến điều đó, y vô tư nói: “Sau khi Tiểu sư tỷ không còn, đệ mới có…”
Đoan Mộc Duyên không đợi y nói xong đã đá y một cước.
Tần Hi quả nhiên thắc mắc: “Là vị Tiểu sư tỷ nào vậy?”
Đoan Mộc Duyên vội đáp: “Là một vị Tiểu sư tỷ của Tam Mạch, nửa năm trước đã không may bỏ mạng trong một lần thực tập.”
Hai người này quả thật lắm trò, ngay cả Tiểu sư tỷ của Tam Mạch cũng biết rõ.
Tần Hi theo bản năng đưa tay sờ lên vai, nhưng lại sờ vào khoảng không, không khỏi ngẩn ra một lát.
Nửa năm nay, hắn luôn có cảm giác như trên vai mình phải có một thứ gì đó nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, như được làm bằng giấy…
Đoan Mộc Duyên nhanh chóng chuyển đề tài: “Tùng Hoa nửa năm trước đã rời Mạch, đến giờ vẫn chưa quay lại, thư từ cũng không gửi được. Lão Cửu, đệ có nhận được bức thư nào không?”
Tần Hi lắc đầu: “Chắc huynh ấy cảm thấy khó chịu vì Diệp Tiểu Uyển và Tam sư tỷ, cứ để huynh ấy một mình thì hơn.”
Nhắc tới Tam sư tỷ, bầu không khí trở nên trầm lắng, Quý Viễn thở dài nói: “Không biết khi nào Tam sư tỷ mới tỉnh lại.”
“Lát nữa sau khi lớp học buổi sáng kết thúc chúng ta cùng đến thăm tỷ ấy.”
Đoan Mộc Duyên vỗ vỗ vai hắn, trong lúc đó lại không kìm được liếc nhìn Tần Hi thêm một lần nữa.
Hắn quả thật chỉ quên chuyện của Tiểu sư tỷ, nhưng những cái khác lại chẳng nhớ thiếu chuyện gì, đúng là kỳ lạ. Sư tôn chắc chắn biết điều gì đó, chỉ căn dặn không ai được nhắc đến Lệnh Hồ Trăn Trăn. Vì vậy, vị Tiểu sư tỷ xuất hiện bất ngờ này, cũng bất ngờ biến mất như thế.
Sự xuất hiện của Tần Hi tại Cự Lộc Quán đã làm cho nơi này náo nhiệt một thời gian. Ngay cả Lâu Hạo, người luôn khiêm tốn, cũng mời hắn đấu pháp, còn Trầm Quân thì níu lấy hắn không buông, nhất định phải yêu cầu hắn tháo găng tay để đấu một trận thực sự, cuối cùng bị Lâm Anh giận dữ ngăn cản thành công.
Vì bọn họ đánh nhau quá sôi nổi, cuối cùng ngay cả sư tôn, người rất ít xuất hiện ở Nhất Mạch Sơn, cũng đến. Vừa lúc Tần Hi thắng một trận, cả người mồ hôi nhễ nhại còn tay thì đang nâng tách trà lên uống, sư tôn liền mỉm cười hiền hòa: “Nửa năm nay con tiến bộ không ít, với cảnh giới hiện tại, con có thể điều khiển Phong Lôi Ma Khí chuyển qua tay phải được rồi.”
Nhưng Tần Hi vẫn khá thích việc ma khí chỉ ở cánh tay trái, cảm thấy nó mang chút dáng vẻ ngốc nghếch nhưng lại cảm thấy rất hài lòng.
Tần Hi đáp qua loa, đưa tay vuốt những sợi tóc ướt mồ hôi ra phía sau.
Đại Mạch Chủ nhìn hắn một lúc lâu rồi nhướng mày: “Hôm nay tâm trạng của Tiểu Cửu khá tốt.”
Nửa năm nay phần lớn thời gian hắn đều trốn trong động tu luyện, thỉnh thoảng ra ngoài nhưng rất hiếm khi cười. Vậy mà, hôm nay toàn thân lại tràn đầy sức sống, lâu rồi không thấy hắn như vậy.
Tần Hi ngạc nhiên: “Tâm trạng mỗi ngày của đệ tử đều rất tốt.”
Đại Mạch Chủ chỉ âu yếm vỗ vai hắn.
Ban ngày sinh ma khí, hắn quả là trường hợp độc nhất, có thể thấy nửa năm trước chắc chắn hắn đã trải qua một sự kiện khiến hắn sinh ra chấp niệm.
Bàn Thần Ti đột nhiên biến mất, Lệnh Hồ Trăn Trăn cũng đột nhiên biến mất, còn một chuyện lạ lùng là Tiểu Cửu chỉ quên tất cả chuyện về Lệnh Hồ Trăn Trăn, thậm chí còn sinh ra Phong Lôi Ma Khí. Đại Mạch Chủ không khỏi nhớ lại lời khuyên ngày trước: “Tình có thể đắm, nhưng không thể lụy mê.”
Sự lụy mê này của Tiểu Cửu quả thật khác biệt.
Với địa vị của Thái Thượng Mạch, dĩ nhiên tiên khí sẽ tốt hơn, nhưng ma khí lại có sự độc đáo của riêng nó. Ma khí giỏi về việc thâm nhập sâu vào bên trong và có thể chạm đến thần hồn. Tâm trạng của hắn tốt, không phải do bản thân hắn, mà là do nửa còn lại đã điên loạn của thần hồn đang vui sướng.
“Vi sư gần đây bói toán đã nhìn ra Bàn Thần Ti đã đột nhiên xuất hiện trở lại ở Đại Hoang.” Đại Mạch Chủ rót một tách trà. “Lần trước con đến ại Hoang mà không tìm thấy Bàn Thần Ti, vậy lần nãy hãy kiểm tra lại đi.”
Tại sao lại ở Đại Hoang? Tần Hi cau mày: “Nhưng e rằng bốn vị Hoang Đế không hoan nghênh tu sĩ Thái Thượng Mạch.”
Năm ngoái ở Đại Hoang đã xảy ra một chuyện lớn, các Hoang Đế chỉ thiếu điều trực tiếp nói thẳng là đuổi bọn họ đi. Mới qua một năm lại đến nữa, e rằng chưa kịp xuống thuyền đã bị đuổi về rồi.
Đại Mạch Chủ nhấp một ngụm trà: “Sẽ không đâu, ngay cả Tiểu Thất còn có thể vào cơ mà. Đúng lúc, nếu con gặp được nó, nhớ khuyên nó quay về.”
“Thất sư huynh cũng đang ở Đại Hoang sao?” Chẳng trách không thể gửi thư cho Tùng Hoa được.
Đại Mạch Chủ cười: “Tiểu Thất vốn khoan dung độ lượng, nhưng nó lại là một người trốn tránh tâm bệnh. Có ngày nào nó phải trực tiếp đối mặt thì ngày đó nó mới trưởng thành được. Con cứ đi đi, vi sư sẽ tiếp tục xem các sư huynh của con đấu pháp.”
“Đệ tử xin tuân lệnh, bây giờ con sẽ lên đỉnh Thiên Trọng Cung xin lời tiên tri.”
Vào tiết trời thu mát mẻ, cây đại thụ vàng khổng lồ trong hồ nước lớn trên đỉnh Thiên Trọng Cung vẫn xum xuê cành lá, không chịu ảnh hưởng chút nào của tiết khí.
Tần Hi đứng bên hồ, tập trung cầu nguyện, không khỏi nhớ lại lần trước khi hắn đến đây, trong lòng đầy lo âu và sát khí.
Rõ ràng lần trước chưa lấy được Bàn Thần Ti, nhưng lần này hắn lại không gấp gáp chút nào. Trong lòng mơ hồ có một cảm giác bình tĩnh khó tả, chính hắn cũng không hiểu vì sao.
Một chiếc lá vàng từ từ rơi xuống hồ, được ánh sáng dịu nhẹ đẩy đi, biến thành một thẻ gỗ mạ vàng lơ lửng trước mắt hắn.
Tần Hi cầm lên nhìn, chỉ thấy tám chữ: Thân này thân kia, nằm trong thân kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT