Dù có là nghiệt duyên, ta cũng sẽ biến nó thành thiện duyên.Giờ Mẹo thiếu hai khắc, Phi Long Giấy đáp xuống bên ngoài Tử Lâm Trấn ở Dương Châu.
Ở đây hoa dương tử kinh đang nở rộ, tựa như một tấm vải gấm tinh sảo. Ánh trăng sáng rực, khắp nơi im ắng, Lệnh Hồ Trăn Trăn bước nhẹ nhàng trên những cánh hoa rơi mềm mại, từ từ tiến về phía trước.
Khung cảnh quen thuộc, rừng hoa tím nở đầy quen thuộc, nàng mơ hồ cảm thấy mình lại nhớ ra điều gì đó. Lúc đó, nàng dường như không mang theo tâm trạng háo hức vui vẻ để gặp đại bá, thay vào đó trong lòng là sự thận trọng chưa từng có cùng nghi ngờ to lớn. Bước chân của nàng chần chừ và chậm rãi.
Đi suốt một đường vào Tử Lâm Trấn, rời vẫn chưa sáng, trên đường đã có hai ba người qua lại, mùi thơm từ các quán ăn lan tỏa khắp nơi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn dựa theo trí nhớ mà đi, vòng qua hai con phố, rẽ ba lần, dừng lại trước một khách điếm rất nhỏ.
Là nơi này.
Tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật vừa thấy nàng, lập tức tỉnh táo tinh thần: “Cô nương muốn thuê phòng sao? Mời vào!”
Lệnh Hồ Trăn Trăn đi vào nhìn quanh một vòng, đại sảnh trống trơn, không có một khách nào.
“Ta muốn căn phòng bên trái trên tầng ba.” Nàng nhớ đại bá lúc ấy từng ở đó.
Tiểu nhị ngạc nhiên nói: “Có là nơi chất chứa đồ đạc, không phải phòng cho khách, ý của cô nương có phải là phòng bên cạnh không?”
Nàng không trả lời, chỉ ném bạc xuống, rồi tự mình bước lên tầng ba.
Nhưng tiểu nhị nói đúng, rõ ràng là căn phòng trong trí nhớ của nàng mà đại bá từng ở hiện giờ bên trong đầy bụi, rác rưởi vương vãi khắp nơi, hoàn toàn không thể ở được.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngây người một lúc lâu, bỗng nghe một luồng gió bén nhọn lướt qua hành lang. Nàng nhanh chóng xoay người lại, chỉ thấy Tần Hi đang buông xõa tóc, ngoại y mở rộng, một chân để trần, trên tay cầm một chiếc giày, đằng đằng sát khí nhìn nàng.
“Tiểu sư tỷ.” Hơi thở của hắn có phần nặng nề. “Đứng im không được nhúc nhích.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngơ ngác nhìn hắn vừa nghiến răng vừa mang giày, thắt đai, rồi buộc tóc. Thái Thượng Mạch cách Dương Châu gàn dặm, hắn không phải là không biết đường sao? Sao lại tìm được đến đây? Trước đây cũng vậy, bất kể nàng đi đâu hắn cũng đều lập tức tìm thấy. Hắn đã buộc lên người nàng một sợi dây vô hình hay sao?
Nhìn thấy hắn chỉnh đốn xong tiến lại gần, nàng vô thức lùi nhanh về phía sau: “Ta, ta đến tìm đại bá…”
Tần Hi không nói một lời mà chỉ ôm lấy eo nàng vác lên vai khiến Lệnh Hồ Trăn Trăn đau đến nỗi tiếng nói cũng thay đổi: “Chàng…”
“Các Trưởng Lão đã phái người đến bắt nàng rồi.” Hắn lạnh lùng cắt đứt lời nói của nàng. “Lần này quay về sẽ khó tránh khỏi phải đến Băng Ngục Phong một lần. Bây giờ quyền xử trí nàng thuộc về ta, nếu nàng nói thêm một chữ, sẽ bị giam thêm một ngày.”
Tại sao?!
Lệnh Hồ Trăn Trăn nổi giận: “Ta không quay về!”
Tần Hi không chút lưu tình: “Được, vậy thêm bốn ngày.”
Hắn đá tung cửa phòng, luồng điện lạnh như bạch long lao ra, cuộn quanh tường ba vòng. Lúc này hắn mới đặt nàng xuống đất, không thèm nhìn nàng mà chỉ tự mình đi đến giường ngồi xuống.
Một lát sau, hắn mới đỡ trán ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ vội vàng lướt qua mặt nàng, rồi nhanh chóng tránh đi, nói khẽ: “Tiểu sư tỷ, sư đệ hơn nửa tháng nay không ăn không ngủ, lại vội vã đi ngàn dặm đuổi theo tỷ, thật sự là quá mệt mỏi. Tỷ đừng nói gì cả, để sư đệ nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì về rồi nói.”
Nói xong, hắn ngay cả giày cũng không cởi đã trực tiếp nằm xuống giường.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng giữa phòng, bàng hoàng nhìn quanh. Luồng điện lạnh cuộn lại im hơi lặng tiếng phóng ra tia chớp, Tần Nguyên Hi trên giường không hề động đậy, chỉ đưa tay gác lên mắt.
Dùng tay che cũng vô ích vì nàng đã thấy rồi. Quầng thâm dưới mắt hắn vô cùng rõ rệt, hẳn là bởi vì quá mệt mỏi.
Bụng nàng lại bắt đầu đau, từ lúc gặp hắn cơn đau càng dữ dội hơn, có thứ gì đó nóng rực trào ra, lại có thứ lạnh buốt tràn vào.
Nếu tiến lại gần, có vẻ như không thể trả hết được.
Nhưng nếu trả hết rồi, liệu có thể bắt đầu lại không? Nàng không còn là kẻ ác tranh giành bảo bối mà hắn cũng không cần ngày đêm lo lắng nữa, những ngày tháng tràn đầy ánh sáng đó có thể tiếp tục chứ, đúng không?
Lệnh Hồ Trăn Trăn từ từ tiến lại gần giường, do dự rất lâu, rồi khẽ gọi hắn: “Tần Nguyên Hi, ta có thể…”
Tần Hi đột nhiên vung tay, một luồng sáng xanh lướt qua cổ họng nàng. Sau đó, nàng lập tức cảm thấy mình đang nói, nhưng không thể phát ra âm thanh được. Trong lúc còn đang bàng hoàng thì thắt lưng nàng bị hắn kéo mạnh, cả ngườ ngã xuống người hắn.
Hắn vòng tay giữ chặt đầu nàng ấn vào ngực mình, lòng bàn tay phủ lên má nàng, giọng nói rất thấp, lồng ngực hơi rung động: “Ta không muốn nghe nàng nói gì cả. Chỉ cần đi theo ta về, rất nhanh nàng sẽ quên đi những chuyện không vui, sau này ngày nào cũng sẽ vui vẻ.”
Hai tay hắn siết chặt dần, như muốn bóp nát nàng. Lệnh Hồ Hồ Trăn Trăn bị hắn ôm đến thở không nổi, vì đau mà ngọ nguậy không thôi.
Quên đi chuyện không vui là sao? Lời hắn nói khiến nàng rùng mình.
Tóc nàng bị hắn nhẹ nhàng gạt ra, trên trán bỗng cảm thấy lành lạnh. Đôi môi còn vương hơi sương đêm của hắn khẽ hôn lên, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Tiểu sư tỷ, đừng nhúc nhích nữa, ngủ đi.”
Hai từ cuối như có linh khí xâm nhập vậy, khi chúng lọt vào tai Lệnh Hồ Trăn Trăn, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, nàng lại lặng lẽ chìm vào giấc mơ.
Lại là cây cầu không có điểm kết thúc đó với những đám mây mù lượn lờ, bọn chúng đang thi nhau kể lể quá khứ với nàng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thấy rất nhiều phiên bản của mình: luyện phi đao, dẫn thiên lôi địa hỏa, thậm chí còn giết người.
Nhớ ra rồi. Lúc ấy nàng quỳ xuống nấp trong đám cỏ dại um tùm, chăm chú nhìn bóng dáng ở phía xa kia. Nàng phải giết người này, vì lý do gì thì nàng không nhớ ra, chỉ biết là phải giết hắn.
Thiên lôi địa hỏa bắt đầu vờn quanh, nàng dường như rất mệt và chỉ có thể gọi ra một phi đao duy nhất. Nhưng nếu đã muốn đoạt mạng người khác thì một cái là đủ.
Phi đao tựa như con chim nhỏ lượn quanh luồng sáng bảo vệ hắn, xuyên thẳng qua ngực. Hắn rõ ràng không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy, đứng lặng đó, máu nhanh chóng nhuộm đỏ vạt áo.
Lửa cháy hừng hực, hắn không thể đứng vững, chống tay xuống đất, bỗng quay đầu nhìn về phía này. Hàng chân mày đen đậm, khuôn mặt tuấn tú—Tần Nguyên Hi?!
Lệnh Hồ Trăn Trăn giật mình tỉnh dậy, Bàn Thần Ti lại bắt đầu thâm nhập vào tim nàng. Lần này còn đau hơn cả những lần trước. Nàng há miệng muốn kêu lên, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có từng giọt mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.
Ám sát, phi đao xuyên ngực, hóa ra nàng đã dùng cách này để đoạt được Bàn Thần Ti.
Câu chuyện ngày đó Tần Nguyên Hi kể lại hiện ra trong đầu nàng: “Nếu tỷ phải bỏ ra trăm cay ngàn đắng mới lấy được một món bảo bối, nhưng lại bị người khác đâm một nhát để cướp lấy, tỷ sẽ làm sao?”
Làm gì ư? Tất nhiên là đâm lại và giành lại rồi.
Bàn Thần Ti dường như muốn nghiền nát trái tim nàng. Lệnh Hồ Trăn Trăn đau đớn đến mức nước mắt không kìm được mà trào ra, miệng há ra để tìm lấy không khí, nhưng không thể hít thở nổi.
Mặt nàng được một đôi tay nâng lên, Tần Hi tựa trán mình vào trán nàng.
Ngay cả Hôn Thụy Thuật cũng bắt đầu vô hiệu. Nàng hỉ vừa mới thiếp đi một lát đã lại tỉnh, và mỗi lần thức dậy đều kích động Bàn Thần Ti.
Hắn nhất thời chẳng thể nghĩ được gì, chỉ biết dùng cách giống như trước đây, cố gắng dùng khí của mình để trấn định Bàn Thần Ti trong người nàng, giảm bớt sự đau đớn.
Nhưng khí của hắn chỉ như đá chìm đáy biển, không thể tìm thấy Bàn Thần Ti trong kinh mạch của nàng.
Trong lòng Tần Hi trầm xuống, hắn thử dùng luồng khí đưa vào kinh mạch dẫn đến trái tim nàng. Quả nhiên Bàn Thần Ti đang chiếm giữ ở đó, quấn lấy nàng thành một khối rất nhỏ, bám sâu vào trái tim nàng.
Đây chính là phương pháp để luyện hóa, là ai đã dạy nàng? Hay là do nàng tự nhớ ra và đang cố luyện hóa Bàn Thần Ti?
Tần Hi cảm thấy trái tim mình chìm xuống tận đáy, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Kể từ khi nàng bất ngờ đến Nhị Mạch Sơn, hơn nửa tháng không chịu ra ngoài, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Thêm vào đó là việc nàng bỏ trốn giữa đêm khuya để đến Tử Lâm Trấn với lý do tìm đại bá. Từ khi nàng có được Bàn Thần Ti, nàng đã bao giờ đến Tử Lâm Trấn đâu? Tại sao lại biết đến nơi này? Cánh đồng hoang cách thị trấn gần trăm dặm, chính là nơi hắn bị ám sát ngày ấy.
Tất cả những dấu hiệu này chỉ dẫn đến một khả năng: Nàng không biết vì lý do gì đã hồi phục ký ức và quyết định trốn thoát cùng với Bàn Thần Ti, tìm đến người đại bá, kia kẻ đứng cùng phe với Tiên Thánh.
Làm sao có thể để nàng đi được?
Tần Hi siết chặt vòng tay, chỉ muốn nghiền nát nàng trong lòng mình.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không dám nhìn thẳng vào hắn, mà hắn cũng chẳng dám nhìn vào mắt nàng. Nếu trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự lạnh lẽo, thì thà đâm hắn một nhát còn đỡ đau hơn.
Nàng yếu ớt giãy giụa, Tần Hi đưa tay che mắt nàng lại rồi nhẹ nhàng trấn an: “Trăn Trăn, không sao cả, rất nhanh nàng sẽ ổn lại thôi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn vùng vẫy lần cuối, rồi nghe hắn lại khẽ nói: “Dù có là nghiệt duyên, ta cũng sẽ biến nó thành thiện duyên. Chúng ta đi thôi.”