Từ sau lần Ôn Linh đến chơi, Kha Diệc Từ đã chất đầy đồ ăn vặt và nước uống trong tủ lạnh để cậu bạn nhỏ có thể thoải mái đến ăn uống giải trí. Anh mở một chai trà đào ô long đưa cho Ôn Linh, còn mình thì mở một chai trà xanh vị mơ. Anh đi đến giường bật máy chiếu: "Muốn chơi gì?"

Ôn Linh nhìn lên màn hình với một loạt trò chơi rồi nói: "Nhiều quá."

"Trò nào được đánh giá cao thì anh đều mua hết." Kha Diệc Từ đáp, "Băng game để ở ngăn kéo tủ đầu giường, em chọn đi."

Ôn Linh ngồi xếp bằng bên giường, lật tìm một lúc rồi lấy ra một băng game Overcooked đưa cho Kha Diệc Từ: "Cái này."

"Được." Kha Diệc Từ lắp băng game vào máy, đưa tay cầm cho Ôn Linh.

Băng game mới tinh, chưa có lưu trữ trước đó chứng tỏ Kha Diệc Từ mua về nhưng chưa chơi qua. Bỏ qua phần cốt truyện có phần ngây ngô, Ôn Linh điều khiển đầu bếp màu xanh, còn Kha Diệc Từ điều khiển đầu bếp màu đỏ đang loay hoay di chuyển trong bếp.

Đây là một trò chơi yêu cầu sự phối hợp nhịp nhàng, cũng thử thách tính kiên nhẫn của người chơi. Kha Diệc Từ chơi game loạn xạ, tay và não như mới lần đầu gặp nhau, đầu bếp của anh thì lúc đặt nồi xuống đất, lúc lại vứt nguyên liệu lung tung, lúc thì đứng im tại chỗ giận dỗi.

Ôn Linh giống như một chú ong chăm chỉ, sắp xếp nguyên liệu một cách gọn gàng chờ Kha Diệc Từ bưng đi phục vụ.

"Sao anh lại thành người bưng đồ rồi." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh lần thứ n nhặt cái nồi mà Kha Diệc Từ vứt bừa bãi dưới đất: "Đĩa."

"À à." Kha Diệc Từ điều khiển nhân vật chạy đến quầy lấy đĩa bẩn bỏ vào bồn rửa.

"Ớt xanh, a a a cơm của anh sắp cháy rồi!"

"Cà chua, cà chua, trời ơi cháy rồi! Bình cứu hỏa, bình cứu hỏa!"

Trong bếp hỗn loạn hết cả, tiếng đếm ngược, tiếng cảnh báo và tiếng la hét của Kha Diệc Từ đồng thời vang lên. Nhân vật của Ôn Linh thì vẫn bình tĩnh cắt rau, xào thịt, nấu cơm và dọn đĩa, giao các món ăn cho nhân vật của Kha Diệc Từ đang chạy nháo nhào khắp bếp.

"Anh sao mà giống phế vật ấy." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh cười, liếc nhìn anh một cái rồi vỗ nhẹ lên cánh tay Kha Diệc Từ.

Qua được một màn, họ mở khóa được một đầu bếp hình mèo màu đỏ. Kha Diệc Từ phấn khởi chọn nhân vật mới: "Cái đầu bếp hình người vừa nãy cảm giác không được tốt lắm, anh đổi con mèo này thử xem."

Hai người chơi không thể nào để một người gánh vác mãi được, họ mắc kẹt ở màn chơi trên mặt hồ hơn một tiếng mà không qua được. Kha Diệc Từ ngã lưng nằm dài trên giường, mắt mơ màng, như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể: "Khó quá——"

Mục đích của Ôn Linh lần này không phải là để chơi game, cậu đặt tay cầm xuống, bò đến bên cạnh Kha Diệc Từ véo nhẹ lên má anh.

"Em bắt nạt anh." Kha Diệc Từ chơi xấu nói.

Bàn tay của Ôn Linh di chuyển xuống dưới, động tác trở nên mờ ám. Kha Diệc Từ sững lại, nửa ngồi dậy dựa vào đầu giường. Khi bị Ôn Linh chạm đến điểm nhạy cảm, Kha Diệc Từ mở to mắt ngạc nhiên: "Em... chờ đã, ưm——"

Người đàn ông trưởng thành rất dễ bị kích động. Kha Diệc Từ co một chân lại, mồ hôi rịn trên trán, ánh mắt đầy dung túng nhìn về phía Ôn Linh, tò mò xem cậu sẽ làm đến đâu.

Bàn tay ấm áp của Ôn Linh bao trọn chỗ phồng lên giữa hai chân anh, nhẹ nhàng xoa nắn. Ôn Linh cúi xuống, những nụ hôn nhỏ nhẹ rơi trên cổ Kha Diệc Từ. Ngọn lửa nhỏ bé yếu ớt từ từ bùng lên, Ôn Linh kiểm soát nhịp độ, không quá nhanh cũng không quá chậm khiến Kha Diệc Từ đổ mồ hôi đầy đầu.

"Đừng trêu anh nữa." Kha Diệc Từ khó chịu ôm lấy eo Ôn Linh, "Cho anh trai cậu một lần sảng khoái đi." Anh thúc giục Ôn Linh tăng tốc độ của bàn tay, vội vàng hôn lên xương quai xanh của cậu, "Anh thực sự sẽ nổ tung mất."

"Không." Ôn Linh thả tay ra, để mặc Kha Diệc Từ đang vội vã ngồi bên cạnh, bình thản đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

=)))))))))))))))))))))))))? Anh thâm lắm anh Ôn, tôi tức tới mức phải xen ngang để bày tỏ thái độ.

"...Hả?" Kha Diệc Từ ngơ ngác nhìn theo Ôn Linh, cảm giác hụt hẫng phút chốc bao trùm anh. "Không phải, sao lại thế hả." Anh cúi đầu nhìn người anh em nhỏ vẫn còn phấn chấn tinh thần, "Thế thì tội nghiệp cậu ta quá."

Ôn Linh lấy một tờ khăn giấy lau khô nước trên tay: "Em muốn về nhà."

"Giờ này về nhà à?" Kha Diệc Từ cảm thấy cần phải nói rõ với Ôn Linh vài quy củ, chẳng hạn như việc khiêu khích nửa chừng rồi đòi về nhà là một hành vi không thể tha thứ được. Anh nhìn Ôn Linh, lời nghiêm khắc vẫn là nghẹn lại, anh thở dài ủ rũ nói: "Để anh đi vệ sinh rồi đưa em về."

Lần này đến lượt Ôn Linh thấy khó hiểu, cậu chớp chớp mắt chỉ vào người anh em của Kha Diệc Từ.

Kha Diệc Từ tức tối nói: "Không cần em giúp, anh tự làm." Rồi anh xông vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái "rầm" bật nước lạnh rửa mặt.

Sự bực dọc đang âm ỉ không thỏa mãn với việc tự mình giải quyết. Kha Diệc Từ cố gắng hít thở sâu, dẹp yên con nai chạy loạn trong lòng. Bên ngoài, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Anh." Ôn Linh gọi.

Kha Diệc Từ ngừng động tác, chán nản buông thõng vai xuống. Chỉ một từ ngắn ngủi đã khơi lại cảm giác rạo rực mà anh vừa cố gắng đè nén lại.

*Tại Ôn Linh gọi anh, cưa cưa á.

"Sao vậy?" Kha Diệc Từ hỏi.

"Mở cửa." Ôn Linh đòi hỏi một cách thẳng thắn.

"Cái đồ nhóc con, em không chịu để yên phải không." Không nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Ôn Linh, giọng Kha Diệc Từ trở nên gay gắt hơn.

Tiếng gõ cửa dừng lại, Ôn Linh nhỏ giọng nói: "Xin, lỗi."

Thôi được, Kha Diệc Từ đứng dậy, rửa sạch tay mở cửa. Ôn Linh cúi đầu, để lộ một đoạn cổ trắng mịn.

Tò mò thì có sao? Không có gì sai.

Chỉ trách bản thân mình không kiềm chế nổi.

Kha Diệc Từ xoa đầu Ôn Linh, nhẹ nhàng giáo huấn: "Làm việc phải có đầu có đuôi, bỏ dở giữa chừng là không đúng đâu."

"Ừm." Ôn Linh ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại đặt tay lên bụng Kha Diệc Từ, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh: "Anh, dạy em."

Kha Diệc Từ bị ép vào giữa bức tường và Ôn Linh, đến lúc này anh mới nhận ra rằng, Ôn Linh là một người đàn ông trưởng thành có vóc dáng ngang ngửa mình chứ không phải một nhân vật đầu to mình nhỏ đáng yêu. Trong lúc vừa hứng thú vừa tràn đầy tội lỗi, hình ảnh ngây thơ thuần khiết của Ôn Linh làm anh có cảm giác lầm lỗi không thể xóa bỏ.

Dạy cho một "đứa trẻ ngoan" cách làm tình, Kha Diệc Từ tự hỏi:

Liệu anh có phải là người tốt không?

Anh có thể không cần làm người tốt.

Ôn Linh nhìn biểu cảm của Kha Diệc Từ thay đổi liên tục, cảm thấy cực kì buồn cười, cậu liền cúi xuống hôn lên môi anh rồi kéo tay Kha Diệc Từ đặt lên ngực mình.

Nhịp tim gấp gáp và lộn xộn, giống hệt như Kha Diệc Từ.

Nụ hôn vụng về và non nớt, cũng giống như Kha Diệc Từ.

Khoan đã.

Kha Diệc Từ bất ngờ nắm chặt lấy tay của Ôn Linh đang đặt sau lưng mình: "Em định làm gì?"

"Trong, video." Ôn Linh nói, "Làm vậy."

"Em cũng xem video à?" Kha Diệc Từ cảm thấy như filter màu hồng của mình vừa tan vỡ. Anh không biết nên cảm thán vì Ôn Linh xem phim khiêu dâm hay buồn bã vì Ôn Linh xem phim đó rồi lại muốn thực hành với mình.

Bầu không khí mập mờ bỗng chốc tan biến, Ôn Linh thả tay ra bước vào nhà vệ sinh rửa tay.

"Này." Kha Diệc Từ lúng túng. Anh đứng bên cạnh Ôn Linh, "Về nhà?"

Ôn Linh liếc anh một cái, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Kha Diệc Từ vốn thường nhanh nhạy trong việc giải quyết sự ngượng ngùng nhưng lần này lại bị líu lưỡi. Anh ú ớ một lúc lâu rồi nói: "Đừng về nữa mà, em xem giờ cũng đã 11 giờ rưỡi rồi."

"Em không ngủ, với anh." Ôn Linh nói rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Cuộc đời lên voi xuống chó chính là đây, Kha Diệc Từ không hiểu tâm tư của Ôn Linh. Anh nghĩ chắc tại tư thế không làm Ôn Linh vừa ý: "Cũng không nhất thiết phải nấu cháo ngay lập tức."

Ôn Linh ngồi xuống xỏ giày, từ từ buộc dây.

"Em thấy trên mạng bảo phải chuẩn bị kỹ càng, em phải cho anh thời gian chuẩn bị tâm lý và thể chất chứ." Kha Diệc Từ tiếp tục xuống nước.

Ôn Linh đứng dậy mở cửa phòng, kiên quyết muốn về nhà.

"Anh sai rồi, tổ tông của anh ơi." Kha Diệc Từ kéo tay Ôn Linh, "Em nói gì cũng được, anh sẽ sửa mà."

Ôn Linh dừng bước, trong mắt lóe lên nụ cười như vừa đạt được mục đích. Cậu quay lại, thử hỏi: "Thật không?"

Kha Diệc Từ nhận ra điều gì đó không ổn, anh cẩn trọng lùi lại một bước: "Nói trước nha, bảo anh nhảy lầu thì anh không làm đâu."

Ôn Linh nói: "Sẽ không." Cậu đổi sang đi dép, ra hiệu bằng tay: [Em muốn khám xét nhà anh.]

"Cứ việc xem." Kha Diệc Từ rộng rãi nói, "May quá anh vừa giặt hết đồ bẩn hôm qua rồi."

Ôn Linh quang minh chính đại lục tung nhà Kha Diệc Từ, dù Kha Diệc Từ không muốn kể về ba năm qua, cậu sẽ tìm bằng chứng để ép anh nói ra. Bàn làm việc, tủ đầu giường, tủ quần áo, tủ bếp, tủ giày, trong căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông, Ôn Linh tìm rất kỹ nhưng tiếc là không tìm thấy manh mối nào có giá trị.

"Định tìm gì thế, Sherlock?" Kha Diệc Từ đứng bên cười trêu, "Cảnh sát ơi, tôi trong sạch mà."

"Cái này." Ôn Linh lôi ra một tờ giấy nhàu nhĩ từ dưới gầm giường, "Là gì?"

Kha Diệc Từ cầm lấy tờ giấy, vừa liếc nhìn thì thần thái thoải mái bỗng chốc đông cứng lại, anh nói: "À, cái này à, đơn chẩn đoán của bạn anh để quên ở đây thôi."

-

Chắc tác giả bị nhầm? Vì mấy chương đầu hay tới mấy chương gần đây nhất đi tới An Huy vẫn đề cập tới việc anh Từ ảnh bị trầm cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play