Đêm sau tuyết rơi lạnh lẽo bất thường, Sở Triết Tùng đứng bên bờ hồ nhân tạo trong khuôn viên trường móc ra một bao thuốc rút một điếu rồi thành thạo châm lửa. Hắn hít một hơi, khói thuốc lơ lửng trong không trung. Sở Triết Tùng xoa sống mũi, ngón tay lộ ra ngoài trời đã tê cứng vì lạnh nhưng có lẽ nhờ hiệu ứng của thuốc lá, hắn cảm thấy tâm trạng vui vẻ một cách khó hiểu.

Điện thoại trong túi vang lên liên hồi. Sở Triết Tùng vứt đầu thuốc vào thùng rác, lướt tay bật sáng màn hình điện thoại: "Alo."

"Chào cậu." Một giọng đàn ông trung niên vang lên. "Tôi là Trương Cường, cậu là chàng trai hôm trước tìm tôi đúng không?"

Sở Triết Tùng ngẩn người trong giây lát, rồi đáp: "Đúng vậy."

"Tôi có thể công khai xin lỗi, nhưng tôi có một điều kiện." Trương Cường nói, "Tôi muốn cậu đến đây chụp ảnh và đăng lên mạng, giúp tôi tìm nguồn hiến thận phù hợp cho con trai tôi."

"Nếu không tìm được thì sao?" Sở Triết Tùng hỏi.

"Chắc chắn sẽ tìm được," Trương Cường kiên quyết. "Nước Trung Quốc lớn như vậy, sao lại không thể tìm ra?" Ông từ chối đối mặt với sự bi quan, "Chắc chắn tìm được."

Tâm trạng vừa mới dịu lại của Sở Triết Tùng bỗng chốc trở nên xáo trộn, hắn lo lắng đi qua đi lại vân vê bao thuốc: "Tuần sau tôi sẽ đến chụp ảnh."

"Chiều mai tôi đợi cậu ở cổng bệnh viện," Trương Cường nói. "Long Long không thể đợi đến tuần sau."

Đứa trẻ không thể đợi được đến tuần sau, ngay cả khi tìm được nguồn thận thì cơ hội sống sót vẫn rất mong manh. Nếu là một năm trước, hắn sẽ không màng đến cảm xúc của người khác khi nói chuyện, xem sự cay độc là thẳng thắn. Nhưng giờ đây, khi đứng ở rìa hồ gió rét thổi qua, hắn nói: "Tôi sẽ đặt vé máy bay ngay bây giờ. Gặp ông vào ngày mai."

Vừa chạm liền tách ra không có cơ hội để ngẫm nghĩ, Kha Diệc Từ trong lúc bối rối đã nắm chặt lấy cổ tay Ôn Linh nói: "Chỉ thế thôi sao?"

Ôn Linh bối rối nhìn anh: "Hả?"

"Em không thể... em không thể chỉ hôn có một cái thôi mà!" Kha Diệc Từ ngập ngừng, cảm giác như có một luồng khí nghẹn lại nơi ngực, không lên không xuống. Anh có thể tự an ủi rằng nụ hôn đầu tiên của Ôn Linh là sự thăm dò, lần thứ hai là mập mờ. Nhưng với tiến độ chậm chạp như thế này, đến khi hai người thành đôi thì có lẽ anh đã đến tuổi lĩnh tiền hưu rồi.

Ôn Linh cười khẽ nhìn Kha Diệc Từ, không định giải thích ý nghĩ của mình mà chỉ lặng lẽ thưởng thức màn diễn "đứng ngồi không yên" của anh.

"Anh có làm gì sai không? Hay là em chỉ đang coi anh như một phương án dự phòng để chơi đùa thôi?" Kha Diệc Từ dò hỏi.

Ôn Linh nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của Kha Diệc Từ.

Kha Diệc Từ ngay lập tức như bị hoa mắt, nói lung tung: "Ao cá của em trai anh thì chỉ có thể nuôi một mình anh thôi."

*Ý ảnh nói là Ôn Linh không được bắt cá 2 tay, chỉ được bắt cá 1 mình ảnh = nuôi ảnh thôi, t nghĩ thế.

Ôn Linh bị anh chọc cười, cậu ra hiệu: "Bây giờ công việc của anh bận như vậy nhưng vẫn có thời gian đến tìm em chơi, trước đây anh đã ở đâu thế?"

Câu hỏi như dội một xô nước lạnh vào không khí mập mờ, Kha Diệc Từ đột nhiên tỉnh táo. Anh im lặng hoàn toàn biến thành một người cứng đầu không chịu nói gì. Trong những cuộc trò chuyện đùa giỡn, anh có thể vứt bỏ mặt mũi của mình để dỗ dành Ôn Linh, nhưng hai năm vắng bóng đó, những khi chìm đắm trong sự ghê tởm chính mình, thu mình vào góc tự liếm láp vết thương, anh thực sự không muốn kể cho Ôn Linh nghe.

Chứng trầm cảm của anh không hề nhẹ nhàng như những gì anh nói. Mất ngủ chỉ là biểu hiện bên ngoài. Anh thường xuyên rơi vào hố sâu của chủ nghĩa hư vô, tự hỏi đi hỏi lại liệu cuộc sống có ý nghĩa gì không.

Cuộc sống hệt như một con rắn tự cắn đuôi, từ sinh đến tử, tuần hoàn bất tận. Anh cố gắng bận rộn để giữ cho đầu óc luôn có việc mà làm.

Trong nửa năm gần đây, sau khi thường xuyên tiếp xúc với Ôn Linh, thời gian anh dành cho sự cô độc giảm đáng kể, không còn suy nghĩ lung tung nữa. Ngay cả chứng mất ngủ cũng được Ôn Linh chăm sóc. Anh dần dần bước ra khỏi bóng tối của trầm cảm, những gì đã qua thì hãy để nó chôn vùi trong quá khứ. Khi tỉnh dậy, anh vẫn là Kha Diệc Từ mạnh mẽ bất khả chiến bại.

Tuy nhiên, Ôn Linh không muốn dễ dàng buông tha cho Kha Diệc Từ. Nếu đối phương nghĩ rằng bây giờ chưa phải là lúc để thẳng thắn, cậu sẽ kéo dài tình trạng này cho đến khi Kha Diệc Từ không thể không nói ra sự thật.

"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, em có muốn xem phim không?" Kha Diệc Từ vụng về chuyển chủ đề. Anh mở điện thoại vào trang mua vé. "Có một bộ... ừm, phim kinh dị." Anh thở dài, gom hết dũng khí hỏi: "Em có muốn xem không?"

Ôn Linh nghĩ một lúc, rồi bất chấp sự tử tế của mình, gật đầu nói: "Muốn."

Kha Diệc Từ ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Xem thì xem, bị dọa chết còn hơn là mất mặt.

Rạp chiếu phim đông nghịt người, có lẽ vì hôm nay vừa có trận tuyết đầu tiên nên dễ dàng bắt gặp các cặp đôi tay trong tay đứng ở quầy vé chọn bộ phim ưng ý. Kha Diệc Từ mua hai cốc cola và một hộp bắp rang, đưa cho Ôn Linh một cốc rồi quét vé vào rạp.

"Phim có bối cảnh thời dân quốc." Kha Diệc Từ nói, "Em đã xem phim kinh dị trong nước chưa?"

"Chưa." Ôn Linh đáp, nhai bắp rang kêu rôm rốp.

Nửa đầu bộ phim ở mức tạm chấp nhận, xen kẽ giữa hài hước và kinh dị, nhưng nửa sau thì cốt truyện trở nên vô lý đến mức Kha Diệc Từ là một người rất sợ ma cũng không thể chịu nổi. Anh quay sang quan sát biểu cảm của Ôn Linh, thấy cậu ấy mắt nhắm hờ, đột nhiên mở to mắt cố gắng tỉnh táo để xem tiếp.

"Em có nhớ nhân vật chính tên gì không?" Kha Diệc Từ nhỏ giọng hỏi.

Ôn Linh cố gắng nhớ, một lúc sau lắc đầu chịu thua.

"Anh muốn ăn bánh pancake xoài." Kha Diệc Từ ghé sát tai Ôn Linh thì thầm, "Đi thôi, chúng ta ra ngoài."

Ôn Linh đứng dậy bước theo Kha Diệc Từ ra khỏi phòng chiếu. Kha Diệc Từ thở dài: "Đây là bộ phim dở nhất mà anh từng xem gần đây."

[Em không hiểu.] Ôn Linh nhíu mày ra dấu, [Tại sao nhân vật chính đột nhiên trở nên lương thiện, rồi lại đột nhiên trở nên vô tâm, giống như bị tâm thần phân liệt.]

Kha Diệc Từ mở điện thoại xem lại tóm tắt nội dung phim rồi nói: "Cũng đâu có nói trước là nhân vật chính bị vấn đề tâm lý."

Cho đến khi ngồi vào quán tráng miệng và món bánh xèo xoài đầu tiên được mang ra, Ôn Linh vẫn còn đang "chữa lành" cảm giác thẩm mỹ bị tổn thương của mình.

"Mùa thứ năm của Ra hiện trường không phải chuyện nhỏ vừachiếu hôm qua, em xem chưa?" Kha Diệc Từ hỏi.

Ôn Linh lắc đầu, ra dấu, [Mai em sẽ xem.]

"Tranh của em có hiệu ứng tuyên truyền rất tốt, truyện tranh dải đăng trong thời gian chuẩn bị đã được chia sẻ hơn ba mươi nghìn lần rồi." Kha Diệc Từ nói, "Giám đốc của bọn anh còn khen em trong cuộc họp."

Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ với vẻ bối rối: "Hả?"

"Không lẽ em không biết chuyện này?" Kha Diệc Từ ngạc nhiên.

Ôn Linh lấy điện thoại ra, mở cửa hàng ứng dụng, tải lại ứng dụng Weibo.

"Em sao lại gỡ phần mềm đi vậy?" Kha Diệc Từ hỏi.

"Vì phiền." Ôn Linh đáp. Cậu không muốn thấy những bình luận độc ác trên mạng về Ôn Thụy Tuyết nên đã xóa hết các ứng dụng mạng xã hội, chỉ để lại WeChat để liên lạc với gia đình và bạn bè.

Sau khi đăng nhập Weibo bằng số điện thoại, hàng loạt tin nhắn chia sẻ và bình luận tràn ngập, trong dòng tin tức trên trang chủ hiện lên bộ tranh do cậu sáng tác. Ôn Linh liền theo dõi kênh CCTV 13. Nhờ vào danh tiếng của CCTV và người xem chương trình Ra hiện trường không phải chuyện nhỏ, tài khoản Weibo của Ôn Linh đã tăng lượt theo dõi từ mười nghìn lên đến bốn mươi nghìn.

Ôn Linh vốn không quan tâm đến danh tiếng ảo này, chỉ lướt qua một vài bình luận rồi tắt màn hình đặt điện thoại úp xuống bàn.

"Đúng là tiểu họa sĩ lạnh lùng." Kha Diệc Từ trêu, "Không vui mừng vì chuyện ngoài thân, không buồn khổ vì chuyện của mình."

Ôn Linh ra hiệu: "Em muốn đến nhà anh chơi game."

"Được thôi." Kha Diệc Từ đáp ngay. Anh ăn hết phần tráng miệng trong vài miếng rồi nói: "Chúng ta đi ngay bây giờ."

Ôn Thụy Tuyết: Em về nhà rồi.

Ôn Thụy Tuyết:?

Ôn Thụy Tuyết: Anh đang ở đâu?

Ngồi ở ghế phụ, Ôn Linh cúi đầu nhắn tin trả lời em gái: Anh đang ở ngoài, sẽ về trễ.

Ôn Thụy Tuyết: Cùng với anh Từ sao?

Ôn Linh: Ừm.

Ôn Thụy Tuyết: Ba bảo em hỏi anh, về trễ là mấy giờ?

Ôn Linh nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển ô tô, đã chín giờ rưỡi rồi. Cậu cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại: Tối nay anh không về.

Ôn Thụy Tuyết:?

Ôn Thụy Tuyết:???

Ôn Linh: Chặn nhé.

Ôn Thụy Tuyết: Đừng mà, em đâu có nói gì đâu.

Ôn Thụy Tuyết: Anh yêu quý, anh muốn làm gì thì cứ làm, đừng để tâm đến lời than thở nhỏ nhoi của cô em bé nhỏ tội nghiệp này.

Ôn Linh tắt điện thoại, quay sang nhìn Kha Diệc Từ đang lái xe nói: "Chơi về... trễ quá, anh có thể..." Cậu nuốt nước bọt, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, "Đưa em, về nhà không?"

"Được thôi." Kha Diệc Từ đáp. "Nhưng bây giờ cũng đã chín giờ rồi, chơi đến một hai giờ sáng thì em cứ ngủ lại nhà anh cũng được, anh có chăn cho khách."

"Ồ." Ôn Linh chỉ đáp một tiếng, "Để xem đã."

"Ồ, em đề phòng anh à." Kha Diệc Từ cười, "Anh có thể làm gì em được chứ, chẳng lẽ đánh em ngất rồi bán em à?"

Ôn Linh tựa khuỷu tay lên cửa xe, chống cằm nhìn Kha Diệc Từ mà không nói gì, đôi mắt khẽ nheo lại: "Nhỡ đâu."

"Nhỡ đâu cái gì." Kha Diệc Từ, đúng là một người dẫn chương trình giỏi, thậm chí còn có thể cãi nhau với người nói lắp như cậu. "Cùng lắm thì anh đánh em ngất rồi giấu em đi thôi." Anh dừng xe vào chỗ đỗ trước tòa nhà chung cư, kéo phanh tay, rút chìa khóa, quay sang nhìn Ôn Linh, đưa tay chạm nhẹ vào má cậu. "Chào mừng đến với căn nhà nhỏ của anh, tiểu thiếu gia của anh."

-

Cầu nguyện cho anh Từ. 

Nhưng mà á mình hỏi xíu là mọi người có thích cách xưng của anh Từ không? Ảnh xưng anh và gọi Ôn Linh là em. Mình phân vân giữa cách xưng hô đó với anh - cậu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play