[Tôi lừa họ là tôi không thể nói, như vậy người mua sẽ cãi nhau với người bán.] Ôn Linh ký hiệu [Người bán không muốn hoàn tiền, người mua đe dọa họ rằng nếu không hoàn tiền sẽ báo cảnh sát.]
[Vì việc này, họ không có thời gian để quản tôi.] Ôn Linh ký hiệu [Người mua không thể lấy lại tiền mà tôi lại là cậu bé duy nhất trong nhà họ, họ buộc phải nuôi tôi.]
Mâu thuẫn giữa người mua và người khác dần tích tụ cho đến khi bùng nổ hoàn toàn. Ôn Linh đã lợi dụng cơ hội này để dẫn cô em gái nhỏ gầy gò của hàng xóm và con chó vàng trong nhà em gái chạy ra khỏi làng.
[Phải giả vờ không thể nói, tôi không dám ngủ quá say, sợ nói mớ bị họ nghe thấy, cứ vậy tôi kiên trì được nửa năm, sau khi về nhà thì không thể nói nữa.] Ôn Linh nói. Trong những ngày tháng sống trong lo âu ấy, cậu đã tự nhắc nhở mình một cách mạnh mẽ, chịu đựng không nói ra một tiếng nào suốt nửa năm, lúc trở về nhà mới phát hiện rằng cậu đã mãi mãi mất đi khả năng nói.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, Kha Diệc Từ rơi vào im lặng kéo dài.
Ôn Linh liếc nhìn điện thoại, nói: "Phải lên lớp rồi." Cậu lấy một tờ giấy ăn lau miệng, đứng dậy.
Kha Diệc Từ đi theo, lặng lẽ ôm lấy vai Ôn Linh.
"Có lẽ trời không muốn ai hoàn hảo như vậy." Kha Diệc Từ nói, "Cậu vừa thông minh lại đẹp còn biết vẽ tranh, trời chỉ còn cách lấy đi khả năng nói của cậu để không cho người khác ghen tị."
"Nhìn tôi này, tôi khó coi nhưng nói nhiều." Kha Diệc Từ nói.
Kha Diệc Từ nhún vai: "Dù sao cũng không đẹp bằng bạn gái cũ." Anh lắc lắc vai Ôn Linh, hai người đi trên con đường nhỏ giữa rừng, suýt chút nữa Kha Diệc Từ đẩy Ôn Linh xuống bãi cỏ luôn rồi.
Đến cửa tòa nhà giảng dạy, Ôn Linh đứng trên bậc thang ra dấu cho Kha Diệc Từ, [Cảm ơn anh đã sẵn lòng nghe tôi kể về quá khứ.] Chuông vào lớp reo lên, lần đầu tiên cậu có ý nghĩ muốn cúp học, cậu vẫn đứng đó lưỡng lự ra tay ký hiệu, [Anh nghỉ thứ bảy à?]
"Chiều thứ sáu anh đón cậu sau giờ học nha." Kha Diệc Từ thúc giục, "Nhanh vào lớp đi, anh cũng phải đi làm rồi."
"Ừm." Ôn Linh gật đầu một cách không tình nguyện, quay người chạy vào tòa nhà giảng dạy.
Kha Diệc Từ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Ôn Linh biến mất ở khúc cầu thang. Anh đã lại gần thế giới nội tâm của Ôn Linh thêm một bước, có lẽ anh nên tìm cách tạo ra một bầu không khí lãng mạn ái muội. Kha Diệc Từ suy nghĩ lung tung, nhớ rằng có đồng nghiệp từng nhắc đến một nhà hàng có phong cảnh rất đẹp chỉ mở đặt bàn vào buổi tối, không bằng thứ 6 dẫn Ôn Linh đi ăn ở đó.
Ôn Linh cẩn thận đẩy cửa lớp học, ngại ngùng cúi chào thầy giáo, vịn vào bàn cửa ngồi xuống, lấy sách vở và máy tính bảng để lên bàn.
Thầy giáo nhìn cậu một cách lạ lùng, Ôn Linh là học sinh chưa từng đến muộn. Nghĩ đến chuyện xảy ra ở cổng trường vào buổi trưa và một số tin đồn, thầy giáo cảm thấy đồng cảm với hoàn cảnh của Ôn Linh nên thầy đặc biệt nhắc nhở: "Mở sách trang một trăm lẻ hai, dòng thứ năm."
Ôn Thụy Tuyết gắp một đũa khoai tây chiên đổ lên cơm, Ôn Đức Trạch nói: "Con ăn đi, sao mà trộn lộn xộn với thứ gì vậy?"
"Không ăn nổi." Ôn Thụy Tuyết thở dài, "Con cảm thấy anh trai con sắp khổ sở chết rồi."
"Tiểu Vũ tâm tư sâu sắc." Ôn Đức Trạch thở dài, "Tính cách này không biết giống ai."
"Giống bà ngoại con." Ôn Thụy Tuyết nói.
"Cũng đúng." Ôn Đức Trạch đồng ý nói, "Ba khuyên anh trai con nên nuôi thêm một chú chó đi, nó không chịu, cứng đầu quá luôn ấy chứ."
"Anh con bắt đầu học trồng hoa rồi." Ôn Thụy Tuyết nói, "Dù trồng thì cũng không được như ý."
Ôn Đức Trạch cười một tiếng nói: "Ăn nhanh lên, chiều có giờ học không?"
"Có, bốn giờ có lớp." Ôn Thụy Tuyết nói, cô miễn cưỡng ăn vài miếng cơm rồi bỏ đũa xuống, "Thật không hiểu nổi luôn á, đầu óc họ nghĩ thế nào vậy? Mở miệng ra lại đòi một quả thận."
"Con trai họ bị suy thận mãn tính nên hỏi con gái đòi thận, may mà không phải bị bệnh tim." Ôn Đức Trạch nói, "Không thì nhất định phải moi trái tim à."
"Ba, có mỗi mình ba mới doạ người như vậy thôi." Ôn Thụy Tuyết trợn trắng mắt.
"Nói thật, bạn của Tiểu Vũ kia." Ôn Đức Trạch hỏi, "Có phải bạn trai mới của anh con không?"
"Hai trăm đồng tiền tin tức." Ôn Thụy Tuyết nói.
"..." Ôn Đức Trạch im lặng lấy điện thoại gửi cho con gái một phong bao lì xì.
Đinh đinh.
Âm thanh thông báo của điện thoại Ôn Thụy Tuyết vang lên.
"Bây giờ không phải nhưng con cảm giác sắp thành rồi." Ôn Thụy Tuyết ba hoa nói, "Sếp còn muốn nghe gì nữa? Con biết gì khai hết."
Ôn Đức Trạch liếc cô một cái, nói: "Nhanh ăn đi."
"Ba." Ôn Thụy Tuyết để đũa xuống, "Con muốn về xem."
"Về đâu?" Ôn Đức Trạch hỏi.
"Phù Dương, An Huy." Ôn Thụy Tuyết nói, "Con luôn cảm thấy mọi thứ không thực với những gì xảy ra hiện tại." Cô nhìn Ôn Đức Trạch, "Con mơ thấy ba, mẹ, anh trai đều là giả còn con vẫn sống ở nông thôn phục vụ cho một người đàn ông lôi thôi và ngốc nghếch."
"Con muốn về xem gia đình đã mua con." Ôn Thụy Tuyết nói, "Xem họ sống thế nào, có gặp phải báo ứng không."
"Tính cách con đúng là giống Tiểu Nhung." Ôn Đức Trạch nói, "Chúng ta muốn có một cô con gái, Tiểu Vũ đã đưa con về."
"Vậy nên không cần hoài nghi việc gì, tất cả những điều này đều là con đáng được có." Ôn Đức Trạch nói, "Con muốn đi An Huy, ba không phản đối nhưng con đi hỏi ý kiến mẹ con đi."
"Con còn một câu hỏi." Ôn Thụy Tuyết nói, "Tại sao hai người mua năm đó không bị kết án?"
"Luật pháp chưa hoàn thiện." Ôn Đức Trạch thở dài nói, "Chúng ta đã cố gắng nhưng thật tiếc là không thể."
"Tiểu Kha." Nhậm Nhàn đứng ở cửa văn phòng gọi Kha Diệc Từ, "Bây giờ có rảnh không? Qua đây một chút."
"Đến rồi." Kha Diệc Từ đứng dậy đi vào văn phòng cùng với Nhậm Nhàn, ánh mắt lướt qua Nghê Phương Lệ đang ngồi trên ghế sofa dài, chọn ngồi trên ghế sofa đơn cạnh cửa sổ.
Nhậm Nhàn nói: "Tôi đã báo cáo chuyện các cậu đi điều tra ở Phủ Dương cho trưởng phòng Lê, ý của trưởng phòng là thành lập một nhóm chuyên đề do các cậu dẫn đầu để quay một bộ phim tài liệu ngắn về việc này."
Kha Diệc Từ lộ vẻ vui mừng nói: "Thế thì tốt quá."
"Bộ phim tài liệu quay về sẽ được phát sóng bởi đài à?" Nghê Phương Lệ hỏi.
"Đúng vậy." Nhậm Nhàn gật đầu, "Thứ 2 tuần sau tôi sẽ đi cùng các cậu đến An Huy."
"Sếp." Kha Diệc Từ giơ tay phát biểu, "Tôi có thể dẫn một người đi không?"
"Dẫn ai vậy?" Nhậm Nhàn hỏi.
"Người mà bà đã gặp trước đây, em trai tôi." Kha Diệc Từ nói, "Cậu ấy là một trong những nhân vật chính của sự việc này."
"Được thôi không vấn đề gì." Nhậm Nhàn nói, "Cậu ấy có ngại tham gia quay phim tài liệu không?"
"Việc này thì tôi phải hỏi cậu ấy." Kha Diệc Từ nói.
"Có tin gì thì thông báo cho tôi ngay." Nhậm Nhàn nói, "Không còn việc gì khác nữa, tan họp."
Đinh linh linh.
Tiếng chuông tan học vào thứ 6 nghe còn vui hơn mọi khi, Ôn Linh gập sách lại, vác cặp sách vội vã bước ra khỏi lớp học.
"Ôn Linh!"
"Ôn Linh, đợi tôi với!"
Tiếng gọi từ bạn cùng phòng Lý Minh vọng lại phía sau, cậu ta chạy bộ theo Ôn Linh cười nói: "Lâu rồi không nói chuyện với cậu, dạo này thế nào?"
Ôn Linh sốt ruột đến nơi hẹn với Kha Diệc Từ nhưng không muốn lạnh nhạt với bạn cùng phòng nên vừa đi vừa nhắn tin trên điện thoại: Tôi ổn, có chuyện gì không?
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu, đề tài tốt nghiệp của cậu có tiến triển gì không?" Lý Minh nhíu mày, "Tôi cảm thấy tóc mình ngày càng thưa rồi."
Ôn Linh lắc đầu.
Lý Minh đột nhiên có chút an ủi: "Vậy hả, cậu biết khi nào nộp bản thảo đầu tiên không?"
Ôn Linh gõ chữ: Trước Tết Dương lịch.
Cậu ngẩng đầu thấy Kha Diệc Từ đứng ở cửa tòa nhà học, lập tức vẫy tay gọi.
"Tiểu Vũ." Kha Diệc Từ đi tới tự nhiên ôm lấy vai Ôn Linh, anh nhìn về phía Lý Minh, "Cậu là Lý Minh đúng không, tôi nhớ ra cậu."
"Ê hê." Lý Minh gãi đầu, "Tôi sắp phát điên vì không tìm được đề tài nên đến nói chuyện với Ôn Linh về tiến độ của cậu ấy."
"À đúng rồi, đề tài tốt nghiệp của cậu thế nào rồi?" Kha Diệc Từ hỏi Ôn Linh.
Ôn Linh ra hiệu: [Chưa nghĩ ra.]
"Thiên tài nhỏ cũng chưa nghĩ ra à." Kha Diệc Từ nói, "Đừng lo, cảm hứng luôn đến bất ngờ mà."
"Cảm ơn, anh khéo ăn nói thật." Lý Minh nói, "Tôi đi ăn đây, Ôn Linh tạm biệt nha."