Nghe xong lời cầu xin của Trần Tiểu Huệ, Trương Cường có vẻ không tự nhiên khi tự biện minh: "Tôi thường xuyên phải đi ra ngoài lái xe, không hay biết bà ở nhà lại khổ sở như vậy." Ông sống như một khúc gỗ trôi nổi, không biết không nghe, ông cũng không quan tâm đến việc con gái đầu tiên bị mẹ bỏ rơi, con gái thứ hai bị vợ và em vợ thông đồng bán đi, vợ ông bị mẹ chồng và em trai hút cạn sinh lực dần trở nên yếu đuối và méo mó.

Con người là động vật sống theo bầy đàn, điều này thể hiện rõ nhất giữa hàng xóm láng giềng ở nông thôn. Ai đó mất một con gà, ai đó có thêm một con chó, ai đó mua một cô dâu, ai đó không có con trai, những chuyện vặt vãnh qua lời nói được chế biến thành những mũi tên độc đâm vào trái tim của nhân vật chính trong câu chuyện. Vốn Trần Tiểu Huệ không phải là người ngu ngốc từ bản chất, thế nhưng vì sống lâu trong môi trường như vậy bà chỉ có thể bịt mắt đi về phía vực thẳm, lu mờ đi con đường đúng đắn.

Sư Nhung không muốn để hai đứa trẻ tiếp tục chứng kiến nỗi khổ của cuộc đời, bà hỏi: "Mọi người còn câu hỏi nào khác không? Các con của tôi phải về trường học rồi."

"Chờ một chút, thưa cô." Một phóng viên ngồi ở hàng ghế thứ hai giơ tay, "Xin hỏi, vừa rồi chồng cô nói rằng Tiểu Tuyết có thể đã bị bán đi, có thể nói chi tiết hơn về điều đó không?"

"Vấn đề này không tiện tiết lộ, chúng tôi vẫn đang điều tra." Sư Nhung nói.

"Xin hỏi con trai của cô năm đó bị bắt cóc tới đâu?" Một phóng viên khác giơ tay.

"Vào làng Cao Diêu, Phủ Dương, An Huy." Sư Nhung nói, "Nếu các bạn có thời gian, có thể đến đó thực địa điều tra."

Đây là cách biến các phóng viên thành người lao động miễn phí, Hình Dương cười thầm nghĩ Sư Nhung đúng là bạn tốt của chị Tông Chính Tiên, cả hai có tính cách mười phần giống nhau.

Ôn Đức Trạch dẫn Ôn Linh và Ôn Thụy Tuyết ra ngoài ăn, Sư Nhung ở lại phòng họp tiếp tục giải đáp các câu hỏi của phóng viên. Kha Diệc Từ chờ ở cửa hỏi: "Chiều nay các cậu có tiết học phải không? Anh lái xe đưa các cậu đi."

"Có." Ôn Linh nói, cậu quay lại ra hiệu với ba, [Con và anh ấy sẽ đi ăn.]

"Được, đi đi." Ôn Đức Trạch nói, "Chú ý an toàn."

Hai người cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, Kha Diệc Từ thở dài: "Khó khăn quá."

[Giống như hai thế giới khác nhau.] Ôn Linh ra hiệu [Đều cảm thấy đối phương như ma quỷ.]

"Anh dự định xin đi công tác đến An Huy một chuyến." Kha Diệc Từ nói, "Anh sẽ đến làng ở Phủ Dương xem sao."

Ôn Linh nhìn anh, hỏi: "Tại, sao?"

"Anh muốn làm một chút gì đó." Kha Diệc Từ đi chậm rãi trên vỉa hè, "Anh sẽ tìm ra những kẻ mua bán đó, có thể sẽ tìm thấy được nhiều đứa trẻ bị bán hơn. Đây là một đề tài lớn xứng đáng để anh bỏ thời gian khám phá."

[Tôi sẽ đi cùng ah.] Ôn Linh ra hiệu [Tôi cũng nhớ rất nhiều chi tiết.]

Kha Diệc Từ ngạc nhiên nhìn Ôn Linh, anh nghĩ rằng Ôn Linh sẽ không bao giờ muốn quay lại cái nơi quỷ quái đó, việc tự nhớ lại chấn thương thời thơ ấu là một việc vô cùng đau đớn, nhất thời anh đã quên đi bản tính kiên cường của Ôn Linh.

[Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình phải về nhà.] Ôn Linh ra hiệu.

Đêm đầu tiên về nhà sau một chuyến đi dài, Ôn Linh sốt cao cả đêm. Cậu không dám nhắm mắt, tay nắm chặt tay em gái, sợ rằng chỉ một chút lơ là sẽ mất dấu em gái. Hoàng Đậu không rời khỏi chân giường, thỉnh thoảng đứng dậy nằm lên giường dùng mũi ủn ủn tay Ôn Linh.

Ôn Linh hai mươi tuổi khó lòng tưởng tượng ra thời thơ ấu của mình đã lấy đâu ra năng lượng và can đảm, cuộc sống hạnh phúc đã tạo ra phẩm chất dịu dàng trong cậu, nhưng cũng làm phẳng đi những góc cạnh. Cậu vẽ những bức tranh hoa cỏ và núi non tượng trưng cho sự tốt đẹp và may mắn, thầy từng nhận xét rằng bức tranh của cậu "hình có mà lực thì không đủ", hoa cỏ rực rỡ, mềm mại yếu ớt không đủ ấn tượng.

Nhân cơ hội này, Ôn Linh muốn lấy lại can đảm đã lạc lối, cậu không muốn vì những trải nghiệm thời thơ ấu mà bị coi là hoa trong nhà kính, cậu muốn đối mặt với những khổ đau đnags ghê tởm của cuộc đời.

Cậu không thể nói, chỉ có thể để cọ vẽ để biểu đạt.

"Được rồi được rồi." Kha Diệc Từ đáp, "Cậu định nói với bố mẹ như thế nào, nói rằng cậu đi vẽ phong cảnh?"

Ôn Linh gật đầu, cậu ra hiệu [Anh định xuất phát khi nào?]

"Thứ ba tuần tới." Kha Diệc Từ nói với vẻ mặt hơi không tự nhiên, "Nghê Phương Lệ cũng đi."

Ôn Linh suy nghĩ một lúc, ra hiệu [Cô ấy không giống những gì tôi nghĩ.]

"Giống như cậu nghĩ thì cô ta tốt hay xấu?" Kha Diệc Từ hỏi.

[Tôi không biết cách để định nghĩa cô ấy.] Ôn Linh khó chịu gãi đầu [Có lẽ những người đẹp luôn được tha thứ, tôi thấy cô ấy khá thú vị.]

Không ngờ bạn nhỏ này lại là người thích vẻ bề ngoài, Kha Diệc Từ nhìn Ôn Linh một cách nghi hoặc: "Cậu nghĩ anh trông thế nào, có giống như vậy không?"

Ôn Linh thành thật ra hiệu [Anh và cô ta là hai phong cách khác nhau, anh không đẹp bằng cô ấy.]

Kha Diệc Từ cảm thấy nguy cơ tràn ngập, anh không quên rằng Ôn Linh vẫn đang trong giai đoạn khám phá bản thân, có nghĩa là đứa trẻ này như con mèo Schrödinger* không chắc chắn về xu hướng tình dục của mình.

*Con mèo Schrödinger là một thí nghiệm tư tưởng nổi tiếng trong cơ học lượng tử, được đưa ra bởi nhà vật lý Erwin Schrödinger vào năm 1935. Thí nghiệm này minh họa một nghịch lý trong lý thuyết lượng tử, cho thấy sự không chắc chắn của trạng thái của một hạt.

"Anh có phải là khó coi không?" Kha Diệc Từ vặn vẹo, một điều kiện cơ bản của người dẫn chương trình là ngoại hình phải dễ nhìn, anh tự nhận mình có ngoại hình vượt trội so với tiêu chuẩn, thế nhưng vì một vài câu của Ôn Linh mà sự tự tin mọc cánh bay luôn.

[Anh không xấu chút nào cả. ] Ôn Linh giải thích [Chỉ là cô ấy trông đẹp hơn.]

"... Thôi được rồi." Kha Diệc Từ bỏ cuộc tranh cãi, anh bước vào một quán mì Lan Châu, "Cậu ăn gì?"

"Mì." Ôn Linh nói.

"Hai phần mì bò, thêm một đĩa thịt bò, một phần bánh nướng." Kha Diệc Từ lấy điện thoại ra thanh toán, Ôn Linh chọn một chỗ trống ngồi xuống mở điện thoại tìm vé máy bay từ Bắc Kinh đến An Huy.

Kha Diệc Từ ngồi đối diện Ôn Linh nghiêm túc xem điện thoại.

Ôn Linh chọt chọt vào mu bàn tay của Kha Diệc Từ, hỏi: "Anh, đang coi, gì vậy?"

"Sữa rửa mặt." Kha Diệc Từ nói bằng giọng không vui, "Chắc chắn là sữa rửa mặt của anh không đủ tốt mới khiến cậu không nhìn rõ được vẻ ngoài của anh."

Ôn Linh mỉm cười, cậu không ngờ Kha Diệc Từ lại để tâm đến một câu nhận xét thoáng qua như vậy nên cậu bù đắp nói: "Anh, đẹp."

"Có lệ quá." Kha Diệc Từ nghe thấy những lời ngọt ngào vụng về của bạn nhỏ không tự chủ được mà môi cũng cong lên. Anh tắt trang Taobao, nhấc đũa gắp một miếng bánh nướng cho vào miệng nhai: "Vị cũng không tệ."

Ôn Linh chôn mình vào tô mì, bữa trưa đáng lẽ phải ăn vào lúc 12 giờ đã bị hội thảo kéo dài đến 2 giờ, cậu đã đói đến mức bụng cồn cào, mắt thì lơ đễnh.

Kha Diệc Từ nhìn bạn nhỏ rõ ràng ăn nhanh hơn thường ngày. Anh mở miệng tính hỏi một câu, nhân cơ hội này để làm chậm lại tốc độ ăn uống của Ôn Linh, tránh cho cậu ăn quá no không thoải mái: "Cậu mấy giờ có tiết học?"

"Ba giờ, a— rưỡi." Ôn Linh bị nghẹn, vội cúi xuống tìm cốc nước trên bàn.

Kha Diệc Từ đưa cho cậu một cốc nước ấm, cười nói: "Từ từ thôi, anh cũng đâu tranh với cậu."

"Hic." Ôn Linh nhận cốc nước, nín thở uống ào ào vào bụng, cậu thở phào một cái, cảm giác bụng đã no đại khái rồi cậu lại ăn uống từ tốn như trước.

[Tôi không thể chịu đựng được cảm giác đói.] Ôn Linh ngại ngùng ra hiệu, [Xin lỗi.]

"Giữa chúng ta không cần phải xin lỗi." Kha Diệc Từ nói, nhưng anh thực sự bị dọa vì dáng vẻ ăn như hổ đói của Ôn Linh, "Cậu trông có vẻ hoảng hốt, tại sao vậy?"

Ôn Linh sờ sờ bụng căng tròn của mình, ra hiệu, [Tôi sợ cảm giác đói, có lẽ vì...] Cậu cố gắng dùng ngôn ngữ nhẹ nhàng để kể lại quá khứ tàn khốc, [Từ khi tôi bị bắt đi đến khi bị bán, khoảng chừng một ngày rưỡi, họ không cho tôi ăn gì.]

[Hồi đó tôi sáu tuổi, trẻ con lúc sáu tuổi đã có trí nhớ rồi.] Ôn Linh ra hiệu, [Họ sợ tôi không nghe lời người mua nên cứ đợi cho đến khi người mua cho một bát cháo đầu tiên.]

[Tôi cảm thấy chính mình hệt như một con chó.] Ôn Linh ra hiệu, [Đương nhiên là lúc trốn chạy cũng đói mấy bữa, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất là lần đầu tiên bị đói.]

Kha Diệc Từ im lặng hồi lâu, Ôn Linh không cần sự an ủi muộn màng, mà an ủi cũng không thể làm lành vết thương cũ, anh hỏi: "Người đã bắt cóc cậu có bị bắt không?"

[Đã bị bắt rồi.] Ôn Linh ra hiệu [Bị phán tám năm, họ đã ra tù từ lâu.]

"Người mua có bị phán án không?" Kha Diệc Từ hỏi.

Ôn Linh lắc đầu.

"Anh muốn hỏi một câu." Kha Diệc Từ nói, "Anh luôn muốn hỏi nhưng không có cơ hội để hỏi."

Ôn Linh nói: "Sao vậy."

"Anh nghe ba anh nói là cậu trước đây có thể nói, nhưng sau khi bị bắt cóc trở về thì không nói được nữa. Bác sĩ chẩn đoán là mất ngôn ngữ do tâm lý." Kha Diệc Từ chọn từ cẩn thận, "Cậu có lý do gì không? Tại sao cậu lại không thể nói?"

Kha Diệc Từ đã hỏi đến bí mật sâu thẳm bên trong lòng Ôn Linh, việc không thể nói chuyện như một chiếc xiềng xích vững chắc vừa bảo vệ cậu vừa cản trở cậu. Dựa vào khiếm khuyết bí mật này, cậu đã gây ra tranh chấp  giữa người mua và người bán, từ đó mang đến hy vọng có thể trở về nhà.

Thay vì nói rằng đó là bi kịch khi mắc phải chứng mất ngôn ngữ, có lẽ nên nói rằng cậu đã chọn sự khiếm khuyết đó, đánh đổi việc mất đi giọng nói để bắt lấy ánh sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play