Nếu như chính mình vô dụng như vậy, có điều gì mình còn chưa ý thức được chứ? - Giản Thư nghĩ.
"Em không buồn ngủ, em... xem anh chơi game được không?"
"Được chứ, đa tạ cao nhân chỉ điểm." Lê Hành nói đùa, ôm Giản Thư vào lòng, di chuyển điện thoại đến giữa, "Nhưng em chỉ có thể xem một trận, sau đó đi ngủ, em có đồng ý không?"
"...Đồng ý... ôi chao, anh đừng xông vào, đợt này nhất định sẽ phái..."
Câu đồng ý của Giản Thư rất qua loa, nhanh chóng bước vào trạng thái "cao nhân chỉ điểm". Lê Hành bất đắc dĩ nhìn anh, gần như quên mất năm đó khi nhiều loại máy chơi game khác nhau đang thịnh hành, A Thư của hắn cũng là một trong những "thiếu niên nghiện internet" giỏi nhất trong nhóm, ngộ tính kỹ thuật rất cao, nhưng bởi vì không mua nổi máy chơi game, anh chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn người khác chơi, giả vờ chính mình không muốn chơi.
Có lúc Lê Hành cảm thấy mình thật sự già rồi, làm sao có thể càng ngày càng nhớ rõ hơn những gì đã xảy ra với họ trong quá khứ?
Giản Thư không tuân theo sự đồng thuận lúc đầu là chỉ xem một trận, Lê Hành miễn cưỡng chiều theo anh – bây giờ Giản Thư, chỉ có những lúc này mới thỉnh thoảng nói nhiều hơn một chút, có lúc anh trầm mặc đến mức khiến Lê Hành không thể không căng thần kinh mà xác nhận đến tột cùng người này có đang ở bên mình hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT