Vất vả lắm mới lên Trúc Cơ, Tạ Vân Hạc vô cùng háo hức muốn được ngự kiếm phi hành mà chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới sử dụng được.
Y đến bên linh điền ngoài động phủ, trước tiên tưới nước cho linh điền, bảo đảm linh cốc sinh trưởng tốt tươi.
Sau đó lấy thanh trường kiếm đeo bên hông ra.
Thiên Kiếm Tông là một tông môn lấy kiếm tu làm chủ.
Tám chín phần mười đệ tử trong tông môn đều là kiếm tu, cho nên mỗi người khi nhập môn đều được tặng một thanh trường kiếm.
Kiểu dáng được rèn luyện thống nhất, mỗi người một thanh, được chế tạo từ sắt luyện, tuy không phải pháp khí, nhưng cũng là bảo kiếm sắc bén, cắt sắt như chém bùn.
Tạ Vân Hạc rút kiếm ra, thầm nhớ lại quyết Ngự Kiếm mà mình đã xem kỹ từ trước.
Thanh kiếm sắc luyện cứ thế lơ lửng trước mắt y.
Tạ Vân Hạc nhảy lên, thử nghiệm ngự kiếm phi hành.
Thiên phú của y khá tốt, rất nhanh đã điều khiển thanh kiếm sắt luyện như cánh tay của mình.
Sau khi chơi đùa một lúc tại chỗ, y điều khiển thanh kiếm bay từ linh điền đến trước động phủ, bay thẳng đến kết giới ngoài động phủ rồi dừng lại.
Động phủ của Tần Dục có kết giới bảo vệ.
Muốn ra ngoài rất phiền phức, Tạ Vân Hạc cần dùng ngọc bài dán lên kết giới để mở nó ra.
Vì vậy, Tạ Vân Hạc chỉ ngự kiếm bay quanh động phủ.
Đột nhiên, một bóng dáng rơi xuống trước mặt y.
Người đến giấu kiếm sau lưng, rồi đi tới.
Tạ Vân Hạc ngước mắt nhìn, thấy ánh sáng thần thánh quen thuộc, suýt tý nữa đã bật câu “Tần sư huynh” ra khỏi miệng.
Nhưng y lập tức phát hiện điều bất thường.
Người trước mắt tuy cũng tỏa ra ánh sáng thần thánh, nhưng thân hình khác với Tần Dục.
Tần Dục thường ngày rất thích mặc trường bào màu xanh nhạt, còn người này lại mặc một bộ đồ đen.
Chiều cao trông chừng một mét chín mấy gần hai mét, cao hơn Tần Dục.
Cũng cao hơn Tạ Vân Hạc một mét bảy lăm.
Tạ Vân Hạc hơi ngẩng đầu nhìn người đến, khó chịu nói:
“Cao thế làm gì? Thật khiến người ta ganh tỵ mà.”
So với người áo đen này, y như một đứa trẻ vậy.
Lòng tự trọng của Tạ Vân Hạc bị tổn thương.
Người này thấy Tạ Vân Hạc cũng sửng sốt.
“Xin hỏi đạo hữu là?” Người đến hỏi.
“Ta là Tạ Vân Hạc, quản sự trong động phủ của Tần sư huynh, xin hỏi đạo hữu đến đây có việc gì?” Tạ Vân Hạc tự giới thiệu.
Đệ tử tạp dịch kỳ Trúc Cơ không còn được gọi là đệ tử tạp dịch nữa, nếu ở lại động phủ của ai đó làm việc, có thể gọi là quản sự.
“Ta là Giang Hàn, sư huynh đồng môn của Tần Dục, hôm nay đến tìm Tần sư đệ.”
Giang Hàn đứng ngoài kết giới, đeo kiếm trên lưng, thành thật trả lời.
【 A a a, là sư huynh núi băng Giang Hàn, một trong các chính cung đasy! 】
【Ký chủ mau lên! Hỗ trợ bọn họ! Cố lên!】
Tạ Vân Hạc có ấn tượng với đại sư huynh Giang Hàn.
Khi đọc sách, y thấy sư huynh đồng môn của nam chính quả là người tốt, vừa lạnh lùng vừa ấm áp, mỗi khi nam chính gặp rắc rối, sư huynh luôn ra tay giúp đỡ.
Tuy trong nguyên tác miêu tả hắn lạnh lùng như núi băng, ít nói, nhưng Tạ Vân Hạc lại rất thích hắn.
Y cảm thấy hắn như một người mẹ, luôn chăm sóc nam chính.
Đương nhiên, một anh trai thẳng như Tạ Vân Hạc, khi đọc tiểu thuyết không nhận ra Giang Hàn thích Tần Dục, đến khi được hệ thống nhắc nhở mới biết hóa ra sư huynh lại là người yêu thầm lặng lẽ.
Nếu phải lựa chọn, Tạ Vân Hạc nhất định sẽ giúp sư huynh Giang Hàn, đây là người y thích thứ hai trong tiểu thuyết, sau nam chính.
Tạ Vân Hạc dùng ngọc bài mở kết giới, cho Giang Hàn vào động phủ.
Trong đại sảnh có bàn ghế, hai người ngồi xuống rồi nhìn nhau.
Không khí ngập tràn sự lúng túng.
Tạ Vân Hạc giật mình, mình không chuẩn bị trà nước gì cả, tiếp khách sơ sài quá.
Y vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì.
‘’Giang sư huynh đến tìm Tần sư huynh có việc gì quan trọng sao?” Tạ Vân Hạc hỏi mục đích của Giang Hàn.
Y không nhìn ra biểu cảm và phản ứng của Giang Hàn, chỉ thấy một mảng ánh sáng thần thánh ôn hòa.
Sau một lúc im lặng, Tạ Vân Hạc lo mình đã mạo muội.
Giang Hàn lên tiếng:
‘’Có một nhiệm vụ muốn cùng Tần sư đệ làm.”
Tiếp đó hắn cũng khô khan hỏi một câu:
‘’Tạ sư đệ làm quản sự ở động phủ của Tần sư đệ được bao lâu rồi?”
Tạ Vân Hạc thành thật trả lời:
‘’Không lâu, khoảng chưa đến nửa tháng.”
Giang Hàn gật đầu, lại hỏi:
‘’Tạ sư đệ thấy thế nào? Tần sư đệ cũng lần đầu tiên tìm người làm quản sự.”
‘’Cũng được, Tần sư huynh trả công rất hậu, ta chỉ cần quản lý linh điền, thời gian còn lại có thể tự tu luyện.”
Giang Hàn lại gật đầu, rồi im lặng.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Tạ Vân Hạc đã cảm nhận được mùi ngại giao tiếp của Giang Hàn.
Người này trông cao lớn, nhưng ngồi co ro trên chiếc ghế nhỏ, hai chân không biết đặt ở đâu, trông thế nào cũng thấy đáng thương ghê.
Tạ Vân Hạc thầm nghĩ.
May mà không lâu sau, Tần Dục đi ra.
Thấy Giang Hàn, hắn hơi ngạc nhiên, Giang sư huynh rất ít khi đến chỗ của hắn.
‘’Giang sư huynh, sao ngươi lại đến?”
Tần Dục không khách khí, cũng tìm ghế ngồi xuống.
Thấy hai người ngồi đó mà ngay đến nước cũng không nước, hai người này cũng đúng là chất phát quá đi.
Tần Dục cười rồi lục túi trữ vật, lấy ra một bộ ấm trà và lá trà.
Thấy Tần Dục cười, Giang Hàn khẽ cứng người.
【Anh ta ngại kìa! Giang Hàn nhất định ngại rồi!】
Hệ thống xem như là đôi mắt của Tạ Vân Hạc, trung thực phản hồi lại hành động của nhóm nhân vật chính.
Như một fan cuồng, nó ú ớ không rõ nghĩa trong đầu Tạ Vân Hạc.
Tạ Vân Hạc nhìn hai người, một người mặc áo xanh nhạt, một người mặc áo đen, ngồi đối diện nhau, rất hòa hợp.
Đặc biệt là ánh sáng thần thánh trên mặt hai người, khiến cho người ta cảm thấy thật là ô nhiễm ánh sáng gấp đôi.
Tạ Vân Hạc hơi tránh mắt, bảo vệ thị lực.
Đột nhiên, một chén trà được đẩy đến.
Là trà do Tần Dục rót, mỗi người một chén.
Tạ Vân Hạc được hệ thống nhắc nhở, không muốn làm bóng đèn nữa.
Y cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó “cạch” một tiếng đặt xuống.
Chắp tay với hai người trước mặt, cáo từ:
‘’Tại hạ không quấy rầy hai vị sư huynh, ta đến Chấp Sự Đường xử lý chút việc.”
Nói xong, y liền rời đi.
Ra khỏi kết giới, y lấy phi kiếm ra rồi bay đi.
‘’Tần sư đệ, quản sự của ngươi thật thẳng thắng.” Giang Hàn nói với Tần Dục.
‘’Đúng vậy, sư huynh vẫn là mau nói về nhiệm vụ đi.”