“Ồ, kỳ Luyện Khí đại viên mãn, không tệ, ngươi tên là gì?”
Tiêu Dao Kiếm Tôn cũng bị đồ nhi làm kinh ngạc, nhưng ông vốn muốn Tần tiểu tử đừng suốt ngày lẻ loi, thấy hắn chọn được một đệ tử tạp dịch, cũng rất hài lòng.
Ông liếc nhìn Tạ Vân Hạc, có chút kinh ngạc.
Đệ tử tạp dịch này đã là kỳ Luyện Khí đại viên mãn, có thể nói là đệ tử tạp dịch có tu vi cao nhất nơi này.
“Đệ tử tên là Tạ Vân Hạc.”
Tạ Vân Hạc đáp, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Vậy về sau phiền ngươi chăm sóc Tần tiểu tử rồi, có việc cứ liên hệ ta.”
Tiêu Dao Kiếm Tôn đưa cho Tạ Vân Hạc một ngọc phù truyền tin, sau đó ung dung cười ha ha ngự kiếm bay đi.
Để lại Tần Dục và Tạ Vân Hạc trong đại điện.
Tần Dục quay đầu nhìn Tạ Vân Hạc: “Đi thôi.”
Bóng đèn nói chuyện, bóng đèn nói chuyện, bóng đèn nói chuyện…
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tạ Vân Hạc.
“Đi đâu?”
Y vô thức hỏi.
“Đến Chấp Sự Đường đăng ký thân phận, tiện thể sửa đổi lương tháng một chút.”
Tần Dục vừa nói, vừa kéo Tạ Vân Hạc lên kiếm của mình.
“Đi thôi!”
Kiếm vụt bay lên, hai người bay vút lên trời.
Tạ Vân Hạc định vịn eo người trước mặt, nhưng nhớ đến những lời đồn đại về chiến tích khủng khiếp của hắn, đành chỉ dám nắm lấy tay áo.
May mà Tạ Vân Hạc không sợ độ cao, rất nhanh đã quen với việc ngự kiếm phi hành.
Cảm giác nhìn xuống từ trên tầng mây quả thật rất kỳ diệu, trước kia chỉ có ngồi máy bay mới có cảm giác này, không ngờ đời này lại được tự mình ngự kiếm.
Ngự kiếm phi hành là kỹ năng mà bất cứ tu sĩ nào cũng có thể nắm giữ, tùy theo binh khí mà có ngự đao, ngự hồ lô… nhưng phải đến kỳ Trúc Cơ mới có thể thực hiện kỹ năng này.
Tạ Vân Hạc vô cùng ngưỡng mộ Tần Dục, y cũng muốn mau chóng đến kỳ Trúc Cơ.
Hai người đến Chấp Sự Đường, đi thẳng đến quầy.
Người ở quầy nhìn thấy Tần Dục thì ngây người, không chỉ có nàng, cả Chấp Sự Đường đều im phăng phắc vài giây vì sự xuất hiện của Tần Dục.
Sư tỷ hồi thần, mặt đỏ lên, nhanh chóng làm xác nhận nhiệm vụ và đổi lương tháng cho Tạ Vân Hạc, tiện thể thanh toán mười linh thạch cho nhiệm vụ trông coi linh điền mà y đã hoàn thành.
Nhìn thấy phản ứng thái quá của mọi người, Tạ Vân Hạc mới thực sự cảm nhận được sức hút của Tần Dục lớn đến nhường nào.
Giữa tiếng xì xào bàn tán, hai người lại cùng cưỡi một kiếm bay đi.
Thấy hai người cùng trên một thanh kiếm, mọi người càng bàn tán xôn xao.
Chỉ nửa ngày, tin Tần Dục sư huynh nhận một đệ tử tạp dịch đã lan khắp Thiên Kiếm Tông.
Hai người hoàn toàn không hay biết gì.
Tần Dục đưa Tạ Vân Hạc đến động phủ đã dự tính, nằm trên đỉnh Tiểu Diêu, sát bên đỉnh chính Thiên Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Tông có rất nhiều ngọn núi, đệ tử đến kỳ Kim Đan mới được xin động phủ riêng.
Tần Dục là thiên tài nên được ưu tiên, hơn nữa hắn chỉ còn một bước nữa là đến kỳ Kim Đan, sư phụ của hắn lo lắng hắn vừa đột phá sẽ mải mê tu luyện mà không chịu rời chỗ, linh khí trong nơi hắn ở lúc Trúc Cơ làm sao bằng được những đỉnh núi này.
Cho nên, chi bằng chuẩn bị động phủ từ lúc Trúc Cơ.
Đến lúc kỳ Kim Đan có thể trực tiếp nhập định(ngồi thiền).
Vì vậy mới chuẩn bị trước cho hắn.
Động phủ đã được mở, nằm trên sườn núi, đầy đủ tiện nghi, phía sau còn có một mảnh linh điền nhỏ để trồng trọt.
Tần Dục thả Tạ Vân Hạc xuống khỏi phi kiếm.
Tạ Vân Hạc vẫn còn ngơ ngác, cảm thấy như không có thật.
【Ký chủ, cơ hội tốt đấy, đây là cơ hội tiếp cận nam chính, rất có lợi cho kế hoạch trợ giúp của anh!】
Hệ thống rất phấn khích, cảm thấy tình thế rất tốt.
Tạ Vân Hạc nghĩ lại, trước kia y còn phải vắt óc nghĩ cách tiếp cận nam chính, giờ thì tốt rồi, cùng ăn cùng ở luôn.
Tần Dục đang đi phía trước đột nhiên quay lại, rồi đến gần trước mặt Tạ Vân Hạc.
Tạ Vân Hạc bị ánh sáng chói mắt gần ngay trước mặt làm giật mình, lùi lại mấy bước.
Tạ Vân Hạc lùi lại, người kia lại tiến lên.
Sao… sao thế?
Tình huống hiện tại của Tạ Vân Hạc và Tần Dục rất kỳ lạ, người ngoài nhìn vào chắc sẽ tưởng hai người đang nhảy khiêu vũ, cứ một tiến một lùi.
Tạ Vân Hạc lùi đến tường, không thể lùi nữa.
Tần Dục tiến lại gần, nhìn Tạ Vân Hạc chăm chú.
Hắn xác định người trước mắt không hề bị vẻ ngoài của mình làm cho kinh ngạc, dù nhìn thấy dung mạo của mình, trong mắt Tạ Vân Hạc chỉ có sự kinh ngạc, còn quay mặt đi.
Tần Dục hài lòng gật đầu.
‘’Chọn một phòng đi, ta chủ yếu dành thời gian tu luyện, không quan tâm chuyện trong động phủ, có việc cứ dùng ngọc phù truyền tin, linh điền tự trồng, ta không quan tâm, còn phải chăm chỉ tu luyện, ta thấy ngươi đã đến Luyện Khí đại viên mãn, cận kề Trúc Cơ, sau khi Trúc Cơ muốn đi thì báo cho ta một tiếng.”
Tần Dục dễ nói chuyện hơn dự kiến, khác hẳn với hình tượng độc mồm độc miệng trong sách.
Trong sách, ngoài việc thích xem nam chính thăng cấp và cốt truyện vạn người mê, độc giả còn thích xem những lời nói thật của Tần Dục.
Hắn là một trong số ít người ăn ngay nói thật trong tiểu thuyết, thường chọc tức những người ái mộ, nhưng nhìn thấy mặt hắn lại lập tức say như điếu đổ.
Tạ Vân Hạc làm sao biết được Tần Dục ghét nhất những kẻ chỉ bị vẻ ngoài hấp dẫn, cứ nhìn thấy hắn là ngây ngốc, hắn cảm thấy chẳng có mấy người bình thường.
Đẹp trai là chuyện vui, nhưng đẹp trai quá lại là chuyện phiền phức.
Đang định đi, Tần Dục vẫn không nhịn được tò mò hỏi:
‘’Ngươi thấy ta xấu lắm sao?”
Ngươi như vậy sao ta trả lời đây, đại ca ánh sáng thần thánh? Mặt của ngươi là một mảng ánh sáng thần thánh đấy, ta làm sao biết xấu hay đẹp chứ.
Tạ Vân Hạc thầm kêu trong lòng.
Nhưng vẫn đáp: “Tần sư huynh sao lại có ảo giác này? Tần sư huynh phong thái thiên nhân, hết sức tuấn mỹ.”
Nói xong còn thấy rất tốt, mình vừa nịnh bợ nam chính, lại gần hơn một bước trở thành đệ nhất tiểu đệ rồi.
‘’Lừa người! Trên mặt ngươi chỉ thiếu điều muốn viết ra ‘Sao lại đựng phải kẻ xấu xí thế này’, nếu quả thật đẹp như lời ngươi nói thì lúc nãy ngươi trốn làm gì? Còn quay mặt đi.”
Đó là vì bị ánh sáng thần thánh của Tần Dục làm cho chói mắt, ô nhiễm ánh sáng thật sự rất nghiêm trọng đấy.
Tạ Vân Hạc thầm mắng.
Nhưng với lời nói của Tần Dục, y cũng không phản bác được, vì đúng là như vậy, Tạ Vân Hạc hơi ghét mặt Tần Dục.
Sáng quá sáng rồi!
Ngay cả bàn tay lộ ra của Tần Dục cũng bị bao phủ một lớp ánh sáng thần thánh, nhìn không rõ.
Có thể nói, Tạ Vân Hạc chỉ nghe được giọng nói trong trẻo của Tần Dục, chứ hoàn toàn không cảm nhận được vẻ đẹp của hắn.
Giờ đã biến thành công kích ô nhiễm ánh sáng rồi.
Nói chuyện với một người phát sáng quả là thử thách đối với khả năng tự chủ của Tạ Vân Hạc.
Y phải kiềm chế dục vọng tìm một cái bao tải trùm lên bóng đèn kia.