Khi Tạ Vân Hạc và Khương Minh đến nơi, đại điện tông môn đã chật kín người.
Mặc dù đông đảo, nhưng mọi người vẫn trật tự xếp thành nhiều hàng.
Một số người khác đứng ngoài điện xem náo nhiệt.
Khương Minh kéo Tạ Vân Hạc đến cuối một hàng trong đại điện.
Không lâu sau, ngoài đại điện vụt đến một đường ánh kiếm, đáp xuống đất trống trong điện, trên kiếm là một ông lão.
Ông lão tóc bạc da trắng, trông rất hiền lành.
Ông cười híp mắt thu kiếm, nhìn những đệ tử tạp dịch đang xếp hàng, hài lòng gật đầu.
“Các vị, ta cần tìm vài đệ tử tạp dịch canh giữ động phủ cho đệ tử Tần Dục của ta. Nó sẽ đến ngay, chớ nóng vội.”
Người này hẳn là Tiêu Dao Kiếm Tôn, sư phụ của Tần Dục.
Thực sự không nhìn ra đây lại là một đại năng kỳ Hóa Thần.
Tạ Vân Hạc đứng ở góc quan sát.
Thực ra y cũng khá mong chờ, muốn xem Tần Dục ra sao, liệu có thực sự tuấn mỹ như lời đồn, là phong thái như thần hay không?
Một vầng sáng bao phủ hoàn toàn khuôn mặt nhân vật chính, chiếu sáng cả đại điện vốn khá tối tăm.
Tạ Vân Hạc ngơ ngác.
Y quay đầu nhìn xung quanh, ai nấy đều như người mất hồn khi thấy mỹ nam tuyệt thế.
Tạ Vân Hạc: A, chẳng lẽ mắt ta hoa mắt?
Hay là giới Tu Tiên các ngươi đều có khẩu vị này? Thích người mặt phát sáng?
Để ta giải thích “ánh sáng thần thánh” này là gì nhé, đối với một trạch nam mê đắm 2D như Tạ Vân Hạc thì đây là điều quá đỗi quen thuộc.
Ánh sáng thần thánh thường xuất hiện trong manga hay anime, khi có cảnh, khụ khụ, không được thích hợp, khu vực đó sẽ trở thành vùng sáng mờ, được các trạch nam gọi là “ánh sáng thần thánh”.
Nói đơn giản, nó cũng giống như mosaic, chỉ khác là mosaic là những mảng màu mờ, còn ánh sáng thần thánh thì ngay cả những mảng màu mờ cũng không thấy.
Vậy thì bây giờ, sao trên mặt Tần Dục lại có ánh sáng thần thánh chứ?
Tạ Vân Hạc đầy bụng oán trách.
【Quên nói, để tránh ký chủ bị vẻ đẹp của Long Ngạo Thiên mê hoặc, ảnh hưởng đến nhiệm vụ hỗ trợ, chúng tôi đã trang bị hệ thống làm mờ vẻ đẹp cho ký chủ. Những người có nhan sắc quá cao trong mắt ký chủ sẽ bị tự động bị làm mờ, xin lưu ý.】
【Nhất định phải dùng ánh sáng thần thánh này sao? Thật sự nhìn cứ là lạ sao ấy.】 Tạ Vân Hạc nói chuyện với hệ thống ở trong đầu.
【Điều này là bắt buộc, nếu không ký chủ sẽ có 95% khả năng sẽ yêu nhân vật chính, dẫn đến lười biếng tiêu cực.】
【Không đến mức đó chứ, tôi là trai thẳng mà, dù anh ta có đẹp trai đến đâu thì cũng là đàn ông, tôi làm gì đến mức đó.】
【Hơn nữa anh ta giống như một bóng đèn phát sáng vậy, trông rất kỳ quái, a, chói mắt quá, tôi không thể nhìn thẳng anh ta được nữa rồi.】
Dù ánh sáng thần thánh có dịu nhẹ đến đâu thì vẫn là ánh sáng.
Nhìn chằm chằm Tần Dục, chỉ vài giây Tạ Vân Hạc đã thấy mắt cay xè.
Cảm giác như y đang nhìn chằm chằm vào bóng đèn vậy.
Tạ Vân Hạc không chịu nổi, quay mặt đi, lén lút dụi mắt.
Mau qua đoạn này đi.
Tần Dục cảm thấy hơi lạ.
Hắn vốn định đến đây giải tán đám người này.
Đều tại sư tôn dở hơi của hắn làm ra chuyện này, hắn không có ý định tìm đệ tử tạp dịch, hắn thích tu luyện một mình, người thừa sẽ làm hắn phân tâm, nhất là những kẻ cứ ngẩn người nhìn hắn kia.
Tần Dục biết mình dung mạo rất đẹp, luôn có người kinh ngạc trước vẻ ngoài của hắn, nhìn hắn ngây người là chuyện thường.
Nhưng theo Tần Dục, sao tu sĩ có thể sa vào sắc đẹp chứ?
Hắn cũng thích cái đẹp, nhưng hồng nhan bạc phận, chỉ có tu đạo mới trường tồn vĩnh cửu.
Nhưng hôm nay có chút khác.
Trong đám người này, lại có một người nhìn hắn…
Lúc ấy, trên mặt y viết ba chữ to “Gặp ma rồi”.
Khi những người khác đều ngây người nhìn Tần Dục, y không chỉ phản ứng nhanh mà còn lộ ra vẻ… ? ghét.
Cảm giác buồn chán của Tần Dục lập tức biến mất.
Hắn mỉm cười gian xảo, gặp được người thú vị rồi.
Tần Dục lập tức đến trước mặt Tạ Vân Hạc, tiến lại gần quan sát.
Phát hiện khuôn mặt người trước mặt đầy vẻ kháng cự, Tần Dục hài lòng gật đầu.
Hắn tóm lấy y, rồi đưa đến trước mặt sư phụ.
‘’Sư phụ, đệ tử muốn hắn.”
Cả đám người đều ồ lên.
Không thể nào, lại có người may mắn được chọn.
Mọi người đến đây đều là để phỏng vấn làm đệ tử tạp dịch cho Tần Dục, nhưng theo lời đồn về tính tình của Tần sư huynh, mọi người đều cho rằng khả năng hắn không chọn ai sẽ cao hơn.
Đúng vậy, mọi người chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.
Vì Tần sư huynh rất ghét những kẻ mê đắm vẻ ngoài của hắn, cho đến nay vẫn chưa có ai thoát khỏi sức hấp dẫn của hắn.
Thông thường, ngoài sư huynh đệ đồng môn, hắn thường sẽ độc lai độc vãn.
Không ngờ lần này hắn lại chọn một đệ tử tạp dịch, sau này sẽ ở chung một động phủ.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Hạc, ánh mắt dò xét, rốt cuộc người này có gì hấp dẫn Tần sư huynh?
Tạ Vân Hạc cũng ngẩn tò te.
Khi y còn đang cằn nhằn với hệ thống, trước mắt bỗng xuất hiện một người mặt mang ánh sáng thần thánh.
Nhìn từ xa đã thấy chói mắt, nhìn gần càng kinh khủng hơn, Tạ Vân Hạc sắp bị chói đến mù đôi mắt, liên tục lùi lại.
Rồi bị người ta bắt lấy, dịch chuyển ra khỏi đám đông.
Sau đó, bị Tần Dục đưa đến trước mặt sư phụ.
Y ngơ ngác hơn ai hết, chuyện này không giống trong cốt truyện.
Trong cốt truyện, Tạ Vân Hạc tình cờ tìm được loại thuốc mà Tần Dục cần, sau khi đưa thuốc cho Tần Dục, Tần Dục đồng ý sẽ bảo vệ y, từ đó Tạ Vân Hạc trở thành một trong những thuộc hạ của Tần Dục.
Sao lại thành thuộc hạ sớm thế này?
Tạ Vân Hạc không kịp phản ứng.