A Uy luôn biết có người trên mái nhà đang nhìn mình, nhưng vẫn thản nhiên làm những việc thường ngày. Một hôm, khi nghe tiếng bụng của người trên mái nhà sôi lên, hắn bất chợt đặt bút xuống, đi vào bếp làm bánh hoa quế.
Hương hoa quế ngọt ngào, theo làn hơi nước bốc lên, thơm nức đánh thức Kiều Hoàng Liên – người đang nằm trên mái nhà ngắm sao mà ngủ quên.
A Uy bưng một đĩa bánh hoa quế đặt lên bàn đá trong sân, sau đó quay lại phòng tiếp tục viết chữ. Đến khi hắn viết xong một bức, quay lại nhìn thì đĩa bánh hoa quế đã vơi đi vài miếng.
A Uy mỉm cười.
Vì đã ăn vài miếng bánh hoa quế của A Uy, Kiều Hoàng Liên cảm thấy nên tặng lại một món quà đáp lễ.
Những thứ phụ thân nàng bắt nàng mang đi tặng quá đỗi tầm thường, như chân giường hay lõi chổi, thật không hợp với một văn nhân nho nhã như A Uy.
Kiều Hoàng Liên nhớ lại những lần nhận nhiệm vụ ám sát, nàng thường đi ngang qua các thư trai, tiệm mực, liền nảy ra ý tưởng. Từ đó, mỗi khi ra ngoài, nàng đều mang về cho A Uy vài món đồ.
Lúc thì là những câu chuyện mới, lúc thì là thỏi mực quý giá mà các quan lại, quyền quý ưa chuộng. Nàng nghĩ rằng, A Uy – một vị quan văn thất thế – hẳn cũng sẽ thích những thứ này.
Đáp lại, A Uy làm đủ các loại bánh, bốn mùa hoa cỏ khác nhau, Kiều Hoàng Liên đã thưởng thức nhiều loại bánh ngọt, mỗi thứ đều để lại hương vị ngọt ngào khó quên trên môi.
Bánh của A Uy khác hẳn với bánh mua bên ngoài. Kiều Hoàng Liên thường xuyên thèm, mỗi khi thèm là lại cố ý xuất hiện quanh quẩn trước nhà hắn. Mỗi khi A Uy đọc sách, nhìn thấy bóng người thoáng qua ngoài cửa sổ, hắn biết ngay là chuyện gì.
Nhưng hắn vẫn chẳng thèm quay đầu, chỉ mím môi cười. Đến khi người bên ngoài sốt ruột, bắt đầu bắt chước tiếng chim hót để thu hút sự chú ý của hắn, lúc đó A Uy mới chịu đứng dậy, bước vào bếp, hấp lại mẻ bánh đã chuẩn bị sẵn, thêm một bông hoa theo mùa để trang trí rồi đặt lên bàn đá trong sân, chờ con mèo tham lam đến trộm ăn.
Sáng hôm sau, khi hắn thu dọn đĩa, chắc chắn sẽ sạch bóng.
Cứ thế trôi qua bao ngày tháng.
Cho đến mùa xuân năm sau.
Trấn Kiều ít khi mưa, nhưng một khi trời đổ mưa, thì lại rả rích suốt mấy ngày liền.
Khi trận mưa xuân đầu tiên đổ xuống, Kiều Hoàng Liên đang ở ngoài giết người. M.á.u của tên tham quan văng khắp tường, nhưng nàng bỗng nhớ ra trên mái nhà của A Uy có vài viên ngói bị lỏng. Nếu mưa xuống, hẳn sẽ bị dột.
Mái nhà bị dột, người trong nhà sẽ không giữ ấm được, rất dễ bị nhiễm phong hàn. Mà một khi đã nhiễm bệnh, việc cầu thầy bốc thuốc lại tốn thêm một khoản, trong khi mùa xuân chính là thời điểm trồng rau, A Uy còn phải để dành tiền mua hạt giống. Đã vậy, đàn gà của hắn cũng cần được ăn thêm mới có thể đẻ trứng... Thật là phiền phức.
Kiều Hoàng Liên nhận ra, hình như mình đã có một mối bận tâm.
Nàng vội trở về trong đêm, đem chiếc ô thường dùng của mình đặt lên mái nhà A Uy để che mưa cho hắn.
Mái nhà ướt mưa thật chẳng dễ chịu chút nào, Kiều Hoàng Liên ghét cảm giác giày vớ bị nước mưa thấm ướt, định rời đi thì bất ngờ bắt gặp Vương góa phụ lén lút trườn vào nhà A Uy.
Vương góa phụ đã thèm khát A Uy từ lâu, nhân đêm mưa, ả mang theo một nhánh mê hương đến để tìm thú vui.
Cửa nhà A Uy tuy ngăn được quân tử, nhưng chẳng cản được kẻ tiểu nhân. Vương góa phụ một cước đạp tung cửa, lao thẳng vào người A Uy. Hắn phản ứng cực nhanh, né tránh kịp thời, trên gương mặt lộ vẻ nghiêm nghị, hai ngón tay chụm lại định điểm vào huyệt đạo trên vai ả. Nhưng vừa lúc ấy, hắn nghe thấy trên mái nhà có động tĩnh, liền thu tay lại, sắc mặt đổi ngay, thậm chí những bước chân né tránh cũng trở nên lảo đảo, trông thật yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Kiều Hoàng Liên nằm trên mái nhà thấy rõ rành rành, lập tức như thần binh từ trên trời giáng xuống, một tay nhấc Vương góa phụ ném ra ngoài cửa, lại bóp nát hai quả hạch sắt để dọa ả. Đang định rời đi thì bị A Uy kéo tay áo lại.
"Có chuyện gì thì nói." Kiều Hoàng Liên không đeo mặt nạ, không dám quay đầu.
Phía sau im lặng hồi lâu, nàng mới chợt nhớ ra A Uy không thể nói, đành giơ cánh tay lên che mặt, chỉ để lộ đôi mắt, hỏi: "Sao vậy?"
A Uy có vẻ bị kinh hãi quá độ, đôi mắt ngấn lệ. Thấy Kiều Hoàng Liên dừng bước, hắn mới buông tay, đi tới bàn viết một dòng chữ.
Hắn giơ tờ giấy lên, rồi lại khẽ vẫy cây sáo mới làm: "Nhờ cô nương cứu giúp, ta vô cùng cảm kích. Đêm nay đã khuya, bất tiện giữ khách. Ngày mai xin mời cô nương đến, ta sẽ tấu một khúc tạ ơn, được chứ?"
Kiều Hoàng Liên nhìn đôi mắt tựa ba thu của hắn, thật sự chẳng thể thốt ra lời từ chối.
Nàng đành đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT