Cô biểu muội này vừa thấy Trầm Thời Vi rời đi, liền vội vàng trách mắng ta: “Sao ngươi có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với biểu ca?”

Ta còn chưa kịp hỏi giọng điệu gì, nàng ta đã tức giận nói tiếp: “Ngươi chỉ là một cô gái quê mùa, lúc biểu ca gặp nạn may ra giúp được đôi chút, sao có thể dựa vào ơn mà bắt ép huynh ấy cưới ngươi? Ngươi có biết biểu ca ta là Thế tử của Trấn Nam Vương, là công tử tôn quý nhất kinh thành, ngươi lại bắt huynh ấy ngồi cùng ngươi trên bậc thềm dùng cơm! Quả thực là quá mức vô lễ!”

Có vẻ như lúc ăn cơm nàng đã kìm nén không ít, ta nhìn miệng nàng mở ra khép lại, bất giác mất tập trung.

An Văn tức giận hét lên: “Ngươi nhìn cái gì? Ta đang nói chuyện với ngươi đó!”

Ta nói: “Răng cô có dính đồ ăn kìa.”

An Văn trợn tròn mắt, vội vàng đưa tay che miệng.

Nhân lúc nàng che miệng, ta hỏi: “Biểu muội, xin hỏi cô lấy tư cách gì mà hỏi ta những lời này?”

An Văn lấy tay che miệng, nhưng giọng lại rất lớn: “Biểu ca có thân phận cao quý, từ trước đến nay chỉ có người hầu hạ huynh ấy, ngươi lại bắt huynh ấy gắp đồ ăn cho ngươi, ngươi cũng xứng sao? Còn nữa, biểu ca sẽ cưới thiên kim nhà họ Tạ, nếu ngươi biết điều thì nên tự mình viết đơn hòa ly, để sau này khỏi phải bẽ mặt!”

Ta cười nhạt: “Vậy cô lo lắng làm gì? Dù sao cô cũng không phải thiên kim nhà họ Tạ. Hay là biểu muội muốn học theo câu chuyện của hai tỷ muội Nga Hoàng và Nữ Anh, cô đối với biểu ca của mình cũng có tâm tư gì khác sao?”

Gương mặt An Văn đỏ bừng, ngón tay xanh mướt run rẩy chỉ vào ta: “Sao ngươi lại dám bôi nhọ thanh danh của ta!”

Ta vốn chẳng phải người hiền lành, nàng đã nói những lời ta không muốn nghe, tất nhiên ta cũng phải khiến nàng tức giận.

Ta và Trầm Thời Vi là phu thê, đã là phu thê thì không còn liên quan đến thân phận, chỉ cần để tâm đến những phút giây bên nhau là đủ. Chúng ta yêu thương lẫn nhau, đó mới là điều quan trọng nhất.

Nếu trước đây có ai nói rằng ta không xứng với Trầm Thời Vi, có lẽ ta sẽ đau lòng.

Nhưng giờ đây, ta đã hiểu được tâm ý của hắn, không còn lo được lo mất. Hắn nói rằng ngoài ta ra không ai có thể thay thế, ta tin lời đó.

Dù là Bạch Mai hay An Văn, họ chỉ là những cô nương mà thế gian này yêu thích. Ta từng hỏi Trầm Thời Vi, vì sao mọi người lại thích Bạch Mai hơn.

Trầm Thời Vi đã viết đáp án lên giấy: 【Trong mắt ta, nàng tốt hơn nàng ta.】

Dù nàng ta có tốt hay không, điều đó cũng chẳng liên quan đến hắn.

Hắn một lòng chỉ có ta trong tim.

Khi đó, ta mới hiểu ra, hóa ra trên đời này thật sự có thứ gọi là thiên vị.

Trầm Thời Vi nói ta không cần để ý đến việc liên hôn giữa hai nhà Trầm - Tạ:

"Dù hai nhà có kết thành hôn sự, người đứng ra liên hôn cũng tuyệt đối không phải là ta."

"Nhưng nếu lão phu nhân lấy cái chết ra ép buộc thì sao?"

Trong các câu chuyện đều viết như thế cả.

"Lại một lần nữa dùng cái chết để ép sao?" Trầm Thời Vi khẽ cười nhạt, lạnh lùng nói: "Lão gia nhà họ Tạ đã ở góa nhiều năm, trùng hợp tổ phụ ta cũng sớm qua đời. Nếu bà ấy thích liên hôn, có thể tự mình gánh vác việc đó."

Khi hắn nói, trong đôi mắt tràn đầy vẻ chế giễu. Ta mới nhận ra, hắn cũng có lúc lạnh lùng và xa cách đến như vậy.

Trầm Thời Vi dường như có khúc mắc với lão phu nhân nhà họ Trầm, nhưng hắn không nói, ta cũng không hỏi.

Ta cứ tưởng Trầm Thời Vi sẽ đưa ta đi thăm thú những nơi nổi danh của kinh thành, nhưng hắn lại bảo rằng lần này sẽ rời khỏi thành.

Ta cùng hắn cưỡi chung một con ngựa, nhớ lại lời sư phụ từng phàn nàn, ta tựa vào lòng hắn mà đùa cợt:

"Ta tưởng chàng sẽ đưa ta đi đến Thính Phong Các, nghe nói nơi đó treo đầy những bức họa của Thế tử, phải bỏ ra hai trăm lượng mới được chiêm ngưỡng?"

Trầm Thời Vi hiếm khi tỏ ra bối rối như thiếu niên, ánh mắt hắn lảng sang hướng khác:

"Đó là khi ta còn trẻ người non dạ bày ra trò chơi. Khi ấy cùng vài người bạn chí cốt ở kinh thành được mệnh danh là tứ công tử, bèn lưu lại bức họa ở Thính Phong Các, lúc ấy còn cảm thấy thật vẻ vang. Về sau muốn gỡ bức họa đi, Thính Phong Các lại đòi một nghìn lượng bạc mới chịu gỡ."

"Một nghìn lượng bạc đối với nhà họ Trầm chẳng phải vấn đề gì, nhưng số bạc đó, ta thà tiêu vào nơi đáng giá hơn." Trầm Thời Vi ghìm cương ngựa lại, "Đến rồi."

Ta ngẩng đầu nhìn lên, dù đã chuẩn bị tâm lý trước, vẫn không khỏi kinh hãi.

An Vương tạo phản, lúc này trong hoàng thành vẫn là cảnh tượng ca múa thái bình, nhưng ngoại thành đã chật ních người tị nạn, số lượng gấp nhiều lần so với vài ngày trước khi ta vào thành. Vô số bách tính chen chúc bên nhau, người có điều kiện thì còn được che chở bởi những chiếc lều, nhiều người nghèo túng chỉ đành lấy trời làm chăn, đất làm chiếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play