Đêm đó, tay trong tay, cùng nhau bước vào lưới tình, thẹn thùng mà tắt đi ánh đèn.
Phải rồi, ta đã thừa lúc hắn say mà ngủ với hắn rồi.
Tội lỗi quá!
Ta tự khinh bỉ mình, vẫn biết người ta hay nói đàn ông ham mê tửu sắc, không ngờ bản thân ta cũng không chịu nổi cám dỗ, đúng là còn tệ hơn cả đàn ông, thật quá xấu hổ.
Sư phụ từng nói, hai thầy trò chúng ta có mối thù không đội trời chung với họ Trầm, tuyệt đối không thể có quan hệ gì với họ.
Nhưng sư phụ cũng dạy rằng, làm người phải có trách nhiệm.
Quả thực Trầm Thời Vi là người họ Trầm, nhưng đã ngủ cùng ta rồi, làm sao ta có thể không chịu trách nhiệm? Điều này chẳng phải là đi ngược lại với lời dạy của sư phụ sao!
Ta nằm bên cạnh Trầm Thời Vi, than thở suốt nửa đêm, cuối cùng mệt quá mà thiếp đi. Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngủ là: Thôi được, cùng lắm thì mang hắn đi trốn.
Quyết định này đối với ta thật không dễ dàng.
Ai ngờ sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Trầm Thời Vi đã biến mất.
Bên giường có một thùng nước nóng bốc hơi nghi ngút. Ta cứ nghĩ hắn ra ngoài sân, nhưng lục khắp căn nhà cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
…
Ta đã suy nghĩ suốt hai ngày mà vẫn không hiểu vì sao Trầm Thời Vi sau khi bị ta "ăn" xong lại rời đi như vậy.
Khu vườn từng ấm cúng giờ đây chỉ còn tiếng ong trong tổ vẫn đang vỗ cánh vo ve, nhưng chẳng bao lâu cũng bị hàng xóm kéo đi. Họ nói rằng trước khi đi, Trầm Thời Vi đã tặng những con ong này cho họ.
Ta chợt nghĩ, Trầm Thời Vi là một người dịu dàng, ngay cả mạng sống của những con ong nhỏ cũng suy tính đến.
Còn ta lại là một sát thủ, đôi tay vấy m.á.u.
Hai con người như thế dường như không hề tương xứng.
Tim ta bỗng dưng thắt lại.
Ánh nắng buổi trưa xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong nhà, nhuộm một chút sắc màu lên bức tường trắng toát. Lúc đó, ta mới phát hiện trên bàn trang điểm có một chiếc trâm cài tóc.
Đó là một chiếc trâm ngọc rất tốt, toàn thân màu trắng ngà, trơn nhẵn mịn màng, chỉ có đầu trâm được khắc hình những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt.
Hoa được khắc thành từng cụm, trông giống như hoa quế, điêu khắc không tinh xảo, chắc hẳn là tác phẩm của Trầm Thời Vi.
Trước đây hắn thường lén lút trốn trong phòng, đôi khi trên tay còn có thêm vài vết thương, thì ra là vì thứ này.
Ta cầm lấy chiếc trâm ngọc, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng người đàn ông thanh nhã kia ngồi trước cửa sổ, cẩn thận tỉ mỉ dùng d.a.o khắc gọt.
Lâu Tình Vũ ngồi bên cạnh ta từ nãy giờ im lặng, thấy ta cất chiếc trâm đi, bỗng hỏi: "Cô nương không đuổi theo sao?"
Đuổi theo làm gì, càng giải thích càng rối rắm, chẳng bằng không nghĩ đến.
Ta đáp: "Ngươi cũng đi đi, chỗ ta không an toàn."
Lâu Tình Vũ vốn là người rất cứng đầu, đã nhận định việc gì thì không dễ gì thay đổi. Ta cứ nghĩ sẽ phải tốn không ít công sức mới có thể thuyết phục hắn rời đi, ai ngờ hắn lại nghe theo lời ta, thật sự rời khỏi.
Ta ngồi trên cây đa lớn ở đầu trấn Kiều, đến ngày thứ bảy thì gặp lại sư phụ.
Bà vẫn một thân hồng y chói mắt, mái tóc đen buộc cao, chân mày và ánh mắt đầy quyến rũ nhưng lại ẩn chứa sát khí. Chỉ cần một ánh nhìn, bà đã phát hiện ta trên cây.
Ánh mắt bà lướt qua khiến ta lạnh sống lưng, ta vội vàng nhảy xuống cây, hành lễ chào hỏi: "Đệ tử bái kiến sư phụ."
"Thì ra là con." Sư phụ nhận ra ta, liền thu lại sát khí.
Bà trông có vẻ rất mệt mỏi, ngắm nhìn ta một lúc, trong đôi mắt uể oải bỗng lóe lên sự dịu dàng: "Tiểu Liên Hoa của ta giờ đã nở rộ, trở nên xinh đẹp rồi."
Ta có chút ngại ngùng, muốn trò chuyện cùng sư phụ về tình hình gần đây, nhưng lại không dám nói với bà rằng ta đã thành thân, mà đối tượng lại chính là người của họ Trầm mà bà căm ghét nhất. Vì thế ta đành chọn một chủ đề khác: "Đệ tử vô dụng, trong lần ám sát tên cẩu quan ở Dương Châu đã để lại dấu vết, khiến người ta phát hiện thân phận. Giờ đây, đệ tử bị truy nã với giá một ngàn lượng bạc."
Chính vì chuyện này mà ta đã leo lên đứng thứ ba trên bảng truy nã, gần đây kẻ đến ám sát ta hết đợt này đến đợt khác, chỉ là vì họ quá kém cỏi nên không thành công.
Nhưng ta biết, khi kẻ yếu thất bại, sẽ có cao thủ tiếp theo đến.
Sư phụ gật đầu: "Ta cũng nghe nói gần đây con đã lọt vào danh sách bị truy sát, nhưng đừng lo, ta đã nhờ một người bạn can thiệp, hắn nói rằng có người đã giải quyết chuyện này trước rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT