Nếu không có bức họa mà sư phụ gửi đến, hẳn ta đã nhân lúc bầu không khí tuyệt vời này mà xoay người lại, giả vờ vô tình hôn lên má hắn.

Tiếc thay... A Uy, A Uy, ta sớm nên nghĩ đến điều này, một người như ngươi, làm sao có thể là kẻ vô danh được?

A Uy chính là Trầm Thời Vi mà sư phụ muốn giết.

Sư phụ và nhà họ Trầm có mối thù không đội trời chung.

Ta không thể sống một đời bên Trầm Thời Vi, chỉ có thể cùng hắn kết thúc bằng cái chết.

Nhưng ta... muốn hắn sống.

Sư phụ từ trước đến nay luôn là người hành động nhanh chóng, nếu bồ câu đã đến, hẳn bà cũng đang trên đường tới đây.

Ta cần tìm cách đưa Trầm Thời Vi về kinh thành.

Chỉ là, dạo này hắn cứ quấn quýt bên ta, lại không phạm phải lỗi lầm gì, ta thực sự không thể kiếm cớ bỏ hắn mà đuổi đi.

Đành phải cắn răng làm một kẻ phụ tình thôi!

Ta viết một phong thư gửi cho một người bạn cũ, bảo hắn lập tức đến gặp ta.

Người này tên là Lâu Tình Vũ, từng là một đào kép nổi tiếng ở kinh thành. Lần đầu gặp mặt, ta đã cứu hắn, từ đó hắn luôn mang ơn cứu mạng của ta, cứ đến lễ tết lại gửi thư hỏi thăm. Sau này hắn đóng cửa gánh hát, chuyển sang làm thương nhân, nghe nói kinh doanh rất thành công, giàu có hơn ta nhiều.

Ta làm nghề giết người, bạn bè không nhiều, mà người đẹp lại càng hiếm. Nếu đã phải đóng vai một kẻ phụ tình để khiến Trầm Thời Vi bỏ đi, ta đành phải mượn gương mặt tuấn tú của Lâu Tình Vũ.

Gần đây, Lâu Tình Vũ đang bàn chuyện làm ăn ở thành gần trấn Kiều, nên tới rất nhanh.

Người chưa đến nhưng hương đã ngào ngạt. Khi cửa vừa hé mở, một mùi trà nhè nhẹ xông vào mũi.

Nam tử khoác trên mình bộ y phục màu trắng ngà, nhẹ nhàng thu lại chiếc ô dầu, từng cử chỉ đều toát lên phong thái. Hắn dùng giọng điệu có chút trách móc: "Cô nương thật nhẫn tâm, bao nhiêu năm nay cố tránh mặt không gặp, lần này lại đột nhiên nhớ đến Tình Vũ sao?"

Bị đôi mắt hồ ly của hắn liếc qua, da đầu ta bỗng dưng tê rần, vội vàng mời hắn vào trong: "Nói gì vậy, chẳng phải ngươi bận rộn với việc kinh doanh, thời gian quý báu như vàng ngọc, ta nào dám quấy rầy ngươi?"

Lâu Tình Vũ không nói gì, ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi khẽ nhíu mày.

Hắn buôn bán trà và hương liệu, dưới trướng có không ít trang trại trồng trà, đi theo hướng cao cấp, một cân trà quý giá ngang ngửa một cân vàng, kiếm được rất nhiều tiền.

Ta biết hắn không quen uống loại trà rẻ tiền này, bèn bưng lên một đĩa bánh nếp hoa quế: "Nhà nghèo, mong ngươi rộng lượng."

Lâu Tình Vũ thuận tay nhón một miếng bánh, bỗng nhiên nói: "Nghe nói cô nương đã thành thân."

Nhắc đến chuyện thành thân, trong lòng ta vừa ngọt ngào vừa nghẹn ngào. Ngọt là vì A Uy quả thực là một phu quân tốt, nghẹn là vì chẳng bao lâu nữa ta sẽ phải tự tay đuổi hắn đi.

"Phải, mới thành thân không lâu." Ta không nhịn được mà nói thêm, "Hắn vô cùng tuấn tú, chúng ta tình cảm gắn bó, tương trợ lẫn nhau, quả là một cặp trời sinh... "

Lâu Tình Vũ cười nhạt: "Vậy cô nương mời ta đến để uống rượu mừng sao?"

Ta gãi đầu: "Cũng không hẳn. Ta muốn... bỏ hắn."

Trầm Thời Vi ra ngoài rồi, ta liền trèo lên mái nhà, nhìn về phía xa đợi hắn quay về.

Chẳng mấy chốc, ta đã thấy bóng dáng hắn xuất hiện trên con đường nhỏ, nhưng không phải chỉ có một mình.

Bạch Mai cũng ở đó.

Bạch Mai từ lâu đã có tình ý với Trầm Thời Vi, thường xuyên tìm cách quấy rầy hắn. Ta đã từng bóp nát hai hạt sắt ngay trước mặt nàng ta để răn đe, mới khiến nàng tạm thời e dè.

Nhưng đúng là ba ngày không đánh thì đã leo lên nóc nhà mà nghịch ngợm, bây giờ nàng ta lại quấn lấy tay áo của Trầm Thời Vi không chịu buông, nhìn cảnh ấy mà lửa giận trong ta bốc lên ngùn ngụt.

Ta quyết định ra tay trước, từ trên trời đáp xuống.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Cả Trầm Thời Vi và Bạch Mai đều giật mình. Nhưng ngay khi Trầm Thời Vi nhận ra ta, hắn liền vội vàng nép về phía ta, trong khi Bạch Mai vẫn cố chấp túm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn không chịu thả.

"A Uy, rốt cuộc là ta có điểm nào thua kém so với Kiều Hoàng Liên? Huynh nói đi... viết ra rõ ràng cho ta biết đi! Tại sao huynh lại cưới nàng, có phải nàng đã hạ độc huynh nên huynh mới phải cam chịu sống chung với nàng không?"

"..."

Trầm Thời Vi trông về phía ta với ánh mắt đáng thương, y như con ch.ó vàng ở đầu thôn ngóng ta cho nó cái bánh bao.

Lòng ta mềm nhũn, nhưng mặt vẫn phải tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc: "A Uy, ta đã nhìn lầm chàng rồi, chàng lại dám cùng người phụ nữ khác lén lút sau lưng ta! Một kẻ không giữ đạo đức như chàng, ta tuyệt đối không thể giữ bên cạnh. Ta không muốn nhìn thấy chàng nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play