Khi nhận được lời mời kết bạn, tôi hơi ngỡ ngàng. Thấy lời nhắn của đối phương là [Lục Dực - Lớp Kỹ thuật phần mềm 1], tôi còn tưởng là một cậu em khóa dưới nào đó.
Gần đây câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới, nên có khá nhiều sinh viên năm nhất kết bạn với tôi.
Kết quả là sau khi chấp nhận lời mời, đối phương lập tức gửi hai tin nhắn:
[Tôi là anh em tốt của người mà cô bạn thân cậu đang thả thính, đồng thời cũng là quân sư của cậu ta. Thương lượng chút nhé, cậu đừng ra chiêu độc nữa, thằng nhóc kia sắp bị câu mất hồn rồi. ]
[Hai chúng ta ngừng chiến được không? ]
Quào.
Tôi có một cô bạn thân tên Mạnh Minh Kiều, với gương mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng, được coi như bông hoa của khoa Tiếng Anh bên cạnh. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, hai gia đình rất thân với nhau. Sau khi thi đại học xong, điểm số của hai đứa gần như nhau nên chúng tôi cùng đăng ký vào một trường.
Đừng nhìn vẻ ngoài của cô ấy mà nghĩ rằng cô ấy có thể chơi đùa đàn ông như chơi chó. Thực ra, cô ấy chưa từng yêu ai cả. Gần đây cô ấy mới có chút rung động, để ý đến Từ Cảnh Thước - anh chàng được công nhận là hot boy của trường chúng tôi. Hai người đang trong giai đoạn nồng nhiệt.
Chỉ là. . .
Mạnh Minh Kiều tuy có gương mặt xinh đẹp và tâm hồn thú vị, nhưng lại không biết cách tán tỉnh đàn ông. Tiến độ hiện tại giữa cô ấy và Từ Cảnh Thước hoàn toàn dựa vào sự mưu mô tính toán của tôi ở đằng sau.
Tôi đã từng gặp Từ Cảnh Thước ở trường. Cậu ta đúng là đẹp trai thật, có cả fan hâm mộ nữa. Nhưng khi xem tin nhắn giữa cậu ta và Mạnh Minh Kiều, tôi nhìn ra ngay đây là một tên trăng hoa.
Quá giỏi tán tỉnh luôn.
Khiến cô bạn thân của tôi gần như biến thành não yêu đương* rồi.
(*) chỉ một người yêu đương mù quáng, suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu không quan tâm điều gì khác
Sau đó, dưới sự kiểm soát của tôi, tình hình giữa bọn họ mới trở nên cân bằng hơn.
Vậy ra, tên kia cũng có quân sư phía sau sao?
Tôi quét mắt nhìn quanh tầng ba căng tin một vòng mà không tìm thấy ai giống Lục Dực cả. Đang định cúi đầu nhắn tin cho anh ta thì bỗng có người tiến lại gần phía sau, cúi xuống thì thầm bên tai tôi: "Tôi ở đây."
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo chút lười biếng.
Tôi xoay người sang bên phải, nhưng đối phương lại đi từ bên trái đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn sang, bất ngờ trước khuôn mặt khác biệt rõ ràng so với những người xung quanh.
"Lục Dực?"
Đối phương cao khoảng 1m85, gu ăn mặc không tệ, tóc đen, cổ đeo một sợi dây chuyền bạc.