8
Viên Thiếu Hiên có lẽ sợ ta sinh nghi, một thời gian sau, đều không đến chỗ Tô Chỉ Nhu nữa.
Ngược lại ngày ngày đến phòng ta, quấn quýt lấy ta.
Ta cũng không từ chối, dù sao muốn ở Hầu phủ này đảo khách thành chủ, ta rất cần một đứa con nối dòng.
Đáng thương cho Tô Chỉ Nhu, vì không được sủng ái, người hầu cũng không coi nàng ta ra gì.
Quần áo may chưa cắt chỉ, túi thơm mọi người chọn thừa, thậm chí bữa ăn nào cũng nguội ngắt.
Ngoài nha hoàn thân cận bên cạnh chủ tử, những người hầu khác trong viện đều đi ăn cơm chung, cũng không bị ảnh hưởng gì.
Chỉ có nha hoàn thân cận của Tô Chỉ Nhu là Tử Anh phải chịu khổ, nha hoàn này từng chất vấn người hầu đưa đồ ăn đến, ngược lại bị chế nhạo một phen.
“Cũng không trách chúng ta được, ai bảo viện của Nhu di nương lại xa nhất chứ, đồ ăn nguội lạnh không phải bình thường à?”
“Đúng vậy, không những không cảm ơn chúng ta đã đi đường xa như vậy, ngược lại còn oán trách, có thời gian đó còn không bằng nghĩ cách lấy lòng Hầu gia!”
Thẳng thắn như vậy làm chủ tớ hai người tức điên.
Tô Chỉ Nhu tức giận xong, người hầu ta cài vào bên cạnh nàng liền báo nói nàng sắp đến tìm ta.
Kiếp trước, nàng cũng đến cầu xin ta làm chủ.
Lúc đó ta nghe xong tức giận, trách phạt người hầu liên quan, phạt trừ tiền tháng, khiến người hầu oán trách ta.
Ngược lại Tô Chỉ Nhu, không những khôi phục lại được cuộc sống bình thường, thậm chí còn được ta bù đắp, ăn uống còn hơn cả chính thất là ta.
Đời này, ta sẽ không tốt bụng ra tay nữa.
Biết Tô Chỉ Nhu sắp đến, ta liền sai người đi mời Viên Thiếu Hiên.
Khi nàng đến, chúng ta đang ăn tối.
Nàng hít hít mũi, liếc nhìn bàn ăn, lén nuốt nước bọt, bắt đầu khóc lóc kể lể.
“Viên ca ca, huynh không biết đâu, đám người hầu đó khó dễ muội đủ điều, đồ ăn đưa đến mỗi ngày đều nguội ngắt.”
“Rõ ràng là rau xanh nhưng lại phủ một lớp mỡ lợn dày. Còn canh vịt nguội ngắt, tanh đến nỗi không thể nuốt nổi. Hu hu hu... muội phải sống thế này đến bao giờ đây!”
Viên Thiếu Hiên liếc nhìn sắc mặt ta, thấy ta không hề động lòng, đành phải chủ động hỏi:
“Vân nương, nàng thấy thế nào về chuyện này?”
Ta múc một chén canh đậu phụ rau nhút nóng hổi đưa cho hắn, vẻ mặt nhu thuận hiền thục.
“Muội muội là người của phu quân, tất nhiên ta phải nghe theo phu quân.”
Khóe miệng hắn giật giật, đành phải tiếp tục đóng vai của mình, quát lớn với Tô Chỉ Nhu:
“Có rau có thịt đã hơn gấp trăm lần nhà thường dân, nàng còn ở đây kén cá chọn canh, đúng là không biết điều!"
“Nàng xem ta và đại nương tử ăn chẳng phải cũng thanh đạm đơn giản sao?”
Dạo gần đây ta ăn uống không ngon miệng nên nhà bếp đã cố tình làm dễ ăn hơn, lúc này vừa khéo bị Viên Thiếu Hiên lấy ra để so sánh.
Tô Chỉ Nhu vừa khóc vừa nức nở muốn giải thích vài câu.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt cảnh cáo của nam nhân, nàng ta đành phải cố nén nước mắt, tủi thân cúi người cáo từ.
Đuổi Tô Chỉ Nhu đi, ánh mắt Viên Thiếu Hiên lưu luyến không rời bóng lưng nàng ta.
Quay đầu lại, thấy ta nhìn hắn đầy ẩn ý, hắn lập tức nở nụ cười lấy lòng, gắp cho ta một miếng thịt đuôi cá.
“Vân nương, lại đây, đừng để người không liên quan làm phiền chúng ta dùng bữa.”
9
Ăn xong, Viên Thiếu Hiên lại gần ta.
Ấp úng mở lời.
Vân nương, nghe nói hôm nay nàng vào cung, có gặp Hoàng hậu nương nương không? Vậy chuyện chức quan của ta...”
Không trách hắn sốt ruột, hắn tuy đã nhận tước lâu rồi nhưng vẫn chưa được vào triều làm quan.
Thật sự là một kẻ nhàn rỗi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ dần dần tụt xuống hàng thứ yếu của gia tộc, mà e rằng cuối cùng ngay cả người đời cũng sẽ quên mất sự tồn tại của phủ Tuyên Bình Hầu.
Kiếp trước, ta nhờ đích tỷ cho hắn vào Đô Sát viện, tuy cấp bậc không cao nhưng có thể giám sát và luận tội bách quan, có thể được Hoàng đế trọng dụng.
Quả nhiên không lâu sau, hắn đã lập công trong vụ Tề Vương mưu phản, được thăng chức làm Tả phó đô ngự sử, tiền đồ vô lượng.
Đời này ta vào cung, không phải để cầu xin quan chức cho hắn, mà là vì chính ta.
Kiếp trước ta chết vì khó sinh, điều này trở thành một nút thắt trong lòng ta kể từ khi ta được tái sinh.
Ta không thể không có con nối dõi.
Nhưng ta sợ.
Vì vậy, ta đã đặc biệt cầu xin Hoàng hậu nương nương, để tỷ ấy ban cho ta một ma ma giàu kinh nghiệm.
Những thủ đoạn bẩn thỉu trong cung còn hơn cả bên ngoài, có được một ma ma từng trải, càng có thể giúp ta thuận lợi trong suốt quá trình mang thai và sinh nở.
Còn về Viên Thiếu Hiên.
Cũng phải đến cuối cùng, ta mới thuận miệng nhắc đến, để Hoàng hậu nương nương tùy tiện tìm cho hắn một chức quan nhàn hạ.
Ta nhấp một ngụm trà xanh, dưới ánh mắt chờ đợi của hắn, ta từ tốn mở lời: “Phu quân, chàng cứ chờ tin tốt đi.”
Mắt Viên Thiếu Hiên sáng lên: “Vân nương, đã định rồi sao? Có thể tiết lộ một chút không?”
“Hồng Lư tự, phu quân thấy thế nào?”
Quan chức cũng có cao thấp sang hèn, cũng có thực quyền hay không.
Đích tỷ đã đồng ý cho Viên Thiếu Hiên vào Hồng Lư tự, chuyên quản lý các công việc ngoại giao, nghe thì có vẻ hay nhưng lại kém xa Đô sát viện, chức không cao quyền không trọng.
Nhưng đối với Viên Thiếu Hiên chưa từng làm quan mà nói, chỉ cần được vào triều đã là hết sức thỏa mãn.
Quả nhiên, khi nghe vậy, hắn không giấu nổi vẻ mừng rỡ trên mặt.
“Vân nương, lấy được nàng quả thực là chuyện may mắn nhất của ta.”
Nói rồi, hắn xoa xoa tay: “Thế thì ta sẽ đến thư phòng chuẩn bị trước, tối nay nàng nghỉ sớm một chút.”
Ta gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn vui vẻ rời đi, đột nhiên cảm thấy bụng mình cuộn trào.
Nôn hết thức ăn vừa mới ăn vào ra ngoài.
10
Sáng ngày hôm sau, ta cũng lười biếng.
Các nha hoàn trong phòng nghĩ đủ mọi cách để chọc ta vui nhưng ta vẫn không có hứng nổi.
Đông Nhụy vội vã chạy từ bên ngoài vào, đến bên tai ta.
“Tiểu thư, nô tỳ có một chuyện thú vị, tiểu thư có muốn nghe không?"
Nói rồi, nàng ta chu môi về hướng tây bắc.
“Nói đi.” Ta dựa vào ghế nằm, lấy khăn tay che mắt, che đi ánh sáng chói chang chiếu vào.
“Tối qua, sau khi Hầu gia trở về thư phòng không lâu, đã bí mật sai nô tài thân cận đưa một món đồ cho Nhu di nương, tiểu thư có biết là gì không?"
“Bánh ngọt? Yến sào? Hay là trà mới?”
Tiểu mỹ nhân trong lòng đã khóc lóc kể lể lâu như vậy, trước mặt người khác thì không quan tâm, sau lưng cũng phải bù đắp chứ.
“Đều không phải.”
“Là một bức thư.”
Phụt-- Ta không nhịn được bật cười, còn thổi bay cả khăn tay trên mặt.
Mở mắt ra, ta hào hứng.
“Vậy Tô Chỉ Nhu xem xong phản ứng thế nào?”
“Theo như người của chúng ta nói, Nhu di nương xem xong đã áp bức thư vào ngực rất lâu, còn cười ngây ngô không ngừng. Sáng nay đối mặt với cháo nguội cũng không còn kén chọn nữa, còn ăn rất cẩn thận.”
“Tiểu thư nói xem, có phải Hầu gia đã trộn thuốc vào mực không? Mà lại có thể khiến người ta cam tâm chịu khổ.”
Ta không biết mực của Viên Thiếu Hiên có trộn thuốc hay không, ta chỉ biết Tô Chỉ Nhu bị bệnh, còn bệnh không nhẹ.
Một nam nhân không có hành động thực tế nào, chỉ nói suông, nàng ta lại coi như thuốc bổ, quyết một lòng.
Lấy tình yêu làm cơm ăn, nhất định sẽ chết đói.
11
Mẹ chồng lên núi lễ Phật nửa tháng, đến trước ngày nhi tử nhậm chức thì về.
Viên Thiếu Hiên cùng ta đi thỉnh an.
Đầu tiên là mẫu thân hai người họ hỏi thăm nhau nồng nhiệt, tiếp theo mẹ chồng vuốt tràng hạt, mặt lạnh rũ mắt nhìn ta.
“Nghe nói dạo này, Thiếu Hiên chỉ cần đến hậu viện là đến phòng của con?”
“Thành hôn ba tháng, bụng không có động tĩnh gì không nói, còn chiếm lấy nam nhân không buông, thân là chính thất sao có thể lòng dạ hẹp hòi, độc chiếm ân sủng?”
Đây là đang thay cháu họ của mình đòi công bằng đây mà.
Dù sao bà ta cũng coi Tô Chỉ Nhu như con dâu từ nhỏ đến lớn, đương nhiên không thể so sánh với người ngoài như ta.
Viên Thiếu Hiên ở bên cạnh cầm tách trà giả vờ uống, hận không thể lấy cớ này quang minh chính đại thường xuyên ra vào phòng Tô Chỉ Nhu.
Ta cũng không giận, cúi người nhận lỗi.
“Là con dâu suy nghĩ không thấu đáo.”
Mẹ chồng cũng khá hài lòng với sự ngoan ngoãn của ta, khóe miệng ban phát một nụ cười.
“Nếu vậy, con biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Con dâu biết.”
Viên Thiếu Hiên vẫn đang ngẩng đầu uống trà nhưng lúc này không tự chủ được mà dừng lại, vểnh tai chờ ta nói tiếp.
Ta sao có thể phụ lòng mong đợi của hắn.
Cười nhẹ một tiếng, ta vẫy tay ra ngoài cửa.
“Phòng của phu quân trống không, ngoài ta ra thì chỉ có Nhu di nương không được phu quân sủng ái.”
“Vì vậy ta đặc biệt tìm một mỹ thiếp lương thiện, mong có thể giúp phu quân giải khuây.”
Trong lúc nói chuyện, một mỹ nhân dáng người yểu điệu thẹn thùng bước vào phòng, lễ phép chào hỏi mọi người.
“Ngươi--”
Mẹ chồng ta đập mạnh tràng hạt xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi định nổi giận.
Nhưng ta đã ngắt lời bà ta, vỗ ngực sợ hãi hỏi:
“Có phải con dâu đã làm sai điều gì không?”
Viên Thiếu Hiên thay mẹ mình trả lời ta.
“Không sai, hành động này của Vân nương rất chu đáo."
Miệng thì khen ta nhưng mắt không rời khỏi mỹ nhân, cười tươi như hoa.
Ta cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên là Dung di nương khiến Viên Thiếu Hiên mê mẩn kiếp trước.
Kiếp trước Phương Ngữ Dung chính là vào phòng Viên Thiếu Hiên nhưng lúc đó nàng là hoa khôi lầu xanh, đã bị ngàn người hưởng qua, sau đó bị một viên quan nhỏ chuộc thân, hối lộ cho Viên Thiếu Hiện.
Kiếp này, ta đã nhanh chân tìm được nàng, bỏ giá cao chuộc nàng ra.
Nàng là kỹ nữ sắp bị bán đấu giá đêm đầu tiên, đối với việc ta cứu nàng khỏi biển lửa, rồi sắp xếp nàng làm thiếp của Hầu gia, nàng đương nhiên vô cùng biết ơn.
Huống hồ, Phương Ngữ Dung không ngờ Hầu gia lại trẻ tuổi tuấn tú như vậy, càng cười tươi hơn.
Khiến Viên Thiếu Hiên không nhịn được ôm lấy eo nàng, vội vàng tạm biệt mẹ chồng.
Ngực mẹ chồng tôi càng phập phồng mạnh mẽ nhưng miệng bà không thể ngăn lại được.
Ta cũng đi theo.
Đi đến cửa, Viên Thiếu Hiên mới phát hiện ra còn có ta.
“Vân nương, ta vừa mới nhậm chức, chắc chắn sẽ bận rộn, không thể ngày nào cũng đến phòng nàng, đợi ta rảnh sẽ đến tìm nàng.”
Ta đưa tay lên bụng, cười nhạt đáp ứng.
Cũng không cần đến tìm ta nữa, có con rồi, ta còn cần hắn làm gì?