1
“Vân Nương, đây chính là Tô Chỉ Nhu mà mẫu thân nhất quyết giao cho ta."
“Nàng không cần phải bận tâm vì nàng ta, nàng là thê tử của ta, một đời một kiếp một đôi người, ta chỉ chung tình với nàng.”
Ta vừa mở mắt, đã thấy phu quân Viên Thiếu Hiên thân mật nắm tay ta, bên tai ta nói những lời vừa thâm tình vừa bạc tình.
Dưới thềm một nữ tử mặc đồ vải thô đang quỳ, cúi đầu, vẻ mặt không rõ, đang chắp hai tay nâng chén trà, chờ ta nhận lấy.
Ta lập tức nhận ra rằng mình đã sống lại.
Sống lại vào ngày thứ hai sau khi thành hôn.
Lúc này, tiểu thiếp Tô Chỉ Nhu đang dâng trà thiếp thất cho ta
Kiếp trước, ta không hề phòng bị mà trực tiếp nhận lấy, không ngờ nước trà quá nóng, bỏng đến mức ta không cầm chắc, chén trà rơi vỡ tan tành.
Tô Chỉ Nhu sợ tới mức liên tục dập đầu, nước trà rơi vãi dính vào tóc, lại hòa cùng nước mắt nhỏ xuống.
Vẻ đáng thương như hoa lê đẫm mưa này khiến người ta rất đau lòng.
Còn ta, lại trong tiếng “Bỏng ở đâu rồi?”: “Có đau không?”: “Để ta thổi cho, thổi là hết đau rồi.” của Viên Thiếu Hiên mà loạn cả tâm trí.
Một người được phu quân nâng niu trong lòng bàn tay, một người quỳ dưới đất nước mắt lưng tròng.
Sự đối lập rõ ràng như vậy khiến người ngoài lầm tưởng rằng ta cố ý làm rơi chén trà.
Từ đó, ta mang tiếng xấu là ghen tuông tranh sủng, bạc đãi thiếp thất.
Nhưng lúc đó, ta lại đắm chìm trong sự thiên vị của Viên Thiếu Hiên, không muốn tranh cãi, chỉ lo thầm vui mừng, tự cho rằng mình đã gặp được một phu quân thực sự yêu thương mình.
Hoàn toàn không nhận ra, sự đau lòng trong mắt hắn không phải dành cho ta.
2
Nghĩ đến đây, cảm giác bỏng rát như vẫn còn trên đầu ngón tay. Ta rút tay khỏi tay Viên Thiếu Hiên đang nắm, lấy khăn thêu phủ lên đầu gối, nhìn về phía Tô Chỉ Nhu đang có vẻ yếu đuối vô hại giữa sảnh đường.
Trà này quá nóng, đợi nguội rồi ta sẽ uống.”
Ta không nhận lấy, nàng ta đành phải giơ mãi.
Tô Chỉ Nhu không ngờ bị ta nhìn thấu, nghe vậy, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Thấy ý cười như có như không trên mặt ta, lại vội vàng nhìn về phía Viên Thiếu Hiên, còn tiện tay đổi ngón tay nâng chén trà.
Ước chừng là cố nhịn trà nóng trong tay đến cực điểm rồi.
Viên Thiếu Hiên được mỹ nhân cầu cứu, liền hắng giọng.
“Khụ, đã nóng thì đổi một chén khác dâng lên.”
Ta đưa tay ngăn người hầu vừa định tiến lên.
“Phu quân, thánh thượng chủ trương tiết kiệm, phủ hầu gia sản lớn, chi tiêu cũng nhiều, càng phải tiết kiệm cắt giảm.”
“Một chén trà lãng phí thì không tốt, đợi nguội rồi uống cũng không muộn.”
Nói xong, ta trực tiếp nhắm mắt lại, không thèm để ý đến hai người đang cứng đờ mặt, mặc cho nha hoàn sau lưng bóp vai cho ta.
Cả phòng im lặng.
Kiếp trước đã nói ta ghen tuông tranh sủng, bạc đãi thiếp thất, nếu ta không làm cho ra trò thì quả thực thấy uổng.
Một lát sau, ta cảm thấy lực trên vai có chút thay đổi, hẳn là đã đổi thành Viên Thiếu Hiên.
Hầu gia đích thân bóp vai cho phu nhân.
Bộ dáng rất thâm tình, nếu không phải kiếp trước sau khi ta chết, linh hồn vẫn còn lởn vởn thì có lẽ ta vẫn luôn cho rằng hắn yêu ta đến tận xương tủy.
3
Viên Thiếu Hiên là đích thân đến cầu hôn ta.
Hắn nói rằng trong tiệc ngắm hoa do trưởng công chúa tổ chức, hắn đã nhất hiện chung tình với ta, không lấy ta không được.
Kiếp trước sau khi thành hôn, càng thêm ân ái mặn nồng.
Ta tự cho rằng phu thê tình thâm nên tận tâm lo toan gia đình, hầu hạ mẹ chồng, tiếp đãi nồng hậu với người hầu, đối xử tử tế với thiếp thất.
Đặc biệt là với Tô Chỉ Nhu, càng thêm thương cảm.
Nàng ta là cháu họ của mẹ chồng, còn chưa ra đời, đã được hai bên phụ mẫu hứa hôn.
Lại lớn lên từ đó với Viên Thiếu Hiên, là thanh mai trúc mã.
Nhưng vừa đến tuổi cập kê, vì gia đình gặp nạn, trở thành con gái tội thần.
Cuối cùng không những hủy bỏ hôn ước, còn chỉ có thể trở thành thiếp thất của hôn phu.
Bây giờ nghĩ lại, ta cũng thật ngốc, biết được Viên Thiếu Hiên vì nhà gái phạm tội mà hủy hôn ước thì nên biết được con người thật của hắn.
Lúc đầu ta không tin hai người họ không có tình cảm, còn khá để tâm.
Nhưng Viên Thiếu Hiên đối xử với nàng ta lạnh nhạt khắc khe, đôi khi ngay cả ta cũng thấy quá đáng.
Động một tí là lạnh mặt mắng mỏ, thiếu ăn thiếu mặc, thậm chí còn động một tí là cấm túc.
Ta liền tin rằng phu quân đối với tiểu thiếp do mẫu thân ép cưới này, thật sự là ghét cực kỳ.
Thân là nữ tử, ta thấy xót xa cho số phận của nàng.
Nên luôn luôn chăm sóc, đối xử chu đáo.
Trung cung ban thưởng trái cây phương nam, các chủ tử đều có, chỉ riêng Viên Thiếu Hiên không cho Tô Chỉ Nhu.
Ta liền sai người lén đưa phần của ta cho nàng.
Vì đích tỷ là hoàng hậu nên loại quả này ở phủ thái phó không phải là hiếm, ta cũng đã ăn chán rồi.
Đến mùa đông giá rét, mỗi phòng đều có than củi đầy đủ, áo bông dày nhưng phòng của Tô Chỉ Nhu chỉ có áo bông cũ của năm ngoái, than củi cũng thường xuyên thiếu.
Ta biết là do người hầu mượn gió bẻ măng liền đặc biệt khiển trách quản gia, rồi sai nha hoàn thân cận đích thân đưa áo bông mới may đến.
Bị Phương thị là thiếp thất của phòng khác hãm hại, nàng không giải thích được, chỉ biết lặp đi lặp lại “Trăm miệng cũng không thể cãi.
Viên Thiếu Hiên không điều tra, định cấm túc nàng.
Nhưng ta lại tốn công tốn sức điều tra rõ sự thật, thay nàng kêu oan, trả lại sự trong sạch và tự do cho nàng.
Sau đó, ta khó sinh mà chết.
Ta tự cho rằng cả cuộc đời này tuy ngắn ngủi nhưng cũng viên mãn.
Nhưng không ngờ sau khi ta chết, linh hồn không nhập luân hồi, mà lởn vởn trên thế gian.
Ta thấy Viên Thiếu Hiên nóng lòng nuốt trọn của hồi môn của ta, ban tặng hết cho Tô Chỉ Nhu.
Còn lập tức đưa nàng lên làm chính thất vào cung dùng công trạng xin cho nàng cáo mệnh.
Tô Chỉ Nhu thay đổi hoàn toàn vẻ bạch liên hoa khổ tình ngày trước.
Mặc bộ vân cẩm Ba Tư do đích tỷ tặng, toàn thân đeo đầy vàng bạc châu báu, giống như loài bướm hoa cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời, khắp nơi khoe mẽ
Cùng lúc đó, nàng còn khấu trừ tiền thưởng của người hầu, gây khó dễ cho các thiếp thất khác.
Nhưng Viên Thiếu Hiên không hề để tâm, ngược lại còn nuông chiều dung túng để nàng tùy ý làm bậy.
Nhìn hai người gắn bó keo sơn, ta mới phát hiện ra, hóa ra Viên Thiếu Hiên lạnh nhạt bạc đãi nàng không phải là không yêu nàng.
Mà là vì quá yêu nên mới dùng thuật che mắt để bảo vệ nàng.
Hóa ra, hai người họ coi ta như kẻ ngốc để đùa giỡn!
Linh hồn ta vừa cười vừa khóc, mở mắt ra lần nữa, ông trời đã cho ta cơ hội làm lại.
Lần này, ta phải xem cho kỹ.
Không có ta giúp đỡ, cái gọi là “chân ái.”
thực sự bị đối xử tệ bạc, lạnh nhạt thì rốt cuộc có thể chịu đựng được bao nhiêu thử thách.
4
Suy nghĩ trở về.
Ước chừng thời gian cũng đã vừa đúng, ta từ từ mở mắt ra.
Lúc này Tô Chỉ Nhu đã chịu đựng đến mức lã chã muốn khóc, cánh tay không ngừng run rẩy, làm cho nắp chén kêu leng keng.
Ta mới chịu đưa tay ra nhận lấy.
Vừa đưa lên miệng, liền nhíu mày: “Trà này nguội rồi.”
Cánh tay của nàng mới vừa hạ xuống, nghe thấy câu này, nước mắt đọng trong hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống
Đau lòng đến mức Viên Thiếu Hiên ngồi không yên, thúc giục người hầu:
“Nhanh lên! Mau đổi một chén khác!”
Đợi đến khi nàng lại dâng lên một chén trà có nhiệt độ thích hợp, ta mới chịu uống.
Kính trà xong, đến lượt ta tặng quà ra mắt.
Mọi người chỉ thấy ta vuốt ve ống tay áo, trượt qua chiếc vòng ngọc bích trong suốt không tì vết. Chỉnh lại mái tóc mây đầy trâm cài, vuốt ve chiếc trâm vàng đỏ nặng trịch.
Tiếp theo, ngón tay rơi xuống đôi hoa tai hồng ngọc lấp lánh.
Nhưng cũng không dừng lại.
Ngược lại còn ra hiệu, gọi nha hoàn cúi xuống, lấy một đôi khuyên tai trân châu bình thường trên tai nàng.
Rồi ra lệnh cho nha hoàn đưa cho Tô Chỉ Nhu.
Chủ mẫu ban thưởng, không thể không nhận.
Nàng chậm rãi đưa tay ra nhận lấy, Viên Thiếu Hiên ở bên cạnh cũng có chút không nhìn nổi.
“Vân Nương, cái này... có vẻ hơi thấp kém, truyền ra ngoài e rằng mất thể diện của phủ thái phó.”
Nhìn Viên Thiếu Hiên giả vờ suy nghĩ cho ta, thực chất là tranh thủ cho ái thiếp, ta chớp chớp đôi mắt vô tội, giải thích rất chân thành.
“Phu quân không hiểu nỗi khổ tâm của thiếp, thiếp thấy Chỉ Nhu muội muội toàn thân mặc đồ trắng, hẳn là vẫn đang trong thời gian để tang."
“Nhưng chỉ có đôi tai đeo một đôi mã não đỏ chói, không hợp lễ, thiếp nghĩ hẳn là muội muội sơ suất, hoặc là hộp trang điểm thiếu.”
“Đồ trang sức trên người thiếp đeo quá rực rỡ, chỉ có thể đặc biệt tìm một đôi khuyên tai thích hợp thưởng cho nàng, để chu toàn.”
“Phu quân yên tâm, nha hoàn của thiếp theo thiếp đã lâu, được thưởng rất nhiều, cho nên đôi khuyên tai trân châu này cũng không phải là phẩm vật bình thường, giá trị của một đôi có thể bằng cả người muội muội.”
Nhìn hai người thở hổn hển không nói nên lời, ta cười càng rạng rỡ.
Thời gian để tang của Tô gia đã qua lâu rồi, nàng mặc đồ trắng chỉ là để thể hiện dáng người mảnh mai, tiện thể cũng khiến cho Viên Thiếu Hiên không ngừng thương yêu.
Nhưng lúc này họ không thể phân biệt được.
Không phải để tang nhà, vậy thì là để tang quốc.
Hoàng thượng hiện tại vẫn khỏe mạnh, đó chính là đại nghịch bất đạo.
Bọn họ không dám.
Viên Thiếu Hiên cố gượng cười, ôm lấy vai ta.
“Vẫn là Vân Nương xử sự chu đáo, không còn sớm nữa, chúng ta còn phải đi thỉnh an mẫu thân.”
Thấy ta gật đầu, ngoan ngoãn đi theo, hai người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ta đột nhiên quay đầu lại, đập vào mắt là ánh mắt ghen ghét bất mãn của Tô Chỉ Nhu.
Ta nhướng mày, duyên dáng mỉm cười.
“Phu quân, nghe nói muội muội trước đây ở trong viện của mẫu thân, giờ đã theo phu quân, tự nhiên phải sớm tìm một chỗ ở trong viện của chúng ta”
“Thiếp mới đến, không quen việc trong phủ, hay là phu quân định đoạt, để muội muội sớm có chỗ nghỉ ngơi.”
Gò má Viên Thiếu Hiên giật giật, nghiến răng nói:
“Vậy thì ở Vũ Trúc Hiên đi.”
Ta đáp ứng nhưng trong lòng lại kinh ngạc, Vũ Trúc Hiên nằm ở phía Tây Bắc, gần cửa hông, là nơi hoang vu hẻo lánh nhất trong hầu phủ.
Kiếp trước, Viên Thiếu Hiên không để nàng ở đây.
Xem ra sự phát triển của sự việc thực sự sẽ thay đổi theo thái độ của ta.
Lúc này, Tô Chỉ Nhu phía sau không nhịn được nữa, cúi đầu khóc nức nở