02
Khi còn học mẫu giáo, anh ta luôn để dành kẹo mà cô giáo chia cho tôi.
Lên tiểu học, có đứa trẻ khác kéo bím tóc của tôi, anh ta kéo tôi ra phía sau lưng, đánh nhau với năm đứa liền.
Anh ta đánh đến nỗi bị thương đầy mình.
Anh ta nói rằng, anh ta là đàn ông, sinh ra đã phải bảo vệ tôi thật tốt.
Đến cấp hai, tuổi mộng mơ, tình cảm bắt đầu nhen nhóm…
Các bạn cùng lớp đều tránh xa, sợ bị mang tiếng yêu sớm.
Anh ta mua nước ngọt cho tôi, bắt ve sầu, hái hoa tặng tôi.
Anh ta từng nói riêng với tôi: “Doanh Doanh, chúng ta là định mệnh của nhau, nên dù có gần gũi hơn người khác một chút thì cũng chẳng sao.”
Tôi mỉm cười, trong lòng có chút ngượng ngùng, trái tim như chú nai nhỏ đập loạn xạ, nụ cười ngọt ngào và dịu dàng.
Lên cấp ba, với áp lực học tập nặng nề, chúng tôi trở thành sắc màu tươi đẹp nhất trong cuộc sống của nhau.
Vì muốn ở bên anh ta, tôi đã từ bỏ sở trường của mình, chọn theo ngành khoa học tự nhiên, dồn hết sức lực vào làm bài, làm bài…
Nỗ lực không uổng phí, cuối cùng tôi và anh cũng thi đậu vào cùng một trường đại học.
Từ đó, chúng tôi lúc nào cũng đi đôi với nhau, khiến người khác phải ghen tị.
Vì vậy, kiếp trước, khi tôi phát hiện ra anh ta và Mộc Phù Dung lén lút qua lại, tôi không thể kiềm chế nổi, lao tới, ném mạnh ly nước của Mộc Phù Dung xuống đất.
Anh ta ngẩn người một chút, có lẽ là cảm thấy tôi đã làm mất mặt anh trước mọi người, nên đẩy tôi một cái thật mạnh.
Thật không may, tôi lùi lại và giẫm phải một viên đá nhỏ, trượt chân, ngã sóng soài trên mặt đất.
Rất là xấu hổ.
Các bạn xung quanh cười nhạo ầm ĩ.
Anh ta dường như không nhìn thấy tôi ngã, cúi xuống nhặt lại chiếc ly màu hồng.
Cái mông tôi đập xuống nền xi măng cứng, đau đến nỗi nước mắt chảy ra.
Khi cố gắng đứng dậy từ dưới đất, tôi mới nhận ra lòng bàn tay mình có lẽ đã bị quẹt xuống đất, trầy xước chảy máu.
Bên cạnh, Mộc Phù Dung thấy tôi đứng lên liền vội vàng nói với vẻ tủi thân: “Doanh Doanh, đừng giận mà, mình thấy anh Thẩm nóng quá, mồ hôi ra nhiều, lại ở dưới nắng, nếu mất nước thì…”
Nói đến đây, cậu ta cúi đầu, vặn vẹo ngón tay.
Khuôn mặt trắng ngần đẫm nước mắt, thật khiến người khác phải xót xa.