01
Tháng Năm, thời tiết đã dần mất đi sự dịu dàng của mùa xuân, mang theo một chút oi bức.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Tôi nhìn thấy Thẩm Bạch chạy trên sân bóng rổ, mồ hôi đổ như mưa.
Chờ đến khi trận đấu kết thúc, tôi mới nhận ra mình đã trọng sinh, quay trở lại thời đại học.
Tiếp theo, có lẽ sẽ là cảnh kinh điển – Mộc Phù Dung mang nước cho Thẩm Bạch.
Còn tôi, sẽ làm vỡ chai nước của cậu ta.
Dòng suy nghĩ dần dần quay cuồng trong đầu.
Kiếp trước, khi trận bóng của Thẩm Bạch sắp kết thúc, tôi đã hớn hở chạy ra siêu thị, mua đồ uống mà anh ta thích, ngoài ra tôi còn mua nước cho các đồng đội của anh.
Sau khi thanh toán, tôi mới phát hiện “bạn thân” đã hẹn cùng tôi đi mua nước – Mộc Phù Dung – không thấy đâu.
Tôi cũng không để tâm, nghĩ rằng chắc cậu ta có việc gì đó.
Sau khi gửi một tin nhắn cho cậu ta, tôi xách thùng nước khoáng nặng nề bước về phía sân bóng.
Khi tôi đến, đã nghe thấy tiếng reo hò bên đó.
Vì vậy, tôi bước nhanh hơn, nhưng trên sân bóng, tôi lại thấy mọi người đang vây quanh Thẩm Bạch.
Còn Thẩm Bạch đang cầm một cái ly nước có hình Peppa Pig.
Chiếc ly đó chính là của Mộc Phù Dung.
Và anh ta, không hề ngần ngại, trực tiếp mở nắp ly uống nước.
Tôi và Thẩm Bạch lớn lên cùng nhau, từ nhỏ, người lớn trong nhà đã hay đùa rằng sẽ định hôn ước cho chúng tôi.
Từ năm bảy, tám tuổi, anh ta đã thích gọi tôi là “vợ nhỏ”, khiến tôi đỏ mặt tía tai.
Vì vậy, tôi biết Thẩm Bạch có chứng sạch sẽ.
Hồi trung học, chúng tôi thường cùng nhau làm bài, có lần, tôi lỡ cầm nhầm ly nước của anh ta để uống.
Mặc dù anh ta không nói gì, nhưng đôi mày đẹp kia lại nhíu chặt.
Sau đó, tôi nhìn thấy chiếc ly nước mà tôi đã uống bị bỏ trong thùng rác.
Từ lúc đó, tôi biết anh ta rất sạch sẽ, giống hệt như mẹ của anh ta.
Khi thấy Thẩm Bạch uống nước từ ly của Mộc Phù Dung, tôi lập tức nhận ra, hai người họ đã có mối quan hệ sâu sắc hơn sau lưng tôi.
Họ đã trao đổi dịch cơ thể với nhau sao?
Vì vậy, anh ta không còn cảm giác ghê sợ cậu ta nữa?
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy buồn nôn đến mức muốn ói.
Đồng thời, tôi cũng nhớ lại, không biết từ bao giờ, mỗi lần Thẩm Bạch mua trà sữa cho tôi, nhất định sẽ có một phần vị xoài.
Tôi bị dị ứng xoài.
Còn Mộc Phù Dung thì thích vị xoài.
Khi tặng quà cho tôi, Mộc Phù Dung cũng luôn có một phần giống y như vậy.
Kiếp trước, tôi đã từng nhắc đến điều này, nhưng anh ta chỉ cười nói: “Doanh Doanh, cô ấy là bạn thân của em, lại không được yêu thương ở nhà. Nếu chúng ta không đối xử tốt với cô ấy, thì còn ai đối xử tốt đây?”
Nghe có vẻ hợp lý.
Kiếp trước, tôi thật ngây thơ, không bao giờ suy nghĩ sâu xa hơn.
Thậm chí, trước trận bóng rổ này, tôi chưa từng nghĩ rằng Thẩm Bạch sẽ thích Mộc Phù Dung.
Dù sao, anh ta đã từng hứa với tôi rằng, đời này không phải tôi thì không cưới.