Kỳ thật không chỉ Tư Minh Tu coi thường Nguyên Tiếu, đến cả Nguyên Tiếu cũng không tự tin vào chính mình. Hôm sau, hai người nối đuôi nhau đi tới trường quay. Liêu Thành Sổ còn bận một chốc mới tới, trường quay sau khi dọn sạch chỉ còn lại hai người bọn họ, khuôn mặt băng giá của Nguyên Tiếu toát ra vẻ lo lắng muốn nói lại thôi, anh nhấp môi bảo: “Đạo diễn Liêu nhìn nhầm rồi, cậu chẳng có vấn đề gì cả, vấn đề ở tôi, đối diễn thế này tôi chỉ làm cản trở cậu, thậm chí khiến cậu không thể phát huy bình thường.”
Vốn dĩ anh đã dần khôi phục tự tin, lòng can đảm cũng đang lò dò tăng lên, nhưng Liêu Thành Sổ đột ngột làm thế khiến Nguyên Tiếu bỗng cảm thấy lung lay trong lòng, anh không sợ bản thân diễn kém bị người cười chê, anh sợ làm liên lụy đến Việt Từ.
“Đừng tự xem thường mình.” Lúc Nguyên Tiếu bị người ngoài khinh thường, Việt Từ cảm thấy khó chịu, đến khi chính anh ta coi thường bản thân, anh cảm thấy thật không có cách nào, sự tự ti của Nguyên Tiếu đã ăn sâu bén rễ, lúc này muốn giúp anh ta vui lên cũng chỉ có thể cho một liều thuốc mạnh, nghĩ đến đó anh híp mắt, giọng ngang tàng: “Anh là đồ đệ do tôi dạy dỗ, không tự tin như thế là nghi ngờ năng lực làm thầy của tôi sao?”
Nguyên Tiếu thốt lên: “Không phải!”
“Không phải cái gì?”
Liêu Thành Sổ vừa vào thì nghe câu đấy, giọng “nữ chính” của anh ta nghe rất gấp gáp, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Không phải tên nhóc Việt Từ này vì yêu cầu của anh mà giận lây Nguyên Tiếu đấy chứ!
Nguyên Tiếu há miệng tựa hồ muốn giải thích, nhưng ánh mắt cổ vũ ôn hòa của Việt Từ lại làm anh từ từ hiểu được, anh im lặng không nói gì, trong lòng dần dần kiên định.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT