Sau đó.
Phó Bồi Uyên kéo Việt Từ vào lòng ôm chặt, hắn đưa tay vuốt ve lọn tóc mỏng trên trán thanh niên, nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của anh, nghe tiếng hít thở đều đều. Hắn cúi đầu nhìn, toàn bộ nửa người trên thanh niên đều là vết răng xanh tím, ở vòng eo mang dấu hôn đỏ tươi ái muội, đi xuống dưới nữa là tiến vào trong thảm mềm mại, che hết nửa dưới của anh.
Chỉ có hắn biết, bên dưới đó còn hỗn loạn hơn cả phía trên, đó là chiến tích do bọn họ lăn qua lộn lại mấy giờ liền, Phó Bồi Uyên ôm thanh niên trong ngực, con cáo nhỏ mà hắn đã mơ tưởng lâu lắm, khóe môi hắn cong lên thỏa mãn, giờ phút này, người này rốt cục hoàn toàn thuộc về hắn, vĩnh viễn đừng vọng tưởng trốn thoát.
“Cốc cốc.”
Cửa phòng nghỉ bị gõ nhè nhẹ, nét mềm mỏng trên mặt Phó Bồi Uyên rút hết đi, chỉ còn lạnh lẽo, giống như con mãnh thú lớn bị động vào sắp sửa cắn người, giọng hắn trầm thấp chứa theo chút gió rét: “Ai?”
Người ngoài cửa dừng vài giây, nói: “Chú nhỏ, cháu là Cảnh Việt, thím ở trong đó ạ?”
“Cậu ấy uống rượu.” Phó Bồi Uyên thản nhiên nói, vẻ lạnh lẽo đã dịu đi không ít, hắn bảo: “Trời tối rồi, buổi tiệc có thể kết thúc, đêm nay chú sẽ cùng thím ngủ ở trong này, không cần phải đợi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT