Antifan rộn lên sung sướng, luận điệu “Việt Từ được bao dưỡng lấy hợp đồng” có vẻ đã định thành kết cục. Dưới tình thế nghiêm trọng giữa vạn người chú mục, chương trình “Ta Là Diễn Viên” kỳ thứ bảy cuối cùng cũng được phát sóng.

Khác với những lần tuyên truyền rầm rộ trước đây, lần này chương trình lại phát ra trong im hơi lặng tiếng, bộ dạng cẩn thận cứ như chỉ mong khán giả đừng xem phải mình,  loại tư thái này đúng là quái dị.

Thế nhưng quần chúng chẳng khác nào có hỏa nhãn kim tinh, chương trình vừa phát sóng đã lập tức đưa lượt xem tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Mười vạn, trăm vạn, một ngàn vạn, hai ngàn vạn, ba ngàn vạn…!

Tốc độ khoa trương như thế thậm chí đã đột phá kỷ lục lượt xem cao nhất trong vòng một giờ sau khi phát sóng đối với các chương trình nghệ thuật.

Cũng trong lúc này, cả antifan và khán giả qua đường đều nổ tung rồi.

“Đẹp trai quá…. lúc Việt Từ cười rộ, lông tơ của tôi dựng hết cả lên!”

“Tần Tố Ngôn trong nguyên tác không phải là vai đại ác ích kỷ ngoan độc sao, tôi bây giờ lại cảm thấy hắn đáng thương mà rất mê người…”

“Không phải nói Việt Từ diễn kém đến mức không lên nổi mặt bàn, kim chủ cũng không nâng dậy nổi sao, vậy cái người lớn lên giống Việt Từ như đúc trong video kia là ai?”

“Ha hả, chuyện đó thì việc gì phải hỏi, tất nhiên là do kim chủ gây sức ép cho tổ chương trình, bắt phải cắt ghép biên tập thành thứ ma quỷ này chứ sao. Cho rằng không ai biết Việt Từ là mặt hàng gì à, các fans tốt nhất nên xem lại các phim Việt Từ từng diễn để thanh tỉnh ra đi, đừng để video giả dối làm mụ mị đầu óc, ha hả.”

“Đằng trước câm miệng đi, giả hay không giả chúng tôi tự biết, ngược lại các bạn còn có mặt mũi khua môi múa mép ở đây, bị vả mặt không thấy đau à?”

GAY thì đã sao? Việt Từ mỹ nhan thịnh thế, fans phụ trách liếm màn hình là tốt rồi, cũng chẳng phải sẽ gả cho anh ấy.

Mặt khác, bạn không cảm thấy Khê Từ rất xứng đôi sao? Trên đài đối diễn co dãn mười phần, dưới đài quan hệ hữu nghị không tầm thường, đường nhiều làm cho fans couple tha hồ sâu răng!

Kim chủ bao dưỡng? Nói giỡn đấy à?

VIệt Từ diễn xuất đỉnh như vậy, có chỗ nào còn phải cần kim chủ nâng đỡ, anh ấy chẳng làm gì cũng có hàng đống kịch bản đến cầu anh ấy đóng phim được chưa hả!

Đứng trước thực lực mạnh mẽ, tất cả ngôn luận, lời đồn đều không kham nổi một kích.

Ngoại trừ antifan bị đánh sưng mặt không nói nên lời, còn lại fan hay khán giả qua đường đều kích động vui sướng phát cuồng.

So với lúc chương trình chưa phát sóng hoàn toàn là hai loại trạng thái tương phản.

Tại Giải trí Hoa Thanh.

Tư Minh Tu khoanh tay nhìn xuống động thái số liệu trên máy tính, bày mưu tính kế cho ban truyền thông đánh chiến dịch phản kích:

“Khống chế dư luận cho tốt, biến việc Việt Từ come out trở nên nhẹ nhàng bâng quơ, dẫn đường cho dư luận tập trung vào tài năng diễn xuất của cậu ấy.”

“Xào nóng chủ đề này lên, nhiệt độ đã dâng lên cửa đương nhiên càng phải lợi dụng, tôi muốn thừa cơn gió này làm cậu ấy nổi tiếng toàn internet.”

….

Tiếng xấu được rửa sạch sẽ, trong một đêm nổi tiếng khắp nơi, đương sự Việt Từ lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều so với cư dân mạng.

Xuống xe taxi, nhìn mộ Kỳ gia trước mặt, từ lúc sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên anh đối diện trực tiếp với chuyện mình đã tử vong, trong lòng anh vậy mà lại không có một tia gợn sóng.

Tấm ảnh đen trắng trên bia mộ chiếu rõ khuôn mặt tuấn lãng đa tình của người đàn ông, tươi cười tiêu sái, bây giờ nhìn thấy phảng phất như đã cách nhau cả một thế hệ.

Việt Từ dời tầm mắt, đặt một bó hoa trước bia mộ cha mẹ, gương mặt lãnh đạm dần nhu hòa lại, khẽ cười một tiếng: “Đã lâu không gặp, con trai hai người đã trở lại đây, ở dưới đó không nhìn thấy con có thất vọng hay không? Dù thân thể đã thay đổi, linh hồn vẫn như cũ không đổi, hai người vẫn có thể nhận ra được, con chính là con.”

Anh vẫn là anh, vô luận gọi là Việt Từ hay là Kỳ Dịch Niên thì đều không có gì khác nhau.

Anh đứng thẳng người, quần áo đơn bạc bị gió thổi bay phấp phới, gương mặt diễm lệ mang vài phần nhẹ nhàng tự tại, toát ra vẻ tùy ý, thần thái đường hoàng tựa hồ hoàn toàn tương phản với sự ôn hòa lúc trước.

Đây mới đúng là anh, không phải cái người bị vây trong vỏ bọc ôn tồn lễ độ giả dối.

Anh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, nguyên thân bị vứt bỏ, nỗi lòng không cam vì bị hãm hại còn lưu trong thân thể này đã tan thành mấy khói.

Tích tích tích…

Chuông điện thoại vang lên, Việt Từ bắt máy, đầu kia truyền đến âm thanh mát lạnh không đổi của Tư Minh Tu, hiếm thấy mang theo vài phần chần chừ:

“Đúng như cậu đoán, Phó Tấn đã bị phái đi nước ngoài công tác.”

“Đoán không khó.” Việt Từ đút tay vào túi, vừa đi hướng ra ngoài vừa giải thích: “Tuy tôi chưa từng giao tiếp với Phó gia nhưng sớm có nghe tiếng về tính tình Phó Tam gia, một người ngồi vị trí cao lạnh lùng tàn nhẫn như vậy làm sao sẽ chấp nhận cho Phó Tấn tiếp tục ở trong nước làm mất mặt hắn.”

“… Vậy đây là?”

“Chắc là quăng ra ngoài dạy dỗ một phen, để xem về sau hiệu quả thế nào.”

Việt Từ không để ý lắm mà nghĩ, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi là anh, chắc chắn sẽ xử lý như vậy.

Tư Minh Tu lại truyền đến một tin tức:

“Lô Khê nhận được vai nam chính Hắc Vụ Phong Sơn, suốt đêm chạy tới đoàn phim, cậu biết không.”

Hỏi như thế, lại nói theo cách khẳng định, khẳng định anh tất nhiên không biết.

Việt Từ bước chân chợt dừng, giây tiếp theo ung dung không nhịn được: “Xem ra cơn giận của Phó Tam gia còn lớn hơn tôi tưởng. Một đứa cho sung quân ra nước ngoài, một đứa khác đem nhốt vào đoàn phim của Lạc Dương tiến hành rèn luyện, ông ta hẳn là muốn hung hăng cảnh cáo hai người này.”

Lạc Dương người này anh biết rõ, dù sao năm đó khi chưa bệnh nặng đã cùng nhau hợp tác làm mấy bộ phim. Thậm chí giải thưởng cuối cùng anh nhận, giải Kim Mã cho vai nam chính xuất sắc nhất, cũng chính là từ tác phẩm do đối phương làm đạo diễn.

Người này vô cùng có tài hoa, nhưng đồng thời cũng vô cùng khó giải quyết, ở phim trường bá đạo đến mức có thể gọi là bạo quân.

Ngày xưa bọn họ hợp tác cũng coi như tính tình hợp nhau, cả hai đều cực kỳ hà khắc đối với việc theo đuổi nghệ thuật, có thể vì một phân cảnh mà quay đến sáu tiếng đồng hồ trong mưa, n cuộn phim cũng thấy không đủ dùng.

Thế nhưng… Lô Khê có thể theo kịp tiết tấu của Lạc Dương sao?

Trong mắt Việt Từ hiện lên một tia lo lắng, xem ra vẫn nên tìm cơ hội đi gặp anh bạn già một phen.

….

Mà cũng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại ở bên đường, tài xế mở cửa xe, nhỏ giọng nói:

“Phương thiếu, đến rồi.”

Từ trên xe đi xuống thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp, tiếp sau đó là tướng mạo xuất sắc của người đàn ông, động tác người này nho nhã lễ độ, giống như quý công tử được giáo dục cẩn thận, chỉ có đôi mắt đen trên gương mặt ôn tồn lễ độ là lộ ra sự xa cách khó có thể tiếp cận.

Phương Trung Quy nhìn bó hoa cúc trước phần mộ, hơi hơi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên trong ba năm có người còn tới tảo mộ trước anh một bước, tuy rằng không phải cho Kỳ Dịch Niên mà là cho cha Kỳ mẹ Kỳ.

Anh phản xạ đứng lên, phóng ánh mắt ra xa nhìn xung quanh, thấy một bóng người đang đi trên chính con đường anh vừa đi qua nhưng theo hướng ngược lại ra phía ngoài.

Bóng người kia thật sự quá mức quen thuộc, quen đến nỗi anh phảng phất thấy được linh hồn của Kỳ Dịch Niên.

Ánh mắt Phương Trung Quy chợt ngưng, gần như vô thức đuổi theo bóng người kia, giờ khắc này anh không nghĩ cái gì cả, chỉ nghĩ bắt lấy người nắm chặt chẽ trong tay, không bao giờ buông ra!

(Các bạn độc giả thân mến, bạn Phương Trung Quy này là ai, là ánh trăng trong lòng tra công đó, mà tình hình thế này thì đã định trước là Phó Tấn không có cửa rồi :)))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play