Trong nhà họ Phó, đèn đuốc bật sáng trưng cũng không mang tới cho phòng khách chút độ ấm nào, áp lực đình trệ phủ xuống toàn bộ không gian, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở.
Trợ lý Trần đi theo Lô Khê cũng đã được một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên vào nhà chính, càng là lần đầu tiên nhìn thấy người cầm quyền Phó gia, người trong lời đồn có quyền cao chức trọng, tâm cơ thâm trầm, Phó Tam gia.
Khuôn mặt còn trẻ tuổi đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng, quanh thân lại là khí thế không giận mà uy khiến người khiếp sợ. Người nọ đi xuống cầu thang, mỗi một bước lại khiến sắc mặt hai vị thiếu gia trắng một phần, áp lực dày đặc gần như đánh đổ phòng tuyến tâm lý của bọn họ.
“Cha…”
Phó Tấn mở miệng, giọng nói rung rung đến bản thân cũng không phát hiện, gã định giải thích việc mình mất kiềm chế, lại đối diện với đôi mắt đen bình tĩnh như ao tù nước đọng, ở dưới cái nhìn chăm chú đó dường như không điều gì có thể che giấu, làm người không rét mà run.
Hai tay gã run lên, không còn dám ôm tâm lý may mắn, gục đầu nhận sai: “Là con làm Phó gia mất mặt.”
Chẳng cần nói rõ, nhưng chuyện gã cùng với Phó Thanh Khê đánh nhau qua lại chắc chắn không qua được cặp mắt tường tận hết thảy kia.
“Chú.” Lô Khê nhấp môi, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt người nọ, bộ dạng ngoan ngoãn so với khi bình thường kiêu căng ngạo mạn cứ như hai người khác nhau.
Trợ lý Trần âm thầm kinh hãi, dường như không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, Giám đốc Phong Hoa cao cao tại thượng thường ngày vốn làm việc tùy ý như thế nào, cấm một minh tinh hoạt động cũng chỉ cần giơ một ngón tay.
Thế mà bây giờ đứng trước mặt Phó Tam gia cũng chả dám thở ra một hơi, giống hệt chuột gặp phải mèo, không hề có sức phản kháng.
Còn hỗn thế ma vương Lô Khê, càng là tiểu thiếu gia hoành hành ngang ngược, nhân vật khiến các đạo diễn cũng phải nịnh nọt dỗ dành không dám trêu chọc, nâng tay cũng có thể nghiền chết một show truyền hình, cho dù đứng trước mặt cha ruột mình là Phó Nhị gia cũng vẫn là bộ dạng kiệt ngạo bất tuân.
Mà giờ… lại như một con cừu nhỏ bị vặt lông.
Có thể khiến hai vị thiên chi kiêu tử sợ hãi đến mức độ này, thủ đoạn của Phó Tam gia quả thực làm người sợ hãi.
Không ai nói nữa, không khí khủng bố khiến người ta hít thở không thông.
Trợ lý Trần xem xét tình huống thật cẩn thận, thấy Tam gia ngồi trên sô pha nhấp một ngụm trà, sườn mặt hắn hình dáng sắc nét, đường cằm đơn giản lưu loát, nhìn từ xa giống như một bức tranh sơn thủy.
Ngón tay nâng chén trà trông rõ ràng xương khớp, thong thả đặt trên mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tiếng nói trầm khàn từ tính, không nhanh không chậm nhưng rất chân thật đáng tin:
“Bắt đầu từ ngày mai, hủy bỏ chức vụ của con tại Phong Hoa, đến nước M theo Nhị bá học xem làm thế nào để có đủ tư cách làm người Phó gia.”
Phó Tấn cả kinh, không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn hắn, thế này gọi là gì, lưu đày sao? Chỉ vì gã với Lô Khê đánh cờ khiến cho người ngoài chê cười, nên phải gạt bỏ hết công lao của gã, cướp đoạt hết những thứ gã vất vả lắm mới đoạt được?
Gã mong mỏi tìm chút manh mối từ trên gương mặt gợn sóng bất kinh kia, nhưng không thu hoạch được gì, nắm chặt tay, mấy lần định há mồm hỏi lại không đủ dũng khí, cuối cùng đành cúi đầu khuất phục, đáp lại: “Vâng, con đã biết.”
Gã hiện giờ còn chưa có đủ tư cách nghi ngờ Phó Tam gia.
Lô Khê rũ mắt xuống, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, không hề bất ngờ trước quyết định của chú nhỏ, đó cũng là mục đích lớn nhất của cậu khi đến đây, nếu không cậu đã chẳng chọc giận Phó Tấn ngay trước mặt mọi người tại nhà chính.
Cậu biết rõ chú nhỏ có thể chấp nhận được một người thừa kế hoa tâm phong lưu, thậm chí chơi đàn ông, nhưng sẽ không thể chấp nhận kẻ đó ngu xuẩn, nội chiến với chính người thân trong gia đình, đã thế còn bất tài đến nỗi không trị nổi đường đệ của mình.
Một người thừa kế như vậy, đã dẫm lên điểm mấu chốt của hắn!
Có điều, Lô Khê hơi giật khóe miệng, để kéo được Phó Tấn xuống nước cậu cũng đã hành động chẳng khác gì, chỉ sợ chú nhỏ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho.
Vừa nghĩ thế, giọng Phó Tam gia tiếp tục vang lên, vẫn bình tĩnh như vậy nhưng lại chẳng khác nào sấm nổ bên tai cậu:
“Thanh Khê, thu mưu mô nhỏ của con về mà dùng cho việc chính. Quản gia đã giúp con thu dọn hành lý, sau bữa cơm tối sẽ đưa con đến đoàn phim Hắc Vụ Phong Sơn, ở đó tôi luyện bản thân đi.”
Hắc Vụ Phong Sơn?
Đó chính là bộ phim huyền huyễn do Kinh Niên Giải Trí đầu tư, được chính tay đạo diễn lớn Lạc Dương tự mình thực hiện, từ lúc chuẩn bị đến lúc bắt đầu quay đã tốn mất ba năm, trước mắt được coi là dự án cao cấp nhất trong nước.
Cứ theo vị thế của Lô Khê thì vẫn còn chưa đủ tư cách diễn vai nam chính bộ phim này, thậm chí người được đạo diễn Lạc coi trọng đếm khắp giới giải trí này cũng chỉ có vài đầu ngón tay, vị ảnh đế thành thần Kỳ Dịch Niên đã mất sớm kia là một ví dụ.
Bất quá, Phó Tam gia đã ra tay thì chẳng cần suy xét đến vấn đề vị thế. Không cần biết Lô Khê có đủ tư cách hay không, vai chính đó cũng sẽ thuộc về cậu.
Nhưng nhận được cơ hội tốt như vậy, Lô Khê lại chẳng thấy vui mừng, ngược lại mặt vừa xanh vừa trắng, nhìn Phó Tam gia cầu xin, mong hắn thu lại mệnh lệnh đã ban ra.
Lý do là vì đoàn phim Hắc Vụ Phong Sơn hoạt động theo tình trạng phong bế. Một khi tiến vào, trong vòng một năm cậu sẽ không có cơ hội ra ngoài, càng đừng nói đến việc muốn liếc nhìn Việt Từ một cái.
Chú nhỏ rõ ràng là mang mục đích đó, tách cậu ra khỏi Việt Từ, để cậu không cách nào biết các tin tức về anh, đối với khó khăn của anh chỉ biết bất lực, đây mới là trừng phạt tàn nhẫn dành riêng cho cậu.
Phó Tam gia thờ ơ nhìn cậu hoảng loạn, khuôn mặt lạnh nhạt như khối băng quanh năm không tan, nếu chỉ thế đã suy sụp không đứng dậy nổi thì Phó Thanh Khê sẽ mãi mãi chỉ là đứa trẻ không lớn.
Thấy hắn tỏ ra kiên định, Lô Khê dần dần tuyệt vọng. Lúc này cậu cảm thấy cực kỳ khao khát quyền lực, nếu cậu có thực lực mạnh mẽ thì đã không rơi vào hoàn cảnh bị ép buộc vô pháp phản kháng, chỉ đành chịu tách khỏi Việt Từ!
Nếu cậu có thực lực mạnh mẽ, làm sao lại để cho loại như Phó Tấn động đến Việt Từ!
Lô Khê ngẩng đầu, trong mắt mèo hổ phách là quyết tâm không lùi bước, cậu nói: “Con đi.”
Vì Việt Từ, cậu sẽ mau chóng khiến mình trở nên mạnh mẽ, loại cảm giác bất lực trước mặt chú nhỏ như thế này, một lần là đủ rồi!
…
Bữa tối hôm ấy, hai người chỉ ăn một cách máy móc, ăn xong càng gấp gáp rời khỏi nhà chính, mỗi người tự triển khai làm việc của mình.
Trong thư phòng, Phó Tam gia đang mở xem văn kiện, ánh đền hơi mờ làm bóng dáng lãnh ngạnh của hắn nhu hòa đi.
“Tam gia,” quản gia tiến lên, nhỏ giọng hỏi dò: “Sự việc về Việt Từ nên xử lý như thế nào?”
Việt Từ?
Phó Tam gia hơi ngừng bút, nghĩ một lúc mới nhớ ra tên này là ai, một minh tinh danh tiếng không tốt, khởi nguồn mâu thuẫn giữa Phó Tấn và Phó Thanh Khê.
“Để chương trình phát sóng theo đúng sự thật, rút hết thủy quân về.” Nhớ tới những thứ dơ bẩn Phó Tấn đã làm, hắn nhíu mày, ra lệnh: “Đưa Cảnh Việt về đây tạm thời nhận chức Tổng Giám đốc, chấn chỉnh lại không khí của Phong Hoa một phen.”
Phó Cảnh Việt là anh ruột Phó Thanh Khê, đồng thời cũng là đối thủ mạnh mẽ có khả năng cạnh tranh vị trí người thừa kế gia chủ Phó gia.
Quản gia hơi kinh ngạc, có thể tưởng tượng ra biểu hiện phẫn nộ không cam lòng của Phó Tấn khi nghe tin này.
Nhưng thế thì tính sao, chưa từng có ai dám nghi ngờ quyết định của Tam gia, huống chi… mưa móc to lớn cũng là lộc vua ban, Tam gia có thể đưa cho ngươi một công ty giải trí to như thế, đương nhiên cũng có thể thu hồi lại khi thất vọng về ngươi.
…
Bên kia, tại Giải Trí Hoa Thanh.
“Tạm thời không cần để ý đến dư luận trên mạng, cứ im hơi lặng tiếng.” Tư Minh Tu cấp tốc hoạt động đại não, đưa ra từng chỉ thị một.
“Tuy Lô Khê bảo đảm sẽ giải quyết giúp cậu nhưng cũng không nên ký thác hết hy vọng cho một người, đó là hành vi ngu xuẩn nhất.”
“Phó Tấn đối phó với cậu táo bạo trắng trợn như vậy là vì đã đinh ninh rằng Hoa Thanh sẽ không vì cậu mà trở mặt với gã. Nhưng thật ra kế hoạch của gã có rất nhiều lỗ hổng, chúng ta có thể phá từng chỗ một.”
“Tổ chương trình trước đây vì mong giao hảo đã từng gửi cho tôi một phần video gốc. Nếu bọn họ lật lọng phát ra nội dung gây bất lợi cho cậu, chúng ta hoàn toàn có thể lấy video này làm chứng cứ, không những có thể rửa sạch thanh danh cho cậu, còn có thể mượn cơ hội đạp chương trình này trèo lên, đặc biệt xào xáo lớn lên làm cho cậu nổi tiếng khắp internet.”
Tư Minh Tu trong trạng thái công tác không tích chữ như vàng giống thường ngày, hiện giờ anh ta miệng lưỡi lưu loát, từng câu từng chữ đều đánh vào trọng điểm, nghiêm túc chuyên chú khiến khuôn mặt anh tuấn bất phàm càng thêm sáng rọi.
Đây mới đúng là nhất ca của Hoa Thanh, “cỗ máy” dựa vào khứu giác nhạy bén cùng thủ đoạn cao siêu, chế tạo ra mấy vương bài siêu sao, Tư Minh Tu chiến công hiển hách.
Cứ cho là Phó Tấn đột ngột gây khó dễ không kịp trở tay, nhưng sau khi đã định thần thì việc này đối với anh ta cũng chỉ còn là một bữa ăn sáng.
Việt Từ chống cằm nhìn bộ dáng anh ta lúc này, áo vét tùy ý đắp trên ghế sô pha, sơ mi trắng được cởi bớt hai cúc áo, nhưng dù thế, hơi thở nghiêm cẩn cấm dục chẳng những không tan mà còn càng thêm nồng nhiệt.
Thấy Tư Minh Tu nhìn mình, anh hơi nhếch cao đuôi lông mày, mỉm cười: “Xong hết rồi?!”
“Xong?”Người đàn ông nghi hoặc nhìn lại đây, xem xét kỹ dáng ngồi lười biếng của anh, thậm chí nghi ngờ anh nói năng ngông cuồng như thế có phải bệnh điên lại tái phát rồi không.