Vào đêm giao thừa, Tiếu Dao chơi mạt chược với gia đình đến tận hơn 6 giờ sáng. Vừa đánh răng xong, gã khóa cửa phòng rồi leo lên giường ngủ ngay. Để tránh bị tin nhắn chúc Tết làm phiền, gã còn cố ý cài điện thoại sang chế độ im lặng trước khi ngủ.
Ngủ một mạch đến gần bữa tối, vừa tỉnh dậy, gã thấy mấy trăm tin nhắn chưa đọc cùng hàng chục cuộc gọi nhỡ làm gã giật mình một phen.
Gã mắt nhắm mắt mở lướt nhanh qua, ngoài những tin chúc mừng năm mới thì phần lớn là những tin nhắn hỏi chuyện của hai người kia là sao vậy.
Tiếu Dao mơ màng nhận lấy bao lì xì do Hà Nhạc Chi gửi trong nhóm, sau đó nhấp vào avatar của hắn và lướt đến phần trạng thái. Nhìn bức ảnh Nhạc Chi đăng lên, gã nghĩ chắc cũng không thể nhận ra đây là Phương Trì đâu nhỉ.
Sau đó gã tiếp tục lướt lên để xem phần của Hàn Phương Trì, đến khi thấy bài đăng có kèm tên, thì không kiềm được mà thốt lên: "Vãi nồi luôn".
Tiếu Dao nhìn hai bức ảnh kèm dòng chữ ngắn gọn, ngồi bần thần hồi lâu mới nhắn lại:
——Chúc mừng năm mới, bạn của tôi.
——Hai người bị điên à?
Cả hai vốn sống kín tiếng, giờ lại bất ngờ công khai chuyện này, Tiếu Dao nghĩ liệu hai người họ có đang quá hưng phấn không.
Rời khỏi nhóm nhỏ của ba người họ, gã lướt qua đống tin nhắn chưa đọc nhưng chẳng muốn mở cái nào.
Nhìn thấy một nhóm chat mới lập đã có vài trăm tin nhắn, Tiếu Dao nhấp vào. Trong đó là hơn chục người từng chơi chung với nhau, rõ ràng nhóm này được lập chỉ để hóng hớt mà.
Tiếu Dao lướt nhanh qua các tin nhắn, thấy phần lớn đều xoay quanh chuyện của "Phương Trì," "Nhạc Chi" và "Tiểu Hắc", thỉnh thoảng họ cũng nhắc đến vài chuyện khác nữa.
Tin nhắn cuối cùng tag gã là cách đây một tiếng, hỏi sao cả ngày không thấy động tĩnh gì, chắc đêm qua uống nhiều quá rồi phải không.
Tiếu Dao nghĩ bụng, Mình nào có uống, nhưng hai cái người kia có vẻ là uống rồi đấy.
Gã trả lời trong nhóm: Mấy người rảnh quá, lải nhải cả trăm tin.
Vừa thấy gã xuất hiện, mọi người lập tức nhào vào hỏi chuyện giữa hai người kia là thế nào.
Tiếu Dao: Còn thế nào nữa, cứ như thế thôi.
Có người hỏi: Sao hai người họ lại dính líu với nhau vậy chứ?
Tiếu Dao: Bọn họ yêu nhau, không phải dính bậy bạ đâu, đậu mệ.
Lại có người hỏi tiếp: Vậy hai người họ yêu nhau từ khi nào?
Tiếu Dao đùa: Hỏi một câu 50.
Nói xong chuyện thu phí thì gã đứng dậy, bỏ điện thoại vào túi quần ngủ, vẫn đặt chế độ im lặng. Nhưng một lúc sau, gã lại rút điện thoại ra kiểm tra và thấy không có tin nhắn nào từ Chu Mộc Nghiêu. Tiếu Dao vào trang cá nhân của cậu nhưng cũng không thấy cậu đăng gì cả.
Hơi ái ngại cho Chu Mộc Nghiêu, Tiếu Dao nhắn: Mày ổn không đó?
Chu Mộc Nghiêu trả lời: Còn sống nhăn răng.
Tiếu Dao thấy trạng thái tinh thần cậu vẫn ổn, hỏi tiếp: Đã ăn gì chưa?
Chu Mộc Nghiêu: Ăn rồi.
Tiếu Dao: Dù vậy nhưng hãy suy nghĩ thoáng chút.
Chu Mộc Nghiêu:.
Trong nhóm ngồi lê đôi mách kia, Tiếu Dao trả lời đủ mười câu hỏi, kiếm được năm trăm tệ. Chuyện của hai người kia vốn không có gì phải giấu giếm, và Tiếu Dao biết bao nhiêu thì trả lời bấy nhiêu, nhưng lựa những câu không quá nhạy cảm.
Chẳng hạn như "Họ yêu nhau từ bao giờ", "sao Phương Trì lại cong rồi" hay "Tiểu Hắc có biết không" vân vân.
Sau đó gã mang số tiền năm trăm tệ về nhóm nhỏ của ba người và gửi năm cái bao lì xì chia may mắn, tổng cộng năm trăm tệ.
Tiếu Dao: Nào bạn ơi, đây là số tiền tôi đổi lấy từ chuyện tình yêu của hai người đây.
Hà Nhạc Chi nhận được 202, Hàn Phương Trì thì 123, còn Tiếu Dao tự nhận lại 175.
Hàn Phương Trì: Chỉ được có nhiêu đó thôi à?
Hà Nhạc Chi: Hahaha.
Tiếu Dao: Đ.ệt.
Một lúc sau gã lại nhớ ra điều gì, liền quay lại nhóm hóng hớt kia, hỏi: Ê này, mấy người không định gửi lì xì lại sao?
Có người trả lời: Tụi này gửi sao được?
Tiếu Dao: Ai mà biết, hai người họ đi đám cưới ai cũng đều gửi phong bì hết rồi đấy.
Có người thắc mắc: Giờ tụi này không có cơ hội mà. Bọn Phương Trì có mời tụi này ăn bữa nào không?
Tiếu Dao: Để tôi hỏi thử.
Tiếu Dao chụp màn hình đoạn hội thoại lại, Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì nhìn mà cười.
Dù không thích chuyện cá nhân bị bàn tán, nhưng vì không tránh được nên họ đành để mọi người tán gẫu thôi.
Hàn Phương Trì nói: Tìm thời gian mời mọi người ăn bữa cũng được, nhưng lì xì thì thôi đi.
Hà Nhạc Chi gửi thêm bao lì xì cho Tiếu Dao, đùa: Dao Dao, cậu thật bênh bạn bè quá, hahahaha.
Tiếu Dao nhận lì xì, nói: Mãi bên nhau bạn nhé [Bắt tay/].
Đã một năm rưỡi kể từ khi Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu chia tay. Ngoài nửa năm đầu còn day dứt, về sau Chu Mộc Nghiêu đã không còn nhắc đến "Nhạc Chi" nữa. Mọi chuyện thực sự đã chấm dứt từ lâu rồi.
Vì vậy, dù mọi người thấy chuyện này hơi máu chó, nhưng điều họ ngạc nhiên là Hàn Phương Trì lại có thể cong và hai người họ đến với nhau như thế nào, chứ không nghĩ rằng giữa họ có điều gì mờ ám trước khi Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu chia tay.
Mọi người quen biết nhau đã nhiều năm rồi, đều hiểu rõ rằng hai người đó không phải loại người như thế.
Sau Tết, ai cũng trở lại cuộc sống bình thường. Hà Nhạc Chi tiếp tục những chuyến công tác dày đặc vào mùa xuân. Hắn để bác sĩ ở nhà, thậm chí ngày Thầy thuốc cũng không thể về kịp, nên đã gửi hoa đến bệnh viện.
Hàn Phương Trì tự xuống nhận hoa, mang lên đặt ở bệ cửa sổ.
Các bác sĩ trẻ hiếm khi có chuyện gì để trêu anh, nhưng anh cũng chẳng giận. Anh chụp ảnh bó hoa gửi cho Hà Nhạc Chi, nhắn Đã nhận hoa rồi nhé.
Nhạc Chi: Lẽ ra hôm nay em về được mà.
Phương Trì: Không sao đâu.
Nhạc Chi: Nhớ nhà [Đáng thương/].
Phương Trì: Nhà?
Nhạc Chi: Nhớ anh [Đáng thương/].
Hà Nhạc Chi đã đi công tác hơn một tuần. Dù ban đầu chỉ dự định ba, bốn ngày thôi, giờ sắp mười ngày rồi mà vẫn chưa thấy người đâu cả.
Ba dự án yêu cầu có mặt đại diện thiết kế, Hà Nhạc Chi chỉ mang theo hai bộ quần áo, đồ dùng cá nhân cũng đã hết sạch từ lâu.
Khi cấp trên gọi điện thoại, Hà Nhạc Chi vừa nghe máy đã nói ngay: "Dù đi đâu, tôi cũng phải về nhà trước đã."
Vào dịp Tết Nguyên đán, Hà Nhạc Chi đã đăng một bài trên mạng xã hội. Và vào mùng một, Giám đốc Vu đã gửi một phong bao lì xì khủng lên đến cả chục nghìn trong nhóm công ty, nói là thêm chút may mắn cho kỹ sư Hà. Đồng nghiệp nhận phong bì lì xì nhận đến vui vẻ. Điều này khiến Hà Nhạc Chi bắt đầu công tác ngay khi vừa qua Tết Nguyên tiêu, vì hắn cũng ngại từ chối.
Giám đốc Vu gọi đến: "Tôi chỉ hỏi về tiến độ thôi mà, cậu làm gì mà căng thẳng dữ!"
Hà Nhạc Chi đáp: "Sếp ơi, tôi muốn về nhà."
Phải mất thêm vài ngày nữa hắn mới có thể về nhà. Sau khi đặt vé máy bay xong, hắn lập tức nhắn tin cho người thương, thông báo rằng sẽ tới sân bay lúc hơn bảy giờ tối.
Phương Trì: Anh sẽ ra đón em.
Hà Nhạc Chi: Em tự về được mà.
Lúc nghỉ trưa, Phương Trì nhắn lại: Anh sẽ đón.
Rồi nhắn thêm: Anh nhớ em rồi.
Lúc đó Hà Nhạc Chi vẫn đang ở công trường, xung quanh toàn người. Dù gương mặt không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng rõ ràng đã rung động.
Bác sĩ Hàn ở nhà không giỏi nói lời tình cảm, đặc biệt khi nhắn tin thì giọng điệu thường rất cứng nhắc. Mỗi lần đi công tác, phần lớn thời gian là Hà Nhạc Chi nói nhiều hơn. Thế mà lần này, chỉ với một câu ngắn gọn, anh đã khiến tim Hà Nhạc Chi đập thình thịch đến bất ngờ.
Hà Nhạc Chi vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong đầu lại tưởng tượng cảnh bác sĩ Hàn mặc áo blouse trắng, nghiêm túc ngồi trong phòng khám mà nhắn tin cho hắn khiến hắn chỉ muốn mau chóng về nhà ngay.
Hà Nhạc Chi chọn ghế hàng đầu để có thể xuống máy bay sớm nhất. Vì chỉ mang theo một chiếc ba lô nhỏ nên không ký gửi bất kỳ hành lý nào.
Vừa ra khỏi cổng, từ xa đã thấy Hàn Phương Trì đứng chờ, dáng người cao ráo, phong thái lịch lãm.
Hà Nhạc Chi nhìn anh liền nở một nụ cười tươi.
Hàn Phương Trì chuẩn bị sẵn một bó hoa trên xe, hỏi hắn: "Em có muốn ăn gì không? Hay về nhà luôn?"
"Về nhà đi." Hà Nhạc Chi đáp ngay không chút do dự.
"Em ăn chiều rồi à?" Hàn Phương Trì tiếp tục hỏi.
"Không đói," Hà Nhạc Chi mỉm cười đẩy kính, cười nhẹ: "Bác sĩ à, em chỉ muốn về nhà thôi, đừng lo nữa."
Hàn Phương Trì cũng bật cười, đưa tay xoa tóc và vuốt nhẹ tai hắn.
Vừa về đến nhà, đèn còn chưa kịp bật, hai người đã cuốn lấy nhau trong nụ hôn nồng nàn.
Dù đã bên nhau khá lâu, Hàn Phương Trì vẫn luôn thích nghe Hà Nhạc Chi gọi tên "Phương Trì". Lúc nào cũng thế.
Mỗi khi Hà Nhạc Chi thủ thỉ ríu rít gọi tên anh, Hàn Phương Trì lặng lẽ đáp lại, chỉ ôm chặt lấy eo hắn trong bóng tối, trao cho hắn những nụ hôn.
Vào đầu mùa hè năm nay khi Hà Nhạc Chi đi công tác ở Tây Bắc, hắn lại tiếp tục rải thêm vài viên đá dạ quang cho khu vực ba mặt núi của mình, sửa lại hệ thống chiếu sáng, và thay những đường dây cần được thay.
Mỗi lần đến đây, hắn đều mang thêm một món gì đó. Kỹ sư Mã trêu rằng hắn đang tốn kém vì chuyện yêu đương, nói rằng hắn có thể biến nơi này thành điểm check-in hoặc khu ngắm sao. Vào mùa du lịch chắc chắn sẽ kiếm được cả bộn tiền.
Hà Nhạc Chi chỉ cười và lắc đầu: "Tuyệt đối không được."
Kỹ sư Mã với giọng Tây Bắc tiếc nuối: "Dù sao thì cũng để không mà."
Hà Nhạc Chi thân với anh ta rồi, mỉm cười và nói: "Chúng chỉ dành riêng cho một người mà thôi."
Đến tháng tám, Hàn Phương Trì sắp xếp được ba ngày rảnh rỗi, hai người họ lại cùng nhau đi ngắm sao. Lần này còn dẫn theo Hàn Tri Mặc và Hàn Tri Dao nữa. Ban đầu là do Hàn Tri Dao đang trong kỳ nghỉ nên đưa cô nhóc đi nghỉ ngơi, nhưng tiện thể Hàn Tri Mặc cũng có thời gian nên đi cùng.
Đây là lần đầu tiên nhóm "hhhh" đi chơi chung, hai anh trai dẫn theo hai cô em gái. Sau đó Hàn Phương Trì sẽ phải về trước, còn Hà Nhạc Chi tiếp tục dẫn hai cô em gái đi chơi thêm một vòng.
Dù đã nhìn thấy một bức ảnh trong vòng bạn bè của Hàn Phương Trì, nhưng khi Hà Nhạc Chi bật công tắc điện và ánh sáng dần dần hiện ra, cả hai cô em gái vẫn không khỏi thốt lên ngạc nhiên.
Vô số ngôi sao nối tiếp nhau tỏa sáng trước mắt họ, kéo dài thành một dải ngân hà mênh mông, là cảnh tượng chưa bao giờ được thấy cả trong mơ. Họ dường như đang đứng giữa thiên hà, với ánh sao lung linh bao quanh.
Hàn Tri Dao suốt cả hành trình không ngừng chụp ảnh và quay video, không biết là định gửi cho ai. Đã chẳng ai hỏi cô nhóc về chuyện với bạn trai nhỏ có còn ở bên nhau hay không nữa rồi.
"Tớ bảo cậu hẹn hò sao mà chẳng ngó ngàng gì cả..." Hàn Tri Dao thì thầm, "Nhưng chuyện này không phải lỗi của cậu..."
Hà Nhạc Chi đứng cạnh Hàn Phương Trì, cả hai nắm tay nhau.
"Thật đẹp." Hàn Tri Mặc ngước lên, khẽ nói.
Hàn Tri Dao quay sang nhìn Hà Nhạc Chi, hít sâu rồi nói: "Anh Nhạc Chi, anh chiều anh ấy quá rồi, anh đừng có chiều hư anh ấy quá chứ!"
"Không sao," Hà Nhạc Chi cười nhẹ đáp, "Anh tình nguyện."
Chuyện Hàn Tri Dao và Hàn Tri Mặc đi cùng họ ra ngoài, gia đình đều biết và không có ý kiến gì.
Đợi Hàn Phương Trì về rồi chỉ còn lại Hà Nhạc Chi cùng hai cô em gái, hắn thuê một chiếc xe và lái dọc các điểm tham quan. Cả ba chụp rất nhiều ảnh, bao gồm cả những bức ảnh chụp chung với Hà Nhạc Chi. Ba người họ thực sự vui vẻ, điều này thể hiện rõ qua từng tấm ảnh chụp.
Ngày nào Hàn Tri Dao cũng đăng ảnh lên mạng xã hội. Dạo gần đây mối quan hệ của cô nhóc với mẹ không tốt lắm, hai mẹ con gần như không liên lạc trực tiếp với nhau. Ngược lại, Hàn Tri Mặc đều đặn gửi ảnh cho Bàng nữ sĩ bất cứ khi nào đến một nơi khác.
Hầu hết thời gian, Hà Nhạc Chi là người chụp ảnh, chỉ thi thoảng xuất hiện trong vài bức mà thôi.
Hà Nhạc Chi có gương mặt hiền lành, là một người thoạt nhìn có nhân cách tốt vô cùng. Thực ra từ hồi Hàn Phương Trì học cấp ba, Bàng nữ sĩ đã gặp Hà Nhạc Chi một lần khi đi họp phụ huynh cho anh rồi. Khi đó, cậu bé này luôn tươi cười, chào bà gọi "Cô ạ", nói rằng hắn và Phương Trì ngồi cùng bàn, là bạn thân của nhau.
Ban đầu khi Hàn Tri Mặc gửi ảnh, Bàng nữ sĩ không mấy phản hồi, chỉ dặn dò con chú ý an toàn thôi.
Hàn Tri Mặc cũng không để tâm, vẫn đều đặn gửi ảnh mỗi khi đến một điểm mới. Trước khi vào vùng không có sóng, cô nàng còn thông báo trước cho mẹ biết rằng vài giờ tới sẽ không thể liên lạc, thì Bàng nữ sĩ chỉ đáp lại "Biết rồi."
Ngày thứ tư, khi đang trên đường qua một cánh đồng cỏ, họ dừng lại tại một vườn hoa cải vàng để chụp ảnh.
Trời hôm đó rất đẹp, những đám mây lớn trôi trên bầu trời, ánh nắng rực rỡ khiến mọi người trông như tỏa sáng.
Hàn Tri Mặc và Hàn Tri Dao mặc áo thun và quần jean, đội mũ che nắng, leo lên nắp ca-pô của chiếc xe để chụp ảnh. Hà Nhạc Chi đã đặc biệt thuê cho hai cô gái chiếc xe jeep màu hồng với những hình vẽ graffiti cực kỳ ngầu. Hàn Tri Dao đeo kính râm và suốt ngày chụp ảnh với chiếc xe này.
Trong một bức ảnh, Hàn Tri Dao ngồi trên nóc xe, một chân thả thõng xuống theo tấm kính chắn gió. Hàn Tri Mặc thì ngồi xổm trên nắp ca-pô, tay chống đầu gối, hơi ngầng đầu mỉm cười, nụ cười có chút ngây ngô.
Hai cô gái mang hai phong cách khác nhau, nhưng đều xinh đẹp theo cách rất riêng, dưới ánh nắng rạng rỡ tỏa sáng đầy sức sống.
Bức ảnh này do tài xế chụp giúp, vì lúc đó Hà Nhạc Chi đứng ở bên hông xe. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Hàn Tri Dao ngồi trên nóc xe, ánh nắng quá chói khiến hắn hơi nheo mắt. Hắn vẫn mỉm cười, vừa nói rằng Hàn Tri Dao nghịch ngợm quá, vừa đưa tay ra hờ như thể lo cô nhóc sẽ bị ngã. Mà Hàn Tri Dao thì lại cười rạng rỡ để lộ cả hai chiếc răng nanh nhỏ, hiếm khi cô bé cá tính này có biểu cảm vui tươi sinh động đến vậy.
Cùng một bức ảnh được chụp nhiều lần, nhưng đó là bức đầu tiên chưa được chỉnh sửa hoàn toàn. Sau đó, Hà Nhạc Chi không còn xuất hiện trong ảnh nữa. Tuy vậy, Hàn Tri Mặc vẫn chọn gửi bức đó.
Tri Mặc: Mẹ, mẹ xem con gái của mẹ vui chưa kìa.
Bàng nữ sĩ trả lời: Vui thật đấy.
Vài phút sau, bà nhắn thêm: Các con đều đẹp hết.
Hàn Tri Mặc bỗng dưng nói: Anh con thật sự hạnh phúc.
Bình thường Bàng nữ sĩ sẽ không phản hồi câu này, nhưng lần này bà lại nhắn lại, dù chỉ đơn giản: Ừm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT