"Này! Anh ơi, anh là ai nhỉ... Anh là Nhạc... Hà Nhạc..."

"Hà Nhạc Chi."

"Đúng rồi! Anh Nhạc Chi! Anh là bạn của anh Dương, chúng ta đã gặp nhau rồi!"

"Dương nào cơ?"

"Hoàn Dương ấy!"

Cậu trai đội mũ bóng chày, bên cạnh là một chiếc vali khổng lồ, trên tay cầm một xấp tờ rơi đủ loại, trán ướt đẫm mồ hôi. Đối diện với cậu là một đàn anh năm hai mặc áo thun trắng chào đón tân sinh viên, hắn đưa cho cậu một chai nước, cười lắc đầu: "Tôi có biết Hoàn Dương, nhưng không thân lắm."

"Hử? Anh không thân với Hoàn Dương à?" Cậu chớp mắt, rồi như vừa nhớ ra điều gì, lại cười, "À, em nhớ rồi, là Hành Tiệm! Anh là bạn của Hành Tiệm! Sinh nhật anh ấy chúng ta đã đi chơi cùng nhau."

Đàn anh mặc áo thun trắng đứng dưới cái ô lớn, đeo kính gọng mỏng, mỉm cười nhẹ nhàng, lại lắc đầu.

"Hả?" Cậu trai đội mũ bóng chày hơi mờ mịt, ánh mắt không hề có vẻ lúng túng mà trái lại còn có chút áy náy, cười nói, "Em thực sự nhớ chúng ta đã chơi cùng nhau mà."

Đàn anh mặc áo thun trắng rõ ràng không để tâm, bước ra khỏi bàn chào đón tân sinh viên, vẫn giữ nụ cười ấm áp thân thiện, dẫn đầu bước đi rồi nói: "Tôi là bạn của Hàn Phương Trì và Tiếu Dao. Đi thôi, Tiểu Hắc."

"Haha, đúng rồi, đúng rồi, là anh Trì và Tiếu Dao!" Cậu trai đội mũ bóng chày kéo vali bước theo, "Ba người các anh cùng một lớp, em nhớ rồi."

Hà Nhạc Chi mặc áo thun trắng quay lại, nhìn thấy khuôn mặt đen nhẻm nhưng điển trai với hàm răng trắng đang nở một nụ cười tươi rạng rỡ.

Chu Mộc Nghiêu vốn có làn da ngăm đen, bạn bè gọi cậu là Tiểu Hắc. Mùa hè này cậu chạy nhảy suốt hai tháng ngoài trời khiến da càng thêm rám nắng như vỏ hàu đen đen. Thêm vào đó, cậu cầm theo nhiều đồ đạc khiến mồ hôi chảy không ít, trông hơi lúng túng.

Nhưng nó vẫn không ngăn được vẻ điển trai căng tràn sức sống một thiếu niên như cậu.

Ngày hôm đó, Hà Nhạc Chi với vai trò là đàn anh dẫn đường cho tân sinh viên, dẫn Chu Mộc Nghiêu đi khắp khuôn viên trường đến ký túc xá.

Chu Mộc Nghiêu không có người thân đưa đi, cậu cứ gọi một tiếng "anh ơi" hai tiếng "anh à" khiến Hà Nhạc Chi vui vẻ phụng sự cậu cả buổi. Nào là dẫn đi nhận phòng, đi mua đồ dùng sinh hoạt, rồi làm thẻ sinh viên.

Khi mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, Hà Nhạc Chi dẫn cậu đi ăn tối. Chu Mộc Nghiêu đi bên cạnh, miệng ngọt ngào, nói chuyện vui vẻ làm Hà Nhạc Chi cứ cười suốt.

Sau nửa buổi như vậy, Chu Mộc Nghiêu không gọi "anh" nữa mà thân mật gọi thẳng tên.

"Nhạc Chi!"

Hà Nhạc Chi nghiêng đầu, nụ cười vẫn còn trên môi, anh theo bản năng nhìn về phía tay Chu Mộc Nghiêu đang giơ lên.

Chu Mộc Nghiêu nhanh chóng bấm nút, màn hình dừng lại.

Đường đi bộ dưới hàng cây ngô đồng trong khuôn viên trường, vạch trắng trên đường nhựa, góc ảnh có một nửa bánh xe đạp vừa khéo lọt vào khung hình.

Ở giữa bức ảnh là Chu Mộc Nghiêu đang nghiêng đầu lại gần, mắt mở to, làm trò với ngón tay tạo hình chữ V, còn Hà Lạc Chi với ánh mắt chứa đầy nét cười. Khi đó họ vô tư, kiêu hãnh, thanh xuân tràn đầy hy vọng.

Bức ảnh cũ được cất cẩn thận trong khung, đặt trên đầu giường của Chu Mộc Nghiêu.

Đó là sau khi họ ở bên nhau, Chu Mộc Nghiêu đã đặc biệt in ra rồi nói rằng đây chính là điểm khởi đầu của tình yêu. Cái khung ảnh này đã theo Chu Mộc Nghiêu đi qua nhiều nơi, từ ký túc xá đại học, ký túc xá thạc sĩ, đến căn nhà thuê sau khi tốt nghiệp ở Bắc Kinh, cuối cùng mới được đặt trên đầu giường nơi cậu và Hà Nhạc Chi cùng chung sống.

Chu Mộc Nghiêu nhỏ hơn Hà Nhạc Chi một tuổi rưỡi, thích chơi, thích nghịch, tính cách cởi mở, luôn không ngần ngại thể hiện tình cảm và sự gắn bó với Hà Nhạc Chi. Vào kỳ nghỉ đông năm tư đại học, khi đó cậu cùng Hà Nhạc Chi đã ở bên nhau được một năm. Vì gia đình nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, Chu Mộc Nghiêu từ chối không được nên nhất thời nóng đầu về nhà công khai xu hướng tính dục, mặc áo len, chân xỏ dép bị cha đuổi ra khỏi nhà.

Chu Mộc Nghiêu tính tình cũng ngang bướng, không hề ngoảnh đầu lại mà mặc nguyên bộ quần áo đó đi tìm Hà Nhạc Chi.

Hôm đó Hà Nhạc Chi đang tụ tập cùng bạn bè từ sáng. Chu Mộc Nghiêu vốn nói sẽ đến vào buổi chiều, nhưng bất ngờ sáng đó đã đến nơi.

Cậu trai cao lớn chỉ mặc áo len bước vào khiến cho mọi người đều sững sờ.

Chu Mộc Nghiêu vừa vào đã tìm Hà Nhạc Chi. Tìm được rồi thì mím môi đi tới cúi đầu đập vào vai hắn, mang theo cả hơi lạnh, buồn thiu nói: "Bố em đánh em."

Hà Nhạc Chi cũng ngơ ngác, hỏi: "Sao thế?"

Chu Mộc Nghiêu nhăn mặt nói: "Mẹ em cứ muốn giới thiệu con gái của đồng nghiệp cho em. Em đã nói không gặp không gặp rồi, bà ấy lại bảo muốn mời người ta đến nhà chơi. Em tức quá nói là em thích con trai luôn."

Những người bạn xung quanh không tự chủ mà trợn tròn mắt, thốt lên một tiếng "Vãi đạn."

"Mày điên rồi à, Tiểu Hắc?" Tiếu Dao nghĩ thôi cũng thấy điên, "Bố mày có tính khí như thế kia mà?"

"Đúng là em điên rồi." Trong đầu Chu Mộc Nghiêu như sắp nổ tung, có lẽ vừa rồi ở ngoài trời lạnh làm cậu cảm thấy như có những cơn đau nhói như kim châm.

Cậu dựa vào Hà Nhạc Chi rồi nói một cách hết sức kiên định trước mặt bạn bè: "Hà Nhạc Chi, em sẽ không bao giờ buông tay anh."

Vài năm trở lại đây bạn bè đã bắt đầu lần lượt kết hôn, ngoại trừ một cặp đôi yêu nhau từ thời cấp ba thì Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu là cặp đôi có thời gian bên nhau lâu nhất.

Suốt bao năm qua hai người họ chưa bao giờ gây rối cũng hiếm khi cãi vã. Chu Mộc Nghiêu tính tình như trẻ con, Hà Nhạc Chi trầm ổn hơn nhưng cũng biết cách chiều theo những lúc thỉnh thoảng "động kinh" của cậu.

Trong thời gian yêu xa trước đây, đôi khi Chu Mộc Nghiêu sẽ quậy lên vài lần, thỉnh thoảng cảm thấy cực kỳ buồn bã, nói nhớ Hà Nhạc Chi. Tuy không phải lần nào cũng vậy nhưng nhiều lần Hà Nhạc Chi đều cố gắng thu xếp thời gian bay đến gặp cậu.

Hà Nhạc Chi đối xử với cậu rất tốt, Chu Mộc Nghiêu biết điều đó.

Ánh nắng len lỏi qua khe hở giữa hai tấm rèm, một tia sáng chiếu thẳng vào khung ảnh chứa bức ảnh chụp chung, cùng với chiếc điện thoại, điều khiển, và khuôn mặt của Chu Mộc Nghiêu.

"Ưm." Chu Mộc Nghiêu cảm thấy chói mắt, lầm bầm rồi xoay người. Cậu úp mặt lên gối của Hà Nhạc Chi bên cạnh rồi hít một hơi thật sâu. Trên gối có mùi của Hà Nhạc Chi, là mùi của dầu gội đầu hương chanh.

"Nhạc Chi ơi——" Chu Mộc Nghiêu nằm úp mặt kéo dài giọng gọi.

Hà Nhạc Chi từ phòng làm việc trả lời vọng lại.

"Anh đang làm gì thế?" Chu Mộc Nghiêu rên rỉ nói, "Anh đến ôm em đi."

"Bận rồi." Hà Nhạc Chi nói.

Chu Mộc Nghiêu cứ cách mười mấy giây lại gọi một tiếng "Nhạc Chi". Hắn đang nhìn hình trên hai máy tính, mỏi mắt và cảm thấy phiền, sau đó chẳng buồn đáp lại nữa.

Chu Mộc Nghiêu lăn một vòng từ trên giường xuống, chân chạm đất, thấy bức ảnh chung trên đầu giường cậu bèn cầm lên hôn hai cái rồi đặt lại chỗ cũ.

"Nhạc Chi à——" Chu Mộc Nghiêu đi chân trần bước vào phòng làm việc, ngồi xếp bằng bên cạnh chân Hà Nhạc Chi. Một cậu trai cao lớn khi ngồi xếp bằng thì cũng thành một đống to, cậu rúc đầu vào lòng và chân Hà Nhạc Chi rồi nói, "Vẫn còn buồn ngủ."

"Thế em ngủ tiếp đi." Hà Nhạc Chi đeo kính mắt vẫn dán vào màn hình không buồn ngẩng lên.

Chu Mộc Nghiêu nhõng nhẽo lắc đầu: "Không có anh ngủ với em, em không ngủ được, một chiếc giường lạnh lẽo."

Hà Nhạc Chi rảnh tay ra, xoa nhẹ mặt cậu đáp qua quýt: "Thế em cứ ngủ vậy đi."

Đã gần hai tháng kể từ khi Chu Mộc Nghiêu chuyển về từ Bắc Kinh. Trước đây khi yêu xa, cậu hay rơi vào trạng thái cảm xúc cực kỳ suy sụp. Yêu xa khiến cậu khổ sở vô cùng. Giờ đây, cuối cùng cậu cũng đã được sống chung với Hà Nhạc Chi nên ngày nào cũng dính lấy nhau như một chú chó lớn quấn quýt chủ.

"Hôm nay phải tăng ca à? Ngày mai thì sao?" Chu Mộc Nghiêu buồn bã hỏi.

"Hôm nay chắc chắn phải tăng ca, ngày mai thì xem tình hình như thế nào đã." Điện thoại bên cạnh rung lên, Hà Nhạc Chi nói: "Suỵt."

Chu Mộc Nghiêu quay đầu lại, dán môi vào chân Hà Nhạc Chi tỏ ý là cậu sẽ im lặng.

Hà Nhạc Chi nói chuyện điện thoại mất hơn nửa tiếng đến nỗi giọng cũng khàn dần. Chu Mộc Nghiêu đi rót cho hắn một cốc nước, đưa đến bên miệng hắn để uống.

"Thôi được rồi, thứ hai tôi qua đó, nói thế này mất công quá." Hà Nhạc Chi bất đắc dĩ nói với người ở đầu dây bên kia.

Chu Mộc Nghiêu trợn mắt, gương mặt bỗng hiện rõ vẻ không cam lòng.

Thấy Hà Nhạc Chi cúp điện thoại, cậu lập tức phản đối: "Lại đi công tác!"

"Sẽ về nhanh thôi." Hà Nhạc Chi đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra ngoài nghỉ ngơi.

Sáng dậy hắn chỉ kịp ăn một miếng bánh mì đã bắt đầu làm việc rồi, gần đây mấy dự án dồn lại với nhau khiến Hà Nhạc Chi bận đến mức đau cả răng. Một chiếc răng khôn thỉnh thoảng có dấu hiệu viêm, hắn còn đang nghĩ xong đợt bận rộn này sẽ đi nhổ nó.

Chu Mộc Nghiêu bước theo sau từng bước, liên tục rầm rì.

Cậu cực kỳ ghét những lúc Hà Nhạc Chi đi công tác. Mà trong hai tháng kể từ khi cậu trở về thì Hà Nhạc Chi đã đi công tác bốn lần rồi. Thời gian có lúc dài có lúc ngắn. Ngay cả khi không đi công tác thì hắn cũng thường xuyên phải tăng ca.

"Hay anh đổi việc đi, công ty này tệ quá à." Chu Mộc Nghiêu nói với vẻ bực bội.

"Chỉ là một giai đoạn thôi, qua đợt này sẽ ổn hơn." Hà Nhạc Chi cười, "Với công việc như thế này thì chuyển chỗ nào cũng vậy thôi."

"Trước đây em có thấy anh bận thế này đâu." Chu Mộc Nghiêu cau mày, ngồi xổm bên cạnh hắn.

Hà Nhạc Chi xoa xoa mái tóc ngắn của cậu và nói: "Em ngoan chút đi."

Hà Nhạc Chi vốn dĩ không phải là người quá chăm chỉ, cũng chẳng phải kiểu cuồng việc. Khi còn đi học, cậu chỉ cần có kết quả tạm ổn là được, chưa bao giờ thức khuya dậy sớm để học. Mẹ hắn cũng không yêu cầu cao, cuộc sống của hai mẹ con chỉ cần bình thường trôi qua là tốt rồi. Khoảng thời gian hắn nỗ lực nhất trong đời, ngoài trước kỳ thi đại học, là nửa năm trước khi hắn thi lấy chứng chỉ.

Lúc đó, hắn đã nghỉ việc ở một viện thiết kế lớn vì thường xuyên phải thức đêm vẽ bản vẽ. Thêm vào đó là không thích một số quy tắc xã giao ở doanh nghiệp nhà nước, nên hắn quyết định nghỉ việc. Người khác đều muốn nhảy việc đến những nơi lớn, chỉ có hắn cầm chứng chỉ Kỹ sư Điện truyền tải và Biến thế điện đến một viện thiết kế tư nhân. Đơn giản là vì ở đó ít dự án hơn, tiền thưởng hạng mục cũng đủ sống.

Công việc hiện tại của hắn là khi có dự án thì bận rộn một thời gian, khi không có thì hàng ngày kiểm duyệt bản vẽ, đi làm về không cần chấm công. Chỉ là không may thời điểm Chu Mộc Nghiêu trở về thì hắn lại bận rộn liên tục mà thôi.

"Thế đám cưới của Minh Dương anh có kịp đi không?" Chu Mộc Nghiêu hỏi.

"Chắc là kịp, anh sẽ cố gắng." Hà Nhạc Chi nghĩ một chút rồi đáp.

Chu Mộc Nghiêu vẫn không vui, gục đầu vào người Hà Nhạc Chi để hắn dỗ dành một lúc lâu.

"Chiều nay em có hẹn đi đánh bóng, anh đi không?" Chu Mộc Nghiêu hỏi.

"Tăng ca rồi." Hà Nhạc Chi cười áy náy, "Em đi một mình nhé, xin lỗi em, Tiểu Hắc."

Ánh nắng len qua rèm cửa chiếu lên gương mặt Hà Nhạc Chi khiến hắn trông ấm áp đến lạ.

Chu Mộc Nghiêu nhìn hắn, cảm giác khó chịu vì hắn lại phải tăng ca bỗng dưng tan biến. Cậu rướn người tháo kính xuống rồi hôn lên mắt hắn.

"Thứ lỗi cho anh đó." Chu Mộc Nghiêu nhìn hắn ở khoảng cách rất gần, khẽ nói.

Hà Nhạc Chi đã ba mươi tuổi rồi, nhưng thời gian dường như không để lại dấu vết gì rõ ràng trên người hắn. Chu Mộc Nghiêu luôn mơ về thời gian họ còn học đại học. Khi đó, Hà Nhạc Chi cũng trông như bây giờ, sống mũi có một vết lõm nhỏ, đôi khi có chiếc kính dán trên đó. Hắn ít khi nổi giận, khuôn mặt luôn mang nụ cười. Mỗi khi hắn cười Chu Mộc Nghiêu lại chỉ muốn ôm lấy hắn thật chặt.

Họ đã trải qua gần tám năm cùng nhau, tám năm ấy êm đềm và hạnh phúc, dài đằng đẵng.

Chu Mộc Nghiêu chạm vào lông mi của hắn, rồi lại vuốt ve vết lõm nhỏ trên sống mũi của hắn, hài lòng thở ra một hơi.

Cậu thích đôi mắt của Hà Nhạc Chi, đeo kính cũng thích, không đeo kính cũng thích.

Cậu còn thích sống mũi của hắn, thích đôi môi, thích cằm của hắn.

Thích hắn vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play