Con phải là con trai của mẹ, con chính là con trai của mẹ
- --
Khi Hàn Phương Trì còn nhỏ, Bàng Thanh vẫn đang đi học, vì thế bà ngoại của anh chăm sóc anh nhiều hơn. Sau này khi anh có thể tự nói rõ nhu cầu của mình thì anh được đưa vào nhà trẻ.
Thực ra trong những năm đầu đó, Bàng Thanh vẫn chưa thực sự nhận thức rõ ràng về vai trò của mình là một "người mẹ". Đối với cô, phần lớn thời gian thì cậu bé này chỉ như một thành viên trong gia đình. Cô không ghét bỏ anh, cũng vẫn chăm sóc anh nhưng không có sự ràng buộc sâu sắc về mặt tinh thần.
Nếu nói rằng nuôi anh giống như nuôi một con vật cưng thì cũng không hoàn toàn đúng. Có lẽ cảm giác đó giống như việc chăm sóc một đứa cháu. Anh là người thân, nhưng việc nuôi dạy anh không tạo ra một sợi dây liên kết vô hình nào giữa hai người như kiểu "dây rốn" giữa mẹ và con trai. Liệu sợi dây đó có xuất hiện hay không, hay đã xuất hiện từ lúc nào, Bàng Thanh chưa bao giờ suy nghĩ đến.
Cô vốn không phải người hay suy tư về những mối quan hệ tình cảm, vì cô sinh ra đã thiếu đi một phần cảm xúc, không nhạy cảm với chúng và cũng lười nghĩ đến.
Phương Trì và Tri Mặc đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn. Nhưng trẻ con thì phải nghịch ngợm, biết làm nũng với bố mẹ. Những đứa trẻ quá ngoan thường có trái tim nhạy cảm, thông minh và mềm yếu. Chúng biết mình cần phải làm gì để đáp ứng kỳ vọng của bố mẹ. Càng nhạy cảm về tình cảm, chúng lại càng dễ cảm nhận sự mong muốn từ người khác.
Bàng Thanh luôn làm tròn bổn phận của một người mẹ, dạy dỗ con cái tốt, nhưng cô không thể cung cấp cho chúng tình cảm tràn đầy. Cô cũng chưa bao giờ có những cuộc trò chuyện tình cảm đơn thuần với con mình.
Tri Mặc thì còn cảm nhận được sự thiên vị rõ ràng từ bố, nhưng Phương Trì thì không.
Từ nhỏ, anh đã mơ hồ cảm thấy mọi người dành cho mình một sự chú ý đặc biệt hơn, một cách vô hình anh mang theo nhiều kỳ vọng. Ánh mắt của họ hàng luôn tập trung vào anh nhiều hơn người khác, như thể anh luôn bị đánh giá và phải làm tốt hơn nữa.
Bố Hàn chưa bao giờ coi Hàn Phương Trì là con ruột của mình, nhưng trong cuộc sống, ông cũng không bạc đãi anh về mặt vật chất. Chỉ là về mặt tình cảm, ông chưa bao giờ thực sự chấp nhận anh. Ngay từ đầu, ông bị buộc phải nhận đứa con này, và sau nhiều năm, suy nghĩ của ông cũng không thay đổi. Bề ngoài có vẻ ổn, nhưng trong lòng ông không cảm thấy thân quen chút nào.
Cái ngày mà Hàn Phương Trì nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ và bỏ nhà đi trong đêm, đầu óc Bàng Thanh cũng rối loạn.
Bố Hàn nói: "Nhân dịp này nói rõ ràng với mấy đứa luôn đi, cũng nuôi lớn đến giờ rồi, về sau chúng nó biết còn biết cách giữ khoảng cách."
"Giữ khoảng cách gì?" Bàng Thanh khó chịu, "Anh im miệng đi."
Bố Hàn muốn nói rõ ràng mọi chuyện với ba đứa con, nhưng Bàng Thanh đáp: "Thế thì đuổi thằng bé đi luôn đi."
Khi đó Bố Hàn nói: "Nhà có thêm một đứa con không phải ruột thịt, đôi lúc anh cảm thấy ngay cả giữa hai chúng ta cũng có khoảng cách, như thể em đã mang theo con trai riêng vậy."
"Vậy anh coi như em tái hôn đi." Bực bội, Bàng Thanh đáp ngay: "Anh chịu được thì ở, không chịu được thì ly hôn."
Những ngày Hàn Phương Trì ở nhà Hà Nhạc Chi, gia đình anh cũng đang xảy ra mâu thuẫn.
Bố Hàn không thể chấp nhận việc Bàng Thanh nói đến ly hôn một cách dễ dàng như vậy. Ngày trước bà nhất quyết mang theo đứa con nhặt được về, ông đã đồng ý. Nhưng bây giờ sau bao nhiêu năm, chỉ vì đứa con đó mà Bàng Thanh lại dễ dàng nói ra chuyện ly hôn. Tình yêu của bố Hàn đối với gia đình không cần phải bàn cãi, nhưng câu nói đó của Bàng Thanh làm ông cảm thấy bà coi nhẹ gia đình này quá.
Tất nhiên, cuối cùng thì mâu thuẫn trong nhà vẫn được bố Hàn giải quyết. Sau đó, ông hứa sẽ giữ kín mọi chuyện.
Bàng Thanh bảo: "Nếu không phải do anh thì cũng chẳng rắc rối thế này."
Bố Hàn đáp: "Sớm muộn gì chúng nó cũng biết, không có chuyện gì giấu được mãi."
"Tri Mặc và Tri Dao không được biết." Bàng Thanh chỉ nói.
"Không phải anh đã hứa rồi sao?" Bố Hàn nói. "Anh sẽ không nói."
Khi Hàn Phương Trì trở về nhà, anh không biểu hiện điều gì khác lạ, vẫn gọi "bố", "mẹ" như trước. Họ cũng chưa bao giờ chính thức nói về những chuyện này. Hàn Phương Trì vẫn là một đứa trẻ xuất sắc, nhưng dường như yêu cầu của anh đối với bản thân trở nên khắt khe hơn, và anh cũng trở nên độc lập hơn.
Bàng Thanh chưa bao giờ yêu cầu bố Hàn phải coi Hàn Phương Trì là con ruột của mình, chỉ cần ông duy trì vẻ ngoài hòa thuận là đủ. Bố Hàn cũng giả vờ rất tốt, cho đến khi Hàn Phương Trì bất ngờ về nhà và nói rằng anh là đồng tính, có lẽ lúc đó bố Hàn mới không thể giả vờ được nữa.
Dù gì thì những năm tháng chung sống dưới một mái nhà đã qua, từ khi Hàn Phương Trì vào đại học, anh không còn thường xuyên về nhà nữa. Bây giờ, thi thoảng họ mới gặp nhau và anh cũng không ở lại nhà.
Không rõ là vì tuổi tác hay vì những mâu thuẫn với Hàn Tri Dao đã làm phá vỡ đi sự lạnh lùng của bà, nhưng dạo gần đây, Bàng Thanh cảm thấy tính cách mình không còn như trước nữa.
Cảm xúc của bà thất thường nhiều hơn, khi tức giận thì bà có thể khóc. Sự nhạy cảm với cảm xúc cũng nhiều hơn, dù hầu hết đều là cảm xúc tiêu cực.
Nhưng những cảm giác của một người mẹ giờ đây trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Khi Hàn Phương Trì về nhà và thông báo rằng anh sẽ sống chung với một người đàn ông, Bàng Thanh sốc đến mức bật khóc.
Sau bao nhiêu "vết tích" mà Hàn Tri Dao đã gây ra, trái tim của Bàng Thanh với tư cách là một người mẹ đã trở nên "thương tích đầy mình." Nhưng không biết từ lúc nào, đứa con mà ban đầu không có "dây rốn" kết nối với bà đã trở thành đứa mang lại cho bà cảm giác an tâm nhất.
Đó là một cảm giác khó mà diễn tả được.
Đứa con đầu lòng Hàn Phương Trì, luôn mang lại những phản hồi tích cực. Lúc nhỏ, anh không khiến bà phải lo lắng, và khi trưởng thành rồi thì anh còn chia sẻ bớt gánh nặng với mẹ. Làm mẹ của anh không hề khó khăn chút nào.
Anh không chỉ là đứa con mà bất cứ người mẹ nào cũng cảm thấy đáng tin cậy, mà còn là người mà bà có thể dựa vào. Mỗi lần sau những cuộc cãi vã với Hàn Tri Dao, nhìn thấy anh trở về nhà là bà lại được chút an ủi và xoa dịu.
Nhưng chính đứa trẻ xuất sắc nhất, đứa con mà bà có thể trông cậy vào, lại nói rằng mình là người đồng tính.
Khoảnh khắc đó, cú sốc đối với Bàng Thanh còn mạnh mẽ hơn nhiều so với khi biết Hàn Tri Dao yêu sớm.
Bà nhìn vào ánh mắt kiên định của Hàn Phương Trì mà thấy như niềm tin lớn nhất trong lòng mình sụp đổ.
Anh nói: "Con có thể làm bất cứ điều gì vì bố mẹ," nhưng đây là lần đầu tiên mà Bàng Thanh cảm thấy mình thật thất bại trong vai trò một người mẹ.
Những lời bố Hàn nói trước mặt Hàn Phương Trì chính là cảm xúc thật của ông vào lúc đó.
Từ đầu, ông chưa từng nghĩ sẽ chấp nhận đứa con này. Sau bao nhiêu năm bị buộc phải nuôi, cuối cùng kết quả lại là như thế này, đúng là hệt như một trò đùa.
Hàn Phương Trì cúi người thật lâu trước mặt họ, bố Hàn nhìn anh lạnh lùng, còn Bàng Thanh lau đi những giọt nước mắt lại rơi xuống.
Sau khi anh rời đi, cả hai vẫn ngồi im ở chỗ cũ không nhúc nhích.
Bố Hàn tiếp tục nói điều gì đó, nhưng Bàng Thanh không nghe thấy, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Cảm xúc khiến con người trở nên yếu đuối, và thật ra, cảm xúc là thứ thừa thãi vô cùng.
"Bỏ công nuôi." Bố Hàn lẩm bẩm bên cạnh.
Ngay lập tức, Bàng Thanh cầm lấy cuốn sách hướng dẫn trên bàn trà và đập mạnh vào ông hai cái.
"Em đánh anh làm gì?" Bố Hàn tránh sang một bên.
Bàng Thanh đứng dậy, lạnh lùng hỏi: "Anh không biết đường nói chuyện đàng hoàng hả? Nói mấy lời đó làm gì hả?"
"Chẳng phải là đúng vậy sao?" Bố Hàn tức giận nói, "Anh đã bảo ngay từ đầu là đừng nuôi, giờ thì xem nuôi được cái gì?"
"Anh im miệng lại đi." Bàng Thanh cau mày, "Anh có bao giờ coi thằng bé là con đâu?"
Bố Hàn cười khẩy, đáp: "Đúng, anh chưa bao giờ coi nó là con."
"Anh không có thì anh đừng nói có mấy lời đó." Bàng Thanh rút một tờ giấy lau nước mắt, "Đến lượt anh xía vào hả?"
"Em chỉ biết cãi với anh thôi." Bố Hàn lẩm bẩm.
"Em biết rõ nguồn gốc của thằng bé." Bàng Thanh vò tờ giấy lại và ném đi, "Chính tay em đã bế nó về từ ngoài đường."
Bàng Thanh luôn cảm thấy Hàn Tri Dao khác biệt so với hai đứa con còn lại, nhưng thật ra Hàn Tri Dao có nhiều điểm giống bà nhất.
Chẳng hạn như tính ngang bướng, không bao giờ chịu nhún nhường.
Mỗi lần hai mẹ con cãi nhau, cả hai có thể không nói chuyện với nhau suốt một hai tháng. Nhưng với chuyện lần này của Hàn Phương Trì, nếu là với những đứa con khác, Bàng Thanh sẽ không bao giờ cho chúng một lối thoát nào.
Tuy nhiên, Hàn Phương Trì lại khác biệt với những người khác. Anh biết mình và gia đình không có mối liên hệ máu mủ chặt chẽ.
Nếu không có người cho anh một lối thoát, có lẽ anh sẽ không bao giờ trở lại ngôi nhà này.
Sau khi cú sốc ban đầu qua đi, cảm giác giận dữ, thất vọng dần tan biến, cuối cùng chỉ còn lại hình ảnh ánh mắt của anh khi nói "Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ."
Anh đã trưởng thành, là một người đàn ông có thể tự đưa ra quyết định cho cuộc đời mình. Nhưng mỗi khi Bàng Thanh nghĩ về ánh mắt đó, bà luôn cảm thấy như đứa trẻ ngoan ngoãn, ít nói ấy đã bị đuổi ra khỏi nhà vậy.
"——Tôi có muốn hay không thì cũng phải gặp rồi mới nói tiếp được chứ?"
Sau câu nói ấy, Hàn Phương Trì trở về nhà.
"Đây là ai vậy!" Hàn Tri Dao thấy anh bước vào, liền hét lên.
Hàn Phương Trì hỏi: "Em hét cái gì thế?"
"Bàng nữ sĩ, con trai của mẹ về rồi kìa!" Cô nhóc lớn tiếng gọi.
Bàng Thanh bước ra, làm mặt lạnh hỏi: "Về rồi đấy à?"
Hàn Phương Trì cười, nhẹ nhàng gọi "Chào chị Bàng."
"Anh đừng có mà cười giỡn nữa." Hàn Tri Dao chen vào, "Anh đang có thái độ gì vậy!"
Bàng Thanh chưa kịp nói, Hàn Phương Trì đã thuận theo lời em gái, gọi thêm một tiếng "Mẹ."
Hàn Tri Dao lại bảo: "Anh xin lỗi thì phải xin lỗi đàng hoàng đi chứ."
Hàn Phương Trì đáp: "Anh biết rồi."
Bàng Thanh cảm thấy cô nhóc ồn ào quá mức, quay sang bảo cô: "Con về phòng đi."
Rồi quay lại nhìn Hàn Phương Trì, bà nói: "Con lại đây."
Hàn Phương Trì vâng lời, bước theo bà.
Hàn Tri Dao bĩu môi, rồi cũng quay vào phòng mình.
Bàng Thanh ngồi xuống ở phòng khách nhỏ, gần vườn sau. Hàn Phương Trì theo sau, ngồi cạnh bà.
"Mẹ muốn uống trà không?" Hàn Phương Trì hỏi.
Bàng Thanh lắc đầu: "Không uống."
Hàn Phương Trì ngồi im lặng một lúc, rồi lên tiếng: "Cảm ơn mẹ."
Anh không nói rõ mình cảm ơn về điều gì, có thể là cảm ơn vì mẹ đã cho anh một cơ hội để quay về.
Bàng Thanh liếc nhìn anh, hỏi: "Cảm ơn mẹ rồi từ giờ không muốn qua lại nữa hả?"
"Làm sao có chuyện đó được." Hàn Phương Trì vội đáp.
"Tuỳ con thôi." Bàng Thanh nói.
Suốt cuộc đời này, Hàn Phương Trì chưa từng phạm phải sai lầm lớn nào. Ngoài lần đánh nhau hồi cấp ba, anh hầu như không phải xin lỗi bố mẹ một cách nghiêm túc cả.
Nên giờ khi ngồi đây khi muốn xin lỗi, anh cũng không biết làm sao để bày tỏ đúng mực.
Sau một hồi im lặng, anh gọi nhỏ: "Mẹ."
Bàng Thanh đáp: "Nói đi".
"Con chưa bao giờ hỏi về xuất thân của con, vì trước đây con không dám." Hàn Phương Trì ngừng lại rồi tiếp tục, "Ban đầu con không thể chấp nhận, vì sợ hỏi rồi sẽ nhận ra sự thật."
Bàng Thanh nhìn anh, Hàn Phương Trì tiếp lời: "Về sau con cũng dần chấp nhận, nhưng dù sao đây vẫn là nhà của con. Con lớn lên ở đây, mẹ con, bố con, hai đứa em gái của con... đây là nhà của con."
"Chẳng phải đúng vậy sao?" Bàng Thanh hỏi lại anh.
"Vâng đúng." Hàn Phương Trì mỉm cười, "Nhưng con cũng hiểu rằng tất cả điều này không phải là điều mà con bẩm sinh nên có."
"Làm gì có chuyện nên hay không nên chứ?" Bàng Thanh nói.
"Con luôn hy vọng mình làm tốt hơn để xứng đáng với mọi thứ." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Con không muốn khiến mẹ thất vọng, nhưng lần này con thực sự đã làm mẹ thất vọng rồi. Con xin lỗi, mẹ."
"Xin lỗi thì cứ xin lỗi thôi," Bàng Thanh nhăn mặt, "Sao phải kéo theo mấy chuyện đó làm gì?"
"Chính vì có những điều đó, nên con càng thấy mình phải xin lỗi." Hàn Phương Trì nghiêm túc lặp lại những gì đã nói, nhìn Bàng Thanh đầy chân thành: "Chỉ cần không làm tổn thương ai, con sẽ làm bất cứ điều gì để đáp lại, chỉ cần con có thể."
Lúc này Bàng Thanh đột nhiên rơi nước mắt.
"Con đang nói gì thế?" Bàng Thanh hỏi.
Thấy mẹ khóc, Hàn Phương Trì nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho bà, trong lúc đó vẫn tiếp tục xin lỗi.
Bàng Thanh lại hỏi: "Mẹ nuôi con lớn lên là để đợi con báo đáp sao?"
Hàn Phương Trì không biết trả lời thế nào. Khi mẹ khóc, đầu óc anh trở nên bối rối.
Có lẽ vì bà sắp bước vào giai đoạn mãn kinh, hoặc đơn giản là con người thay đổi khi họ đã có tuổi rồi. Những gì Hàn Phương Trì nói tiếp theo, dù là gì đi nữa, đều mang theo âm hưởng của một lời chia tay, như thể anh đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ và sắp bị đuổi khỏi cái nhà này vậy.
Anh tự hỏi mình đã gây ra sai lầm lớn đến thế nào?
Bất chợt Bàng Thanh nhớ lại lời mà bà từng nói năm hai mươi tuổi khi nhận nuôi một đứa trẻ一一
"Có đáng không?"
Bàng Thanh không muốn nói thêm với anh nữa, tâm trạng rối bời, nên bảo anh đi đi.
Hàn Phương Trì thấy càng nói càng tệ, đành phải đứng lên và bước đi.
Đi được vài bước, anh dừng lại, quay lại rồi quỳ xuống trước mặt Bàng Thanh, nhẹ nhàng nói: "Con không biết vì sao con lại đến được với gia đình này, nhưng con cảm ơn mẹ đã đón nhận con từ đầu."
"Có gì mà phải cảm ơn hả." Bàng Thanh đứng dậy, nhẹ nhàng đánh lên trán anh một cái, mắt đỏ hoe, rồi nói đầy bực bội: "Con phải là con trai của mẹ, con chính là con trai của mẹ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT