Hà Nhạc Chi chìm trong vòng xoáy của những suy nghĩ rối bời suốt mấy ngày liền, loay hoay không biết phải làm thế nào để Hàn Phương Trì có thể tin tưởng mình. Thực ra, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên của sự ngượng ngùng, Hàn Phương Trì đã nhanh chóng thấu hiểu và chẳng hề coi đó là điều gì đáng bận tâm rồi.
Chưa bao giờ có chuyện liên quan đến việc tin hay không tin, nghi ngờ hay không nghi ngờ cả.
Trong lòng Hàn Phương Trì, Hà Nhạc Chi là người như thế nào?
Có lẽ ngay cả khi đang yêu Chu Mộc Nghiêu, dù Chu Mộc Nghiêu có nói thẳng với hắn rằng "Em biết chuyện của Phương Trì đấy," thì Hà Nhạc Chi cũng sẽ đáp lại một cách thản nhiên: "Chuyện của Phương Trì là chuyện gì? Anh không biết."
Nếu cậu tiếp tục nói thì Hà Nhạc Chi sẽ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại rằng: "Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa."
Việc Chu Mộc Nghiêu biết điều đó cũng không có gì lạ, bởi cậu hiểu rằng Hà Nhạc Chi chắc chắn cũng sẽ biết.
Hai người họ chia sẻ một bí mật chung, và nếu đã có người thứ ba biết được điều này, thì sự "hiểu ngầm" giữa họ đương nhiên cũng sẽ bị người ấy nhận ra ngay.
Ví dụ như mỗi khi đề cập đến chuyện ai đó không phải là con ruột, thì Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi sẽ giao tiếp ánh mắt nhau trong tiềm thức dù ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn. Hoặc khi có ai đó nhậu say gây ồn ào, chẳng hạn như nói đùa về việc Hoàn Dương họ Lưu mà cha cậu ta họ Trần, chỉ cần có một người nói "Có phải cậu được nhặt về nuôi không" thì Hà Nhạc Chi sẽ ngay lập tức chuyển chủ đề, không cho phép mọi người tiếp tục đùa cợt về điều đó. Hoặc bất cứ khi nào xung quanh có ai bàn về những chuyện tương tự, Hà Nhạc Chi sẽ luôn tỉnh rụi tìm cách ngồi cạnh Hàn Phương Trì, có thể không nói gì, nhưng khoảng cách giữa họ sẽ rất gần nhau.
Người ngoài thì có thể nhìn không ra, nhưng nếu Chu Mộc Nghiêu đã biết rõ chuyện của Hàn Phương Trì, tất cả những điều này sẽ trở nên rất dễ nhận thấy.
Những điều dễ hiểu này lại khiến Hà Nhạc Chi tự làm khó mình suốt mấy ngày nay, vì hắn đã nhìn nhận vấn đề quá nghiêm trọng.
Chính điều đó đã khiến hắn hiểu lầm cảm xúc thật của Hàn Phương Trì, để rồi giờ đây, hắn vừa hối hận vừa đau lòng. Đôi mắt hắn dường như đang thốt lên câu "Em sai rồi", trong khi miệng không ngừng lặp lại "Xin lỗi", và ngay cả trong suy nghĩ, điều đó cũng không ngừng vang vọng.
Cảm giác áy náy, tự trách móc, đau lòng, mong được tha thứ và những cảm xúc khác tràn ngập trong mắt hắn. Khi nhìn thấy ánh mắt như vậy, Hàn Phương Trì lập tức cảm thấy mọi khó chịu trong lòng tan biến đi.
"Em yêu ai?" Hàn Phương Trì nhìn hắn hỏi.
"Em yêu anh!" Hà Nhạc Chi không do dự trả lời ngay: "Chỉ yêu anh, yêu anh nhất!"
Hàn Phương Trì lại hỏi: "Còn nói chuyện này với người khác nữa không?"
"Không đâu, không bao giờ, không bao giờ nữa!" Hà Nhạc Chi cau mày, "Em thật ngu ngốc khi nói những điều đó với cậu ấy."
Tất cả cảm xúc trong lòng Hàn Phương Trì tan biến hết, anh nở nụ cười, nhẹ nhàng cắn lên cằm hắn.
Nếu ngồi thêm một lúc nữa, thắt eo của Hà Nhạc Chi thật sự sẽ gãy mất, nên Hàn Phương Trì đã quyết định bế hắn xuống. Hà Nhạc Chi không mang dép, vì vậy Hàn Phương Trì bế hắn vào phòng tắm.
Hà Nhạc Chi cao khoảng 1m75 hoặc 1m76, với thân hình mảnh mai, nhưng Hàn Phương Trì lại rất thích bế hắn lên. Hà Nhạc Chi chưa từ chối bao giờ, chỉ cần Hàn Phương Trì muốn làm gì, hắn đều sẵn lòng cho anh làm. Khi được anh bế, hắn vòng chân qua eo Hàn Phương Trì để không bị tuột xuống.
Khi Hàn Phương Trì đặt hắn xuống sàn phòng tắm, tay anh nhẹ nhàng xoa mông và đùi hắn. Hà Nhạc Chi tự sờ vào, cười nói: "Cứng vậy à, có thể dùng làm ván giặt quần áo được rồi."
Hàn Phương Trì trêu: "Vậy anh cọ tất* nhé?"
(*chú thích cuối chương nhé các ní, để 551 giải thích sự đen tối của bác sĩ Hàn nào:3)
"Chơi luôn!" Hà Nhạc Chi cười đáp.
Hàn Phương Trì đã được dỗ ngọt rồi nên Hà Nhạc Chi tự mình vào tắm trước. Trong khi đó, Hàn Phương Trì lấy khăn giấy ướt và một miếng vải mới, quay lại dọn dẹp bàn bếp. Anh nhặt quần của mình cùng với đống quần áo của Hà Nhạc Chi treo lên ghế. Xung quanh đều bị hai người làm bừa bộn và dính nhớp nháp. Hàn Phương Trì vẫn mặc chiếc áo sơ mi trên người, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, đang dọn dẹp bàn bếp.
Nghĩ đến dáng vẻ của Hà Nhạc Chi lúc nãy, anh lại cảm thấy rung động không thôi.
Khi Hà Nhạc Chi tắm xong và tắt vòi hoa sen, Hàn Phương Trì mang dép vào cho hắn, tay kia vẫn cầm miếng vải chưa bỏ xuống. Hà Nhạc Chi mở cửa kính, nhìn anh cười: "Anh trông giống như một người chồng ấy, nỗi lòng của người chồng không thể giấu được bác sĩ vậy."
"Giống thôi sao?" Hàn Phương Trì nói, "Anh vốn dĩ đã là như vậy mà."
"Đúng, đúng, đúng." Hà Nhạc Chi vừa lau người bằng khăn tắm vừa gật đầu.
Hàn Phương Trì chưa bao giờ giấu diếm chuyện yêu đương của mình. Chỉ cần anh đang yêu, anh sẽ giới thiệu người yêu cho những người xung quanh, ngay cả khi người yêu hiện tại là một người đàn ông.
Anh không đăng trên Moments của WeChat, nhưng trong bất kỳ tình huống nào, nếu ai đó hỏi anh có đang yêu không thì Hàn Phương Trì sẽ thẳng thắn thừa nhận ngay. Trong những dịp không chính thức mà anh tham gia, nếu Hà Nhạc Chi có thời gian và sẵn lòng đi cùng, Hàn Phương Trì luôn muốn mang hắn theo.
Anh không bao giờ cảm thấy khó xử vì điều đó, mà ngược lại thật lòng cảm thấy cuộc sống hiện tại vô cùng an yên, vô cùng hạnh phúc, chẳng có gì phải che giấu cả.
"Đưa cho cậu một quả này, ngon lắm, ha ha ha."
"Chín chưa?"
"Chín rồi, sáng nay mình còn ăn một quả, ngọt lắm."
Giờ nghỉ trưa, Hàn Phương Trì nghe hai cô y tá bên cạnh đang trò chuyện, họ đã nói chuyện cả nửa ngày trời rồi.
"Người yêu của cậu thật thú vị, còn mua cho cậu mấy món đồ nhỏ này nữa chứ."
"Haiz, anh ấy suốt ngày mua mấy thứ chẳng cần thiết thôi, nhưng yêu nhau mà, anh ấy mua cho mình mấy món đồ dù không có tác dụng gì nhưng khi mình nhận được là biết anh ấy luôn nghĩ về mình rồi. Vui lắm luôn á!"
"Đúng thế nhỉ, tuần trước còn tặng cậu hoa nữa. Nếu mình mà có một người yêu như thế, chắc đẹp lòng chết mất."
"Mình cũng đối xử tốt với anh ấy mà! Mình mua kem dưỡng tay, kem dưỡng da cho anh ấy, để anh ấy trở thành một "chàng trai tinh tế" nữa đó. Mình còn mua nước hoa cho anh ấy nữa, mùi có hơi giống xà phòng, giống như hương thơm tự nhiên của cơ thể á, kiểu hương thơm của quần áo sạch sẽ, khiến mình mê điên luôn."
"Hai cậu ở bên nhau bao lâu rồi?"
"Sắp được sáu năm rồi đó, haha."
"——Xin lỗi, làm phiền rồi."
Hàn Phương Trì gõ nhẹ lên cửa đã mở, đứng ở cửa hỏi: "Nước hoa gì vậy?"
Hai cô y tá sững người một lát, rồi bật cười.
"Chia sẻ chút đi." Hàn Phương Trì cười nói.
"Bác sĩ Hàn, cho anh dùng sao ạ?" Một y tá hỏi.
"Tặng người khác." Anh đáp.
"Là nước hoa nam nhé, nếu anh tặng cho nữ thì em sẽ giới thiệu loại khác."
Vì đã quen thân với hai cô y tá này, anh nói thẳng: "Là tặng cho nam."
"Vậy em gửi link cho anh." Cô y tá lấy điện thoại, gửi tin nhắn qua WeChat rồi chỉ vào cây "chuối xanh" trồng thủy sinh trên bàn: "Bác sĩ Hàn có ăn chuối không ạ?"
"Không, tôi vừa đánh răng rồi," Hàn Phương Trì nhận được link, nói cảm ơn, sau đó thêm: "Sau này nếu cô thấy nước hoa nào phù hợp để tặng bạn trai, thì gửi cho tôi nhé."
"Không vấn đề ạ!" Cô y tá đồng ý ngay, rồi đùa hỏi: "Bác sĩ Hàn, anh làm thế này chúng em bắt đầu đoán rồi đấy."
"Cứ đoán thoải mái." Hàn Phương Trì mỉm cười đáp.
Ở chỗ làm, Hàn Phương Trì có chút khí chất giống thầy mình, khó gần với các bác sĩ trẻ hơn. Nhưng khi về nhà, anh lại hoàn toàn khác biệt, khá trẻ con và rất thích được dỗ, thậm chí còn rất dễ dỗ ngọt nữa, so với ở phòng khám thì là hai kiểu người một trời một vực.
Hà Nhạc Chi vừa đi công tác ngắn ngày về, cuối tuần muốn đi leo núi, nhưng Hàn Phương Trì lại không có ngày nghỉ nên không thể đi cùng. Hà Nhạc Chi vẫn đang phân vân.
"Em có nên đi không nhỉ?" Hà Nhạc Chi còn chưa trả lời.
"Đi đi." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi nằm gối đầu lên đùi anh, cầm điện thoại giơ cao, ngửa mặt nhìn anh.
"Hôm trước còn nói chạy ít đi rồi, nên là đi chơi thư giãn đi." Một tay Hàn Phương Trì cầm điện thoại, tay còn lại ôm mặt xoa xoa cằm hắn.
"Chuyến đi cả đi lẫn về mất hai ngày rưỡi lận, phải đi từ thứ sáu đến chiều Chủ nhật mới về đó." Hà Nhạc Chi nói.
"Ừm." Hàn Phương Trì đáp, "Anh sẽ ra trạm tàu đón em."
"Nhưng em không muốn đi một mình." Hà Nhạc Chi ngước nhìn anh, nói.
Vốn dĩ hắn phải đi công tác thường xuyên, bây giờ lại vì chuyện đi chơi mà bỏ anh ở nhà một mình thì hắn thật sự không nỡ, chỉ muốn chờ đến khi anh có ngày nghỉ để đi cùng nhau.
Từ nhỏ Hàn Phương Trì đã có tính cách độc lập, hoàn toàn chấp nhận và tôn trọng việc người yêu cần thời gian cho riêng mình. Nhưng mỗi lần Hà Nhạc Chi nói những lời như vậy, lòng anh lại ấm áp hẳn lên.
"Đi chơi đi." Hàn Phương Trì nói, "Chỉ cần nhớ an toàn."
"Vậy em trả lời họ nhé?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Ừm." Hàn Phương Trì cúi xuống nhìn hắn, ngón tay cái chạm nhẹ vào lông mi hắn.
Hàn Phương Trì không cần người yêu phải hy sinh thời gian để ở bên mình, chỉ một lời thôi cũng có thể dỗ cho lòng anh mềm nhũn, cũng chỉ cần Hà Nhạc Chi thể hiện "sự lưu luyến" thôi thì cảm xúc của anh cũng tràn đầy rồi. Anh còn chủ động thu xếp đồ đạc cho người yêu, mà nếu có thời gian thì anh sẽ tự mình đưa đón nữa.
Tết Trung thu năm nay rơi vào thứ ba, hôm sau lại phải đi làm. Nhà Hà Kỳ khá xa, tan làm đi qua đi lại hơi phiền hà. Ban đầu hai người họ định để Hà Kỳ ở với bạn bè rồi hai người cùng nhau ngắm trăng, nhưng cuối cùng Hà Kỳ vẫn đến nhà họ.
Hà Kỳ mang theo bánh trung thu tự làm từ hôm trước, vừa đúng lúc để ăn khi bánh đã được để qua một ngày sau khi nướng.
Mỗi năm vào dịp Trung thu, Hàn Phương Trì đều về nhà bố mẹ ăn cơm nhưng năm nay anh lại không về.
Từ sau lần anh về nhà trước đó, họ không liên lạc với nhau nữa. Hàn Phương Trì đoán bố mẹ cũng không mong gặp lại anh.
Khi Hàn Phương Trì về nhà sau giờ làm, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm từ món hầm lan tỏa khắp phòng.
Hà Nhạc Chi vẫn chưa về, nhưng tiếng của Hà Kỳ từ bếp vọng ra: "Về rồi à, Phương Trì?"
Hàn Phương Trì đáp lại, rồi chào một tiếng "Cô" với bà. Hà Kỳ đang đeo tạp dề, tóc buộc tuỳ ý.
"Thay đồ rồi vào đây nhé." Hà Kỳ nói.
"Vâng." Hàn Phương Trì trả lời.
Sau khi thay đồ, anh vào bếp hỏi: "Có việc gì cháu có thể giúp không ạ?"
Hà Kỳ đưa anh một bát có miếng xương nhỏ vừa được hầm chín, bà nói: "Hôm nay cô hầm đuôi bò ngon lắm, thử một miếng trước nhé. Cháu đã rửa tay chưa?"
"Cháu rửa rồi ạ." Hàn Phương Trì cười đáp.
Anh cầm bát, dùng tay nhón miếng xương lên cắn, gật đầu nói: "Thơm quá, cô làm cháu đói rồi."
"Đói rồi à? Cô có bánh trung thu đấy, cháu ăn một miếng trước nhé?" Hà Kỳ hỏi.
"Cháu thôi ạ, cháu đợi Nhạc Chi về rồi ăn cùng luôn." Hàn Phương Trì cười.
Hà Nhạc Chi đẩy cửa bước vào, cúi người nhìn quanh, sợ hai người không nghe thấy vì máy hút mùi đang chạy, hắn gọi lớn: "Phương Trì, anh đang ăn gì thế?"
Hàn Phương Trì đáp: "Đuôi bò, cô cho anh nếm thử trước."
"Thế mà trước giờ em toàn là người nếm đấy." Hà Nhạc Chi vừa thay giày vừa nói, "Anh có biết miếng thử trước khi nhấc nồi xuống là ngon nhất không?"
Từ nhỏ, Hà Kỳ đã luôn để hắn thử thức ăn xem chín hay chưa, mặn nhạt ra sao. Miếng thử đó lúc nào cũng ngon hơn lúc ăn bữa cơm chính hết.
"Ai về trước thì người đó được ăn trước." Hà Kỳ nói.
Hà Nhạc Chi bĩu môi, rồi đi rửa tay.
Khi đang ăn tối, điện thoại của Hàn Phương Trì reo lên vài tiếng, tin nhắn từ Tri Mặc và Tri Dao gần như đến cùng lúc.
Tri Mặc: Anh, hôm nay anh không về nhà sao?
Tri Dao: Hàn Phương Trì, anh không về à?
Tri Dao: Chị Bàng bảo em hỏi anh đấy.
Hàn Phương Trì lần lượt trả lời, nói là anh đang tăng ca, hôm nay không về.
Tri Mặc gửi lại một sticker hình con mèo đáng yêu, bảo "Vâng ạ".
Tri Dao: Biết rồi!
Ngay sau đó, Hàn Tri Dao còn gửi một phong bao lì xì qua, Hàn Phương Trì nhận được là 8.88 tệ.
Tri Dao: Mua bánh trung thu ăn đi!
Hàn Phương Trì bật cười, nhắn lại: Thế đủ mua sao?
Tri Dao: Mua bánh trung thu ngũ nhân cổ truyền* ăn đi, đủ đấy!
*五仁月饼【Wǔ rén yuèbǐng】Five kernel mooncake, Bánh trung thu ngũ vị hương - một loại bánh trung thu đủ loại hạt từ hạnh nhân, óc chó, hạt mè, và hạt bí.
Xem xong, Hà Nhạc Chi cũng bật cười: "Cô nhóc Dao Dao này đáng yêu thật."
Buổi tối Hà Kỳ không về nữa. Ba người lái xe đến công viên ngắm trăng, xong lại về nhà cùng xem phim.
Hà Nhạc Chi ngồi cạnh Hà Kỳ, hỏi: "Mẹ không muốn sống ở đây luôn sao?"
"Thế sao các con không về nhà ở luôn đi?" Hà Kỳ đáp.
Hà Nhạc Chi cười nói: "Thế không phải là xa chỗ làm quá à?"
Hà Kỳ hỏi lại: "Ở nhà con thì mẹ đi làm không xa chắc?"
Hà Nhạc Chi vui vẻ đùa: "Hay mình chuyển trường của mẹ đến gần đây nhé? Vừa hay nhà bọn con vẫn còn dư một phòng, mẹ về ở với tụi con vừa gần gũi vừa có không gian riêng nữa. Nếu mẹ không muốn gặp tụi con, cũng chẳng sao."
Hàn Phương Trì ngồi bên cạnh cũng gật đầu hưởng ứng.
"Ai bảo mẹ không muốn gặp mấy đứa nào," Hà Kỳ cười thoải mái, rồi nói đùa: "Năm sau mẹ sẽ cân nhắc."
Hiện tại Hà Nhạc Chi chỉ có thể về nhà một hoặc hai tuần một lần, vì nhà họ một nam một bắc ở khoảng cách quá xa. Nếu hắn đi công tác hoặc có việc cuối tuần, có khi cả tháng cũng chẳng gặp được Hà Kỳ nữa.
Mặc dù đã trưởng thành, Hà Nhạc Chi vẫn thường nghĩ về mẹ. Có lúc còn lo bà sống một mình ở nơi xa xôi sẽ cô đơn, dù thực ra Hà Kỳ không thấy vậy.
"Nếu mẹ chuyển về đây, bọn con sẽ nấu cơm cho mẹ, mẹ không phải lo gì cả. Mẹ không muốn tập thể dục nhịp điệu thì Phương Trì sẽ dẫn mẹ đi rèn thể lực, nghỉ lễ thì cả nhà mình cùng đi chơi." Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng thúc vào tay mẹ, nói nhỏ: "Xin mẹ hãy cân nhắc nghiêm túc nhé."
Hà Kỳ cười nói: "Biết rồi, mẹ sẽ cân nhắc mà."
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, điện thoại của Hàn Phương Trì lại kêu lên.
Cả hai đã tắt đèn, Hàn Phương Trì cầm điện thoại từ đầu giường lên nhìn, lại là tin nhắn từ Tri Dao.
Cô nhóc gửi một đoạn tin nhắn thoại, Hàn Phương Trì nhấn mở.
"Hàn Phương Trì... anh có phải gây chuyện gì ở nhà không? Sao em thấy không khí cứ kỳ lạ thế nào ấy."
Giọng cô nhóc hạ thấp, chắc chắn đang ở trong phòng riêng. Trước khi Hàn Phương Trì kịp trả lời, Tri Dao lại gửi thêm tin.
"Chuyện của anh với anh Nhạc Chi bị phát hiện rồi hả?"
Hàn Phương Trì đáp: Giờ này mà còn chưa ngủ à?
Tri Dao: "Em đang hỏi anh mà! Tự dưng không khí cứ là lạ, cả em với chị cũng không biết tại sao. Mà gần đây em đâu có gây chuyện với mẹ đâu... chắc là do anh rồi."
Hàn Tri Dao: "Em có thể giúp anh không, Hàn Phương Trì? Em có thể hỗ trợ một chút."
Hàn Phương Trì: Không cần đâu, ngủ đi.
Hàn Tri Dao: "Em không cần tiền đâu! Là miễn phí mà!"
Hà Nhạc Chi bên cạnh không nhịn được bật cười "khúc khích" thành tiếng: "Nhanh chóng gửi ngay cho Dao Dao phong bao lì xì đi. Nếu em có cô em gái như thế thì chắc ngày nào cũng gửi tiền cho em ấy mất."
"Cả hôm đi họp phụ huynh bị phê bình nửa tiếng cũng gửi à?" Hàn Phương Trì đùa.
Hà Nhạc Chi cười: "Hôm đó thì không cần."
Hàn Phương Trì gửi ngay cho Tri Dao phong bao 200 tệ, rồi nhắn: Ngủ đi, không cần em giúp.
Hàn Tri Dao như muốn phát điên, nhắn tin nhắn thoại lại: "Ngủ ngủ ngủ! Anh chỉ biết bảo em ngủ thôi! Chẳng còn gì để nói với anh nữa!"
Nhận tiền xong, cô nhóc còn nhắn thêm: "Thật không hiểu nổi, anh Nhạc Chi nhìn trúng anh ở điểm gì cơ chứ!"
Hà Nhạc Chi ở bên đã cười không ngớt.
"Anh lọt vào mắt xanh của em ở điểm nào thế?" Hàn Phương Trì vừa gửi tiền còn bị mắng, đành khóa màn hình đặt điện thoại xuống.
"Em nhìn trúng anh vì anh rất thú vị," Hà Nhạc Chi cười khúc khích, xoay người lại hôn nhẹ lên môi anh, cười nói: "Em còn nhìn trúng cả khí chất "chuẩn thẳng nam" của anh nữa."
Chú thích cho đoạn Hàn Phương Trì trêu: "Vậy anh cọ tất* nhé?"
搓【cuō】xoa; xe; xát, dụi; vo (hai tay)/vê; nhào; nặn; chà
袜子【wàzi】bít tất; tất; vớ
Hời ơi, đây là một kiểu Dark joke đó cả nhà ơi. Như 551 đã để nghĩa của chữ 搓 ở bên trên, khi đi cùng với những chữ 搓洗【cuōxǐ】 thì sẽ thành "cọ rửa", hoặc 搓澡【cuō zǎo】thì sẽ thành "kỳ cọ". Và khi kết hợp hình ảnh giặt "tất" vào nó sẽ làm ta liên tưởng đến việc "cọ cái gì đó mà ai đủ dảk thì đều biết". Có một topic trên Baidu hỏi rằng "Khi giặt tất có thể dùng tay chà/cọ không?".
Có 2 câu trả lời, người thứ nhất trả lời siêu trong sáng, (1) trước là thắc mắc vì sao lại không thể dùng tay giặt được, (2) nếu không thì có thể dùng máy giặt, (3) cũng giống như giặt quần áo thôi, (4) là chà/cọ xát đều và tập trung vào những phần bẩn nhất, (5) đặc biệt chú ý phần đầu và gót tất. Còn câu trả lời thứ 2 thì cần những tinh anh tinh mắt đầu đen tối mới hiểu được cả 2 câu trả lời là mô tả cái gì. Câu trả lời đó là: (6) Có thể (giặt bằng tay) nha, tốt nhất là dùng tay người khác cọ/chà á (人"∀"*)=> cọ tất ~ bé Sóc so Ciu (lên đùi của Hà Nhạc Chi):3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT