Bởi vì họ đã kết giao từ hơn mười năm trước, đã không thể nào tách rời từ lâu rồi.

- --

Hà Nhạc Chi nói rằng hắn sẽ mang bí mật này chôn theo xuống mồ, sẽ không nói với bất kỳ ai cả.

Hàn Phương Trì nhíu mày, không cho hắn nói ra những lời như vậy.

Đêm hôm ấy Hàn Phương Trì nằm trên giường Hà Nhạc Chi bị một tấm chăn bông dày quấn chặt lại, gối đầu lên chiếc gối của hắn. Giường của Hà Nhạc Chi nhỏ không đủ chỗ cho hai người nằm nên hắn kiên quyết ngủ trên sofa, Hàn Phương Trì cũng không khách sáo với hắn nữa.

Hôm sau khi trời còn chưa sáng rõ thì hai người đã chuồn đi trước lúc Hà Kỳ tỉnh dậy.

Mặc dù ngay cả khi Hà Kỳ thức dậy, bà cũng sẽ không tỏ ra bất mãn khi Hà Nhạc Chi đưa bạn về nhà, ngược lại còn chào đón và tiếp đãi cực kỳ nhiệt tình nữa. Nhưng Hà Nhạc Chi để ý đến tâm trạng của Hàn Phương Trì nên vẫn là đưa anh rời khỏi nhà từ sớm.

Hai người dùng bữa sáng ở một quán ăn nằm ngoài khu dân cư, món ăn là bánh bao kèm cháo, Hà Nhạc Chi hỏi: "Tối nay cậu muốn về nhà không?"

Hàn Phương Trì đáp: "Không muốn."

Hà Nhạc Chi liền nói: "Vậy tối nay tôi giới thiệu mẹ tôi cho cậu nhé, được chứ? Mẹ tôi tốt lắm, không như phụ huynh nhà khác đâu."

Hàn Phương Trì đáp: "Được."

Vì có một người mẹ như vậy nên từ lúc bé Hà Nhạc Chi đã được rất nhiều người ngưỡng mộ, bởi dù sao Hà Kỳ có sức hấp dẫn rất lớn lại còn rất dịu dàng.

Ban ngày Hà Nhạc Chi đã nói với Hàn Phương Trì rằng: Hà Kỳ không giống một người mẹ đâu, cậu không cần căng thẳng.

Buổi tối khi tan học về, Hàn Phương Trì mới hiểu vì sao Hà Nhạc Chi nói Hà Kỳ "không giống một người mẹ chút nào" cả.

Sau tiết tan học buổi tối thì trời đã vào khuya, Hà Kỳ mặc bộ đồ tập yoga, tóc buộc lên, còn đeo thêm chiếc băng đô lông xù trông cực kỳ trẻ trung.

Bà chào đón Hàn Phương Trì rất nhiệt tình, thậm chí còn lấy ra một chiếc bánh kem trái cây từ tủ lạnh, nói muốn ăn mừng một chút.

Hàn Phương Trì kinh ngạc nhìn Hà Nhạc Chi, nhỏ giọng hỏi: "Giờ này mà ăn bánh sao?"

"À, bà ấy thèm thôi, chúng ta chỉ cần phối hợp một chút là được." Hà Nhạc Chi cũng nói nhỏ rồi bổ sung thêm: "Nhưng mà tôi cũng đói thật."

Thiếu niên độ tuổi này thường rất dễ đói, lại còn thêm cả việc Hà Nhạc Chi phải chạy bộ, nên thường sau khi tan học về nhà phải ăn chút gì đó mới được. Hà Kỳ thì đang kiểm soát cân nặng của mình, thỉnh thoảng thèm không chịu được thì mới ăn chung với Hà Nhạc Chi.

Ba người ngồi quanh bàn trà ăn bánh kem, mỗi người cầm một chiếc muỗng. Hàn Phương Trì chỉ ăn vài miếng, thời gian còn lại thì ngồi khoanh chân trên sàn ở bên cạnh Hà Nhạc Chi, trò chuyện với Hà Kỳ, đồng thời nhìn hai mẹ con nhà này ăn hết chiếc bánh nhỏ.

"Có phải cô mất trí rồi không, thưa quý cô?" Hà Nhạc Chi trêu chọc, "Ngày mai đến phòng tập gym nhé?"

"Vậy thì phải tập liên tục ba ngày." Hà Kỳ thỏa mãn vươn vai, rồi hỏi: "Hai đứa tối nay có học bài không?"

Hà Nhạc Chi quay sang hỏi Hàn Phương Trì: "Muốn học nữa không, hai chúng ta ấy?"

Hàn Phương Trì còn chưa kịp cất lời, Hà Kỳ đã nói: "Thôi đừng học nữa, ba người chúng ta ngồi chơi một lát đi."

"Vâng." Hà Nhạc Chi vui vẻ đồng ý, "Chơi gì nhỉ?"

Hà Kỳ hỏi: "Xem phim nhé?"

"Được ạ." Hà Nhạc Chi cười gật đầu.

Hàn Phương Trì cũng gật đầu: "...Được ạ."

Tối đó tắm rửa xong, Hàn Phương Trì mặc đồ ngủ của Hà Nhạc Chi, ba người họ cùng nhau xem một bộ phim hài. Bộ phim đó cực kỳ buồn cười khiến cho Hà Nhạc Chi và Hà Kỳ cười phá lên, bao nhiêu cảm giác nặng nề trong lòng Hàn Phương Trì cũng theo đó mà vơi đi nhiều. Anh thả lỏng trở lại, tựa lưng vào sofa rồi ôm thêm một chiếc gối ôm cỡ lớn, sau đó dần dần thấy buồn ngủ.

Hà Nhạc Chi lấy chiếc chăn bên cạnh trải ra, tự mình đắp một nửa, chỉ để lộ đầu ra ngoài rồi kéo nửa còn lại đắp lên người Hàn Phương Trì. Hà Kỳ ở bên cạnh cũng kéo một phần chăn đắp lên người mình, Hà Nhạc Chi dựa vào vai bà. Chiếc chăn to được ba người kéo phẳng ra, bên dưới chăn là cảm giác ấm áp mềm mại.

"Cậu bé này trông khá giống Phương Trì ha." Hà Kỳ nói.

Chàng trai trong phim là một ngôi sao mới nổi. Hà Nhạc Chi nhìn cậu ta rồi nghiêm túc quay sang nhìn Hàn Phương Trì, nhận xét: "Phương Trì vẫn đẹp trai hơn."

Hà Kỳ thuận miệng hỏi: "Phương Trì giống bố hay giống mẹ?"

Hàn Phương Trì đáp: "Cả hai đều không giống lắm ạ."

Sau đó, vài phút trôi qua không ai nói gì thêm nữa. Dưới lớp chăn, Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng kéo tay áo ngủ của Hàn Phương Trì không nói gì, chỉ im lặng và thật kín đáo.

Hàn Phương Trì hiểu ý Hà Nhạc Chi, dùng mu bàn tay khẽ chạm vào hắn ra hiệu rằng không sao đâu.

Sau đó Hàn Phương Trì cũng đến nhà Hà Nhạc Chi vài lần, chủ yếu là vào kỳ nghỉ hè hoặc đông. Mỗi lần Hà Kỳ đều lấy lý do anh đến để ăn những món mà bình thường bà không thể ăn. Còn vào kỳ nghỉ thì kéo cả hai người chơi trò đánh bài hoặc chơi game.

Có một lần, dì nhỏ của Hà Nhạc Chi đến chơi, nói rằng Hà Kỳ quá ham chơi, không hề nghiêm chỉnh, ảnh hưởng đến việc học của học sinh cấp ba.

Hà Kỳ không để tâm chỉ xua tay nói: "Học sinh cấp ba đã đủ vất vả rồi, việc học không thiếu một thời gian ngắn này đâu, mỗi ngày học ở trường mười mấy tiếng chưa đủ à?"

Dì nói: "Toàn là lý lẽ ngụy biện."

Hà Kỳ hùng hổ: "Vậy thì em hỏi hai đứa đi, em hỏi thử xem chị chơi game với bọn nhỏ có làm chậm trễ việc học không. Phương Trì, nói cho dì nghe cháu đứng thứ mấy."

Hà Nhạc Chi ngồi bên cạnh gật đầu đắc ý: "Thứ nhất, đầu bảng luôn."

"Em thấy chưa." Hà Kỳ nhướng mày, "Vẫn phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ lị."

Từ nhỏ Hà Nhạc Chi đã được nuôi dưỡng như vậy, thành ra khi lớn lên hắn không giống như những học sinh cấp ba khác. Không quá đặt nặng về thành tích, lúc thi không tốt cũng không vội vàng lo lắng, còn thi tốt thì tất nhiên cũng sẽ vui vẻ như ai.

Cách giáo dục kiểu tự do này của Hà Kỳ cũng tự nhiên khiến Hà Nhạc Chi đôi khi làm việc mà không nghĩ đến hậu quả, vì hắn biết sẽ không có hậu quả nghiêm trọng nào xảy ra cả.

Có một lần Tiếu Dao xích mích với một nam sinh lớp khác, đối phương đã dẫn vài người đến tìm Tiếu Dao đánh nhau trong giờ nghỉ tối. Lúc đó trong lớp không có nhiều người, Hà Nhạc Chi đang nghe Hàn Phương Trì giảng bài, thấy đông người ở cửa, hắn không suy nghĩ gì mà đã theo Tiếu Dao ra ngoài.

Lần đó cuộc ẩu đả bị nhà trường thông báo phê bình, hai lớp dẫn đầu cuộc đánh nhau đều bị kỷ luật.

Mặc dù Tiếu Dao là bên bị động, nhưng gã ra tay hung hãn nên cũng bị trừng phạt. Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì tham gia đánh nhau nên cũng bị gọi phụ huynh, mỗi người phải viết một bản kiểm điểm dài ba nghìn chữ.

Học sinh cấp ba khi đánh nhau không có ai nương tay, mặt ai cũng bị thương.

Mà mặt Hà Nhạc Chi là bị nặng nhất, xương hàm bên trái bầm tím một mảng lớn. Hàn Phương Trì nói với hắn: "Tôi đã bảo cậu đứng sau tôi rồi, cậu lao lên trước làm gì?"

Hà Nhạc Chi vô tư nói: "Tôi sợ cậu đánh không lại cậu ta."

"Tôi đánh không lại thì cậu có thể à?" Hàn Phương Trì lườm hắn, "Nhìn cậu bị người ta đánh như thế kia kìa."

"Tôi không mạnh hơn cậu chắc?" Hà Nhạc Chi căng cơ chân, chỉ vào đó nói: "Tôi thuộc đội tuyển điền kinh đấy."

Hàn Phương Trì nói: "Lần sau đừng cố tỏ ra mạnh mẽ."

"Cứ cố đấy." Hà Nhạc Chi vừa xoa chỗ bầm trên mặt vừa xuýt xoa nói, "Ai bảo cậu ta dám đánh cậu."

Vì chuyện này mà Tiếu Dao đã cảm động trong một thời gian dài, muốn làm trâu ngựa cho hai người họ.

Hà Nhạc Chi chê gã dính người, vẫn thích kết nhóm nhỏ với Hàn Phương Trì hơn. Dù cả ba đều là bạn bè nhưng hắn vẫn luôn thiên vị Hàn Phương Trì. Điều này không thể tránh khỏi vì tính cách của hắn hợp với Hàn Phương Trì hơn, bạn bè là chuyện không thể cưỡng ép.

Thời học cấp ba, Tiếu Dao thường hay vì chuyện này mà buồn phiền, nhưng sau khi lớn lên, gã không còn nhỏ nhen vì chuyện đó nữa.

Vậy mà khi lớn lên rồi, hai người kia cũng không còn thân thiết như trước nữa.

Nếu nói không còn tốt nữa thì cũng không đúng.

Trong những năm Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu ở bên nhau, Hàn Phương Trì là người liên lạc nhiều nhất và có mối quan hệ tốt nhất với họ.

Nếu so với người khác thì tất nhiên mối quan hệ vẫn đặc biệt hơn.

Nhưng so với mối quan hệ thân thiết mà khiến Tiếu Dao phải ghen tỵ thời cấp ba, thì cũng không giống nhau cho lắm.

......

Ký ức của Hà Nhạc Chi như bị xé toạc một lớp màng mờ đầy bụi bặm, mọi thứ trong quá khứ đều được làm mới lại, những điều mà hắn đã bỏ qua nay như được hiện ra một cách trực quan trước mắt.

Tại sao Hàn Phương Trì luôn liên lạc với hắn, tại sao Hàn Phương Trì thỉnh thoảng lại có giọng điệu kỳ lạ. Tại sao Hà Nhạc Chi vừa lo lắng về mối quan hệ giữa Hàn Phương Trì và Chu Mộc Nghiêu, nhưng đồng thời lại luôn có sự hòa hợp tự nhiên gần gũi với anh như thế.

Bởi vì họ đã kết giao từ hơn mười năm trước, đã không thể nào tách rời từ lâu rồi.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi." Hà Nhạc Chi đối diện với Hàn Phương Trì, chân thành xin lỗi.

Hàn Phương Trì quay mặt sang phía khác, ngó lơ hắn.

"Đồ yêu đương úng não." Tiếu Dao không khách sáo mà chỉ trích hắn, "Cậu còn nói chúng tôi thân với Tiểu Hắc hơn, nhưng trong mắt cậu toàn là Tiểu Hắc mà!"

Hà Nhạc Chi chắp tay lại, cúi đầu nhận lỗi với cả hai người.

"Cậu còn nói hai bọn tôi đứng về phía nó á." Tiếu Dao cầm điện thoại lên làm như sắp gọi điện, "Cậu hỏi thử bọn họ đi, từ khi hai người chia tay, tôi đã nói cả trăm lần bảo nó đừng tìm cậu nữa. Người khác thì khuyên nên làm lành, chỉ có bọn tôi là khuyên nó tỉnh táo lại thôi."

Cảm giác trong lòng Hà Nhạc Chi khó tả, nhưng lúc này sự hối lỗi chắc chắn là nhiều nhất. Hắn giữ lấy tay Tiếu Dao lại khi gã định bấm số, bấm nút dừng trên điện thoại của gã. "Đừng hỏi, đừng hỏi nữa, tôi hiểu rồi."

"Hàn Phương Trì là người tốt bụng, cậu có biết hôm cậu chia tay với Tiểu Hắc vì chuyện vớ vẩn này, cậu ấy bày sắc mặt khó coi đóng sầm cửa bỏ đi ngay lập tức không!" Tiếu Dao nói đến chỗ bực bội, lại ném một quả vải về phía hắn, "Cậu có biết suy nghĩ không đấy, Hà Nhạc Chi."

Hà Nhạc Chi thành thật nói: "Tôi không biết suy nghĩ, não tôi bị úng nước rồi, là tôi thiển cận."

Lúc này, Hà Nhạc Chi như một tội nhân bị chỉ trích, Hàn Phương Trì thì không thèm để ý đến hắn, còn Tiếu Dao với tài ăn nói sắc bén không ngừng buộc tội hắn, từng câu từng chữ kể tội sự lạnh nhạt và lỗi lầm của hắn.

"Ba chúng ta thân thiết với nhau, Tiểu Hắc đâu có liên quan gì? Cậu đã quên rồi à? Mấy năm nay cậu không chơi với bọn tôi nữa, cả thế giới của cậu chỉ toàn là Tiểu Hắc."

"Cậu mất trí nhớ rồi à? Tiểu Hắc cho cậu uống bùa mê thuốc lú hả?"

Hà Nhạc Chi không biết nên miêu tả cảm xúc của mình lúc này thế nào, hắn không phải là đã quên tất cả những chuyện đó. Trong số bạn bè của hắn, Hàn Phương Trì và Tiếu Dao rõ ràng là khác biệt nên hắn mới luôn có thói quen thân thiết với hai người họ hơn. Họ từng là bạn học, những chuyện đã xảy ra trước đây Hà Nhạc Chi đều nhớ rõ. Khi Hàn Phương Trì mua nhà, hắn đã bỏ qua Chu Mộc Nghiêu mà trực tiếp tặng một chiếc sofa. Lại có trước đó nữa, khi Tiếu Dao đi bơi làm rơi mất đồng hồ, kêu ca ầm ĩ, Hà Nhạc Chi đã mua ngay cho gã một chiếc đồng hồ thể thao khác, bảo gã ngậm miệng ngừng than phiền đi.

Nhưng hắn cũng thực sự đã bỏ qua rất nhiều thứ. Trong suốt thời gian dài, hắn dần dần nhầm lẫn giữa những gì hắn sở hữu với những gì hắn chia sẻ với Chu Mộc Nghiêu.

"Tôi sai rồi mà." Mắt Hà Nhạc Chi đã đỏ lên, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tiếu Dao, nhưng gã lại giơ tay lên, cảm xúc vẫn còn đang sôi trào.

Hà Nhạc Chi lại quay sang Hàn Phương Trì, chân thành nói: "Phương Trì, tôi sai rồi."

Hàn Phương Trì thờ ơ nhìn hắn.

Hà Nhạc Chi cúi người tới trước, đưa tay lắc lắc cổ tay Hàn Phương Trì, "Phương Trì..."

Hàn Phương Trì hạ mắt đối diện với hắn, mắt của Hà Nhạc Chi vốn đã đỏ lên vì uống rượu, giờ còn nhìn như sắp khóc tới nơi. Một người ngay cả khi chia tay cũng chưa ai thấy hắn rơi nước mắt, giờ lại làm vẻ mặt đáng thương thế này.

"Ơ ơ ơ, cậu chỉ biết dỗ mỗi mình cậu ấy thôi à?" Tiếu Dao dùng mu bàn tay gõ gõ lên bàn, "Hai người cứ vậy làm tôi nhức mắt chết."

Gã vừa rồi còn vung tay hất người ta ra một cách mướt không trượt phát nào, giờ lại gõ lên bàn nhắc nhở: "Vẫn còn một người nữa đây này."

Hà Nhạc Chi liền ngồi thẳng dậy, nói: "Dao Dao, tôi biết lỗi rồi."

Tiếu Dao bĩu môi, miễn cưỡng nói: "Tôi cũng có chút không đúng với cậu, hòa nhé."

"Cảm ơn cậu." Hà Nhạc Chi nói.

Thực ra Tiếu Dao là tự mình chột dạ, vừa ăn cướp vừa la làng, không có lý gì cãi lại cả nên mới lấy cớ đổ lỗi trước để được Hà Nhạc Chi tha thứ cho việc giấu giếm của mình. Mà ngay từ đầu Hà Nhạc Chi vốn đã không trách gã rồi.

Còn Hàn Phương Trì là người đã phải dồn nén cơn giận lên Hà Nhạc Chi trong mấy ngày qua, tích tụ dần rồi cuối cùng bùng phát dưới tác động của rượu.

Sau khi giải quyết xong Tiếu Dao, Hà Nhạc Chi ngồi đối diện nhìn Hàn Phương Trì, dùng ánh mắt cầu xin sự tha thứ từ anh.

"Nhà của đồng nghiệp của anh tôi vẫn có thể ở không?" Hà Nhạc Chi nhìn Hàn Phương Trì với ánh mắt đầy mong chờ, "Ở đến năm sau luôn, tiền thuê tôi không quan tâm nữa, anh tự tính với anh ta nhé?"

Hà Nhạc Chi dò hỏi: "Được không, Phương Trì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play