Ân Gia Nhu: “Đúng vậy.”

Hầu Vũ Hàm không tin nổi: “Sao cậu lại làm như vậy? Tớ biết từ sau sự kiện kia cậu luôn cảm thấy chán ghét đàn ông, nhưng điều đó không có nghĩa là bản thân chúng ta cũng phải trở nên vô sỉ như bọn họ.”

“Biến anh ta thành như vậy rồi nhốt anh ta ở trong căn cứ có thể làm cậu hả giận không?”

“Tớ còn nghe nói cậu bảo mấy chị em đồng ý làm vợ của anh ta, Ân Gia Nhu, rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì vậy?”

Ân Gia Nhu thở dài trong lòng, không phải cô ta không muốn nói mà chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, dù sao căn cứ của bọn họ cũng lớn như vậy, ai có thể dám chắc mọi chuyện không bị lộ ra ngoài? Hơn nữa tính cách của Hầu Vũ Hàm ngây thơ, không phải đối tượng có thể giữ bí mật.

Suy nghĩ một hồi, Ân Gia Nhu nói: “Tớ có thể đảm bảo với cậu, tớ làm như thế là có lý do, còn về phần là lý do gì thì bây giờ vẫn chưa thể nói. Tớ giam anh ta lại cũng không phải để trút giận cho bản thân, tớ không phải kẻ có tâm lý biến thái.”

Hầu Vũ Hàm nhìn Ân Gia Nhu, dường như đang đánh giá xem cô ta nói thật hay nói dối.

Một lúc sau, cô ta mới nói: “Được rồi, chỉ cần trong lòng cậu tự biết cậu đang làm gì là được.”

Hầu Vũ Hàm không quản chuyện lớn nhỏ trong căn cứ, cũng không ra ngoài làm nhiệm vụ, bình thường cô ta đều dạy bọn trẻ học.

Bởi vì có quan hệ tốt với Ân Gia Nhu nên địa vị của cô ta ở căn cứ rất cao.

Sau khi rời khỏi chỗ ở của Ân Gia Nhu, Hầu Vũ Hàm vùi đầu đi về hướng trung tâm căn cứ, trên đường đi, cô ta nhìn vào căn nhà gỗ nhỏ nơi Sở Định Phong đang bị giam giữ, trong mắt cô ta có cảm xúc lẫn lộn.

Nguyễn Ngưng hơi nhíu mày.

Bởi vì nhà gỗ nhỏ là nơi quan trọng nên tạm thời thiết bị theo dõi của Nguyễn Ngưng không vào được, nên cô cho thiết bị theo dõi đi theo Hầu Vũ Hàm.

Lúc này, Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan cũng ra khỏi xe RV, bắt gặp Nguyễn Ngưng đang đứng ở mảnh đất trống.

Nguyễn Thứ Phong ngạc nhiên: “Con về rồi à? Về hồi nào vậy?”

Nguyễn Ngưng quay đầu lại mỉm cười: “Con mới về.”

“Về sớm như vậy, có phải tối hôm qua thức nguyên đêm không?” Chu Tố Lan nghi ngờ.

Nguyễn Ngưng vội vàng giải thích: “Không có, sáng sớm thức dậy nhận được tin tức, đã làm xong hết việc rồi nên con mới quay về.”

Chu Tố Lan: “Nghỉ ngơi tốt là được, còn bốn ngày nữa sẽ đến kỳ hạn sử dụng người máy trồng trọt, con có muốn trồng thêm cái gì không?”

Đầu tiên Nguyễn Ngưng lắc đầu, sau đó lại chần chờ nói: “Để con suy nghĩ thêm một chút, mấy ngày nay bận rộn quá, không có thời gian cân nhắc vấn đề này.”

Nguyễn Thứ Phong: “Không có thời gian thì thôi, chỗ này có cha mẹ ngó chừng rồi, con không cần lo lắng.”

Chu Tố Lan tỏ vẻ tán đồng.

Nguyễn Ngưng để thiết bị máy theo dõi đi theo Hầu Vũ Hàm, sau khi xác nhận cô ta đi dạy, cô mới nói: “Cha mẹ muốn làm gì vậy, con làm cùng với.”

Trong mấy ngày Nguyễn Ngưng ra ngoài, Nguyễn Thứ Phong đã làm xong chuồng gà, bên trong nuôi hai mươi con gà con, 5 con gà mái già và 2 con gà trống.

Ba người đến trước chuồng gà, Chu Tố Lan quan sát một chút: “Xem chúng nhanh nhẹn như này, chắc không có bị bệnh.”

Nguyễn Ngưng tự giác cho gà ăn, còn Nguyễn Thứ Phong ở bên cạnh thì làm ổ cho đàn vịt.

Buổi chiều, Nguyễn Ngưng không đi ra ngoài.

Thiết bị theo dõi vẫn đang đi theo Hầu Vũ Hàm.

Sở Định Phong đã bị giam giữ khá lâu, Nguyễn Ngưng tự hỏi liệu phản phệ có xảy ra hay không, Hầu Vũ Hàm có thể là nhân vật quan trọng trong lần cắn trả lần này.

Nhưng cũng có thể không phải.

Không ai biết đợt cắn trả này sẽ là cái gì, khi nào nó đến, Nguyễn Ngưng quan sát Hàm Vũ Hàm một lúc, phát hiện cô ta vẫn đang nghiêm túc lên lớp, cô yêu cầu thiết bị giám sát hủy bỏ việc theo dõi rồi rời khỏi cô ta.

Căn cứ Huyết Sắc cũng không lớn.

Nguyễn Ngưng cho thiết bị theo dõi bay vài vòng trong căn cứ, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Lệ Lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play