“Chúc mừng kí chủ, đạt được đạo cụ ẩn thân.

“Vật phẩm này không phải vật phẩm dùng một lần, có thể sử dụng lâu dài, mỗi ngày có thể tàng hình năm tiếng, có thể chia ra sử dụng nhiều lần, hạn mức tối đa là năm giờ.”

Đúng là muốn cái gì có cái đó, Nguyễn Ngưng vô cùng cảm động: “Ngươi đúng là tinh linh bé nhỏ tốt nhất của ta.”

Hệ thống cười hì hì hai tiếng.

Bây giờ vấn đề ở đây đã được giải quyết, Nguyễn Ngưng cũng đã nhận được phần thưởng nên cô lập tức dùng máy định vị trở về gặp cha mẹ.

Bên ngoài mặt trời đỏ rực, Nguyễn Ngưng vừa mở cửa xe RV ra đã nhìn thấy từng khóm cúc vàng.

Xa hơn một chút là vô số cây con đang mọc mầm.

Tâm trạng của Nguyễn Ngưng lập tức tốt lên, cô giẫm lên đất ẩm, bước đến chỗ những bông hoa cúc, trong đầu đang nghĩ không biết có nên hái một ít về pha trà không.

Hoa cúc có thể uống trực tiếp không?

Vừa nghĩ, Nguyễn Ngưng vừa mở thiết bị theo dõi ra lên xem Sở Định Phong thế nào.

Mỗi lần theo dõi Sở Định Phong, Nguyễn Ngưng đều cho thiết bị theo dõi bay lên mái nhà, cố gắng quan sát toàn bộ căn nhà gỗ từ mọi hướng.

Hôm nay cũng thế.

Bởi vì vẫn còn sớm nên trong nhà gỗ không có ánh nắng khiến nó có vẻ tối tăm và ẩm ướt.

Sở Định Phong nằm trên mặt đất, có lẽ còn đang ngủ.

Không lâu sau, cửa nhà gỗ được mở ra từ bên ngoài, bước vào là hai cô gái, Nguyễn Ngưng biết cô gái đi vào trước, sáng nào cô ta cũng chịu trách nhiệm đến kiểm tra Sở Định Phong, sau khi xác định anh ta không sao thì cô ta sẽ rời đi ngay.

Cô gái bước vào sau rất xinh đẹp, nhưng Nguyễn Ngưng chưa gặp cô ấy bao giờ.

Hai người cố ý hạ giọng, cô gái xinh đẹp nhìn Sở Định Phong nằm trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc: “Người này là ai? Tại sao Gia Nhu lại nhốt anh ta ở đây?”

Cô gái phụ trách giám sát Sở Định Phong nói: “Chị Vũ Hàm, em cũng đã dẫn chị vào rồi, chúng ta mau rời khỏi đây đi.”

Vừa nghe thấy cái tên này, Nguyễn Ngưng hơi nhíu mày.

Nếu cô không đoán sai thì đây chính là Hầu Vũ Hàm, trong tiểu thuyết cô ta là thành viên của căn cứ Huyết Sắc, cô ta sẽ lựa chọn đi theo Sở Định Phong và mỗi người một ngả với Ân Gia Nhu.

Thấy đối phương hối mình rời đi, Hầu Vũ Hàm nhíu mày: “Em sợ cái gì, chị với Gia Nhu là quan hệ gì chứ, cho dù cô ấy có biết chị vào đây thì cô ấy cũng sẽ không trách chị.”

“Rốt cuộc người này đã làm cái gì mà bị tra tấn thành bộ dạng này?”

Bộ dạng bây giờ của Sở Định Phong vô cùng thê thảm, không có tay, bị câm, còn mất đi một bộ phận nào đó, trông rất bẩn thỉu.

Hai người đi vào nói nhiều như vậy nhưng Sở Định Phong lại không có phản ứng gì.

Cô gái nói: “Em không biết, em chỉ phụ trách trông chừng anh ta mỗi ngày”.

Hầu Vũ Hàm im lặng, rồi đột nhiên xoay người bỏ đi.

Cô gái kia sợ cô ta sẽ làm lớn chuyện nên vội vàng khóa cửa lại: “Chị Vũ Hàm, chị đi đâu vậy, chị đi nhanh như vậy làm gì? Chờ em với.”

Lúc này Nguyễn Ngưng cũng điều khiển thiết bị theo dõi đi theo Hầu Vũ Hàm.

Hầu Vũ Hàm lạnh lùng chạy đến chỗ Ân Gia Nhu sống, trùng hợp đụng phải đối phương mới đi ra khỏi lều.

Cô ta bước nhanh hơn: “Gia Nhu, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Ân Gia Nhu nhìn cô gái đi theo sau lưng cô ta, có lẽ đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên chỉ gật đầu nói: “Cậu đi theo tớ.”

Sau khi hai người quay về lều, Hầu Vũ Hàm vội vàng nói: “Sao cậu lại nhốt một tên đàn ông trong doanh trại? Hắn còn biến thành dáng vẻ kia nữa, là cậu làm đúng không?”

Ân Gia Nhu: “Hắn không được tính là đàn ông.”

Hầu Vũ Hàm sửng sốt: “Có ý gì?”

“Tớ sẽ không để đàn ông ở lại trong doanh trại, cho nên hắn không được tính là đàn ông.” Vẻ mặt Ân Gia Nhu lạnh nhạt.

Dường như Hầu Vũ Hàm nghĩ đến chuyện gì đó, mặt cô ta hiện lên vẻ khó tin: “Cậu đã làm gì? Cậu làm anh ta...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play