Nguyễn Ngưng nhìn Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan, nói: “Sống bên trong đó chắc rất bất tiện, mình nên quan sát kỹ đã.”

Châu Tố Lan gật đầu.

Ba người chia ba lô, mỗi người mang một ít khoai tây và bánh quy nén, Nguyễn Thứ Phong cõng thêm một cái lều.

Khác với những nơi khác, không cần phải nộp bất cứ thứ gì để định cư tại Tân Hy Vọng mà chỉ cần đăng ký thông tin nhận dạng và điền vào thư cam kết.

Thư cam kết này chủ yếu đưa ra những quy định như bạn sẽ không trộm cắp, cướp bóc, nếu không bạn sẽ phải chấp nhận mọi hình phạt nghiêm khắc.

Sau khi ba người Nguyễn Ngưng ký tên xong, nhân viên nói: “Hiện tại động đất rất nhiều, để thuận tiện cho việc sơ tán, mọi người đều sống rải rác. Mọi người có thể sống ở khu 55, là một khu mới.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, lại hỏi: “Tôi có thể đăng ký tìm người mất tích được không?”

Nhân viên: “Được chứ, nhưng ở đây mỗi ngày có rất nhiều người tìm kiếm người, cho nên cơ hội tìm được người thân là rất mong manh.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy chuyện này đúng là rất rắc rối: “Cho tôi hỏi thăm một chút, đội phòng vệ của trại tị nạn thành phố Tân Bắc đang ở đâu, anh có thể giúp tôi liên lạc với họ không?”

Nhân viên sửng sốt: “Cô muốn liên lạc với ai?”

Nguyễn Ngưng: “Trình Quý Khoan, Trình Quý Lịch hoặc bác sĩ Châu ở trại tị nạn cũng được.”

“Nếu họ không có mặt ở đây thì tôi cũng có quen với Thiếu tướng Tôn Vĩnh Siêu.”

“Ồ, quen biết với vợ sắp cưới của anh ấy thì cũng được coi là quen anh ấy nhỉ?”

Nhân viên chớp mắt, nhanh chóng nói: “Vậy tôi sẽ trực tiếp giúp mọi người liên lạc với Trung úy Trình Quý Lịch.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên.

Trình Quý Lịch đã là trung úy rồi?

Có vẻ như hai chuyến đi đến tỉnh Hắc Hải không phải là vô ích.

Nhân viên lấy bộ đàm liên lạc với căn cứ.

Đợi khoảng nửa giờ, Trình Quý Lịch từ xa chạy như bay lao tới.

Trình Quý Lịch trông gầy hơn trước rất nhiều, nước da khỏe mạnh hơn.

Sau khi chạy tới, cô ấy chào Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan trước, sau đó vỗ nhẹ vào vai Nguyễn Ngưng: “Chờ lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng chịu đến.”

May mắn thay, bây giờ tình trạng Nguyễn Ngưng rất tốt, nếu không cô đã bị một cái vỗ này làm cho choáng váng.

Đúng như dự đoán, trở thành trung úy đúng là có khác, bây giờ cô ấy đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nguyễn Ngưng ngơ ngác thả tay ra, vì cô phát hiện ra bây giờ bàn tay cô ấy đã rất thô ráp.

Ngày xưa chỉ để tập bắn, nay bàn tay này phủ đầy sẹo.

Có vẻ như việc xây dựng Tân Hy Vọng không hề dễ dàng.

Không muốn làm cho không khí đoàn tụ trở nên nặng nề, Nguyễn Ngưng khẽ mỉm cười: “Tớ không có lựa chọn nào khác, ở ngoài không thể sống sót. Tớ có cần đến nịnh nọt trung úy Trình một chút không?”

Trình Quý Lịch cười khẽ: “Cậu cho rằng tớ vẫn còn dễ xấu hổ như trước sao? Đáng tiếc, bây giờ tớ mặt dày lắm, cũng không sợ bị trêu chọc.”

“Mọi người mau vào đây với tớ.”

Nói xong, cô ấy chạy đến chỗ cha mẹ Nguyễn Ngưng, nhất quyết đòi giúp Châu Tố Lan xách ba lô.

Châu Tố Lan liên tục từ chối nhưng lại bị Trình Quý Lịch cướp đi vác trên lưng.

Bốn người cùng nhau bước vào trong.

Trình Quý Lịch cho biết: “Bây giờ mọi người đều sống ở những khu vực riêng biệt. Giữa mỗi khu vực có không gian rộng mở, họ sống tương đối xa nhau để tránh bị giẫm đạp hoặc không thể thoát ra ngoài khi động đất”.

“Anh trai tớ và tớ đến sớm hơn nên sống ở khu 3, hay chúng ta tiếp tục làm hàng xóm của nhau nhé? Tớ đưa mọi người đến khu 3. “

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Nhân viên vừa nói, khu 55 tương đối trống, chúng tớ sống ở đó sẽ tốt hơn.”

Nếu không họ chuyển vào khu vực trung tâm, đất chật người đông sẽ dễ bị người khác để mắt tới.

Trình Quý Lịch suy nghĩ một chút: “Được rồi, vậy tớ dẫn cậu đến khu 55. Cậu có lều không?”

“Dù gì bây giờ anh trai tớ hầu như không ở đây. Hay là tớ nhường lều của tớ cho cậu, còn sẽ ở trong lều của anh ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play