Tốt nhất là tiễn Sở Định Phong đi đầu thai trước khi phản phệ kéo đến.”

“Như thế thì nhiệm vụ của của ta hoàn thành, mọi người ai cũng đều vui vẻ.”

Hệ thống do dự nói: “Có lẽ bây giờ khó mà đuổi kịp được vận may của nam chính.”

Nguyễn Ngưng nói: “Chuyện thành hay không là do người làm. Ta đến đây đã gần hai năm rồi, không thể lười nhác mãi được.”

Nói xong, cô lấy ra phần thưởng mới là máy theo dõi ra.

Vật này nhỏ đến mức gần như vô hình, con người khó mà phát hiện ra được nó.

Chỉ cần giao cho nó một nhiệm vụ, nó sẽ hiển thị trước đối tượng được giám sát và sau đó cung cấp hình ảnh theo dõi suốt hai mươi bốn tiếng, là một vật phẩm theo dõi rất tuyệt.

Nguyễn Ngưng không chút do dự lấy nó để theo dõi Sở Định Phong, sau đó dùng máy định vị quay về RV.

Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan đang xem chương trình giải trí, thấy Nguyễn Ngưng quay lại, Châu Tố Lan hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Ngưng kể lại chuyện xảy ra ở đó.

Châu Tố Lan lập tức vui mừng khôn xiết: ““Mất đời trai” trong tay một người phụ nữ, đúng là gậy ông đập lưng ông.”

Trò chuyện với Nguyễn Thứ Phong một lát, Châu Tố Lan cười hỏi Nguyễn Ngưng: “Con đói không? Có muốn mẹ lấy đồ ăn cho con ăn không?”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Hôm nay nhất định phải ăn mừng, nhưng mấy ngày nữa sẽ có mưa axit nên chúng ta phải tìm chỗ ở trước đã.”

Nói đến đây, Châu Tố Lan nói: “Chúng ta nên trốn ở đâu? Đây là kết hợp giữa mưa axit và động đất. Cho dù chúng ta có quần áo chống axit, cũng chưa chắc sẽ có tác dụng.”

Nguyễn Thứ Phong nói: “Cha đã bàn bạc với mẹ con là chúng ta có thể phủ một lớp quần áo chống axit lên RV. Có lẽ sẽ có tác dụng.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Lần này sẽ không kéo dài quá lâu, nhiều nhất là một tuần, tốc độ ăn mòn cũng không cao như lần trước.”

“Vậy nên con muốn tới căn cứ Tân Hy Vọng xem một chút.”

Hai mắt Nguyễn Thứ Phong sáng lên: “Được rồi, cha cũng muốn đến xem sao, có lẽ sau này cha sẽ sống những năm tháng cuối đời ở đó.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười, nhưng điều mà Nguyễn Thứ Phong nói là thật, nếu mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ bọn họ thật sự cần tìm một nơi ổn định cuộc sống.

Gia đình thống nhất nghỉ ngơi qua đêm ở đây, sau đó chờ đến hừng đông rồi sẽ đi bằng xe máy.

Huyện Doanh Nham nằm ở phía nam thành phố Nam Nguyên.

Khoảng cách từ thành phố Nam Nguyên hoặc thành phố Tân Bắc đến huyện Doanh Nham bằng nhau.

Lần này, ba người rút ra bài học lần trước, cố gắng không đi đường vòng, may mắn thay, bốn ngày sau họ đã đến huyện Doanh Nham.

Lần trước Nguyễn Ngưng tới đây, nó vẫn còn là một huyện nhỏ, nhưng bây giờ đã trở thành một đống đổ nát lớn, huyện Doanh Nham giống như một ngọn đồi đầy đá, đâu đâu cũng là nhà sập đổ.

Ba người không đi theo hướng đó mà tiếp tục đến địa điểm đã chọn làm căn cứ Tân Hy Vọng.

Một tiếng sau, cuối cùng họ cũng nhìn thấy những căn lều nối nhau san sát.

Căn cứ Tân Hy Vọng quy tụ hơn hai trăm ngàn người, trước đây có khoảng sáu mươi ngàn đến bảy mươi ngàn người được phân bổ đến mỏ than làm việc, với tình hình bây giờ thì không thể khai thác được nữa và mọi người đều sống ở bãi đất trống.

Khi Nguyễn Thứ Phong nhìn thấy vô cùng sửng sốt: “Cha không ngờ quy mô hai trăm nghìn người lại đáng sợ như vậy. Hồi giờ sống ở trên tầng mười tám nhìn xuống thành phố không được thấy cảnh tượng thế này.”

Nguyễn Ngưng giải thích: “Có thể có hơn hai trăm ngàn người. Sóng thần ở bờ biển rất nghiêm trọng, có nhiều người đã di chuyển vào đất liền. Con đoán lựa chọn đầu tiên là Tân Hy Vọng.”

“Có bao nhiêu người?” Nguyễn Thứ Phong kinh ngạc.

Nguyễn Ngưng cũng không biết, bởi vì trong tiểu thuyết không có nói tới chuyện như vậy.

May mắn thay, ở những nơi như thành phố Tây Hải, những người từ vùng biển đến có lẽ vẫn còn thứ gì đó để ăn, thậm chí có thể còn thể cung cấp thêm chút thức ăn cho người sống trong Tân Hy Vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play