Nguyễn Ngưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đi về nhà cùng Nguyễn Thứ Phong.

Hai người bắt đầu cởi quần áo trên người ra, Nguyễn Thứ Phong tò mò hỏi: “Con gái, con nói xem cậu ấy có đồng ý không?”

Làm sao Nguyễn Ngưng biết được.

Nguyễn Thứ Phong thở dài: “Cha đoán cậu ấy sẽ đồng ý.”

“Tại sao?” Chuyện này làm Nguyễn Ngưng tò mò: “Cha cảm thấy Trình Quý Khoan là một người có ý thức trách nhiệm quốc gia hả?”

Nguyễn Thứ Phong nói: “Không hẳn là thế, cùng lắm cậu ấy cũng chỉ có cảm giác vinh dự thôi, sù sao cũng lấy được bằng khen của lãnh đạo quốc gia, nhưng như thế vẫn chưa đủ.”

Nguyễn Ngưng tò mò nói: “Vậy thì vì cái gì?”

Nguyễn Thứ Phong nặng nề nói: “Bởi vì chỉ khi cậu ấy đi, cậu ấy mới yên tâm về Trình Quý Lịch.”

“Mấy ngày này, Trình Quý Lịch vẫn luôn theo chúng ta đi ra ngoài, một cô gái như con bé làm sao chịu được cái lạnh?”

Nguyễn Thứ Phong liếc mắt nhìn con gái một cái: “Nếu cứ như thế thì tương lai lỡ bị bệnh phải làm sao?”

Nguyễn Ngưng ngây người: “Sau này chúng ta có thể ra ngoài ít lại.”

Nguyễn Thứ Phong lắc đầu: “Dù sao cha cũng cảm thấy cậu ấy chắc chắn sẽ đi.”

Nguyễn Ngưng không nói chuyện, bởi vì cô không chắc chắn lắm.

Cô không thể hiểu được tính cách của Trình Quý Khoan.

Hôm sau, mới sáng sớm Nguyễn Ngưng đã dậy, nằm ngẩn ngơ trên chiếc giường ấm áp.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Thông qua mắt mèo, Nguyễn Ngưng thấy người đứng bên ngoài chính là Trình Quý Lịch.

Cả người cô ấy bị quấn thành một cái bánh chưng, hai tay đút trong túi quần, đang nhảy tới nhảy lui ngoài cửa để giữ ấm.

Nguyễn Ngưng vội vàng đội mũ, đeo khăn quàng cổ và bao tay vào rồi ra mở cửa.

Vừa thấy Nguyễn Ngưng, hai mắt Trình Quý Lịch như phát sáng: “Mới sáng sớm đã làm phiền cậu, cậu còn đang ngủ hả?”

Đóng cửa lại, Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Sao cậu qua đây sớm vậy?”

Trình Quý Lịch mỉm cười.

Nguyễn Ngưng lập tức phát hiện mái tóc dài đằng sau nón của cô ấy đã không còn, trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp, thốt lên: “Hai người đã quyết định sẽ đến trại tị nạn à?”

Trình Quý Lịch cười nói: “Đúng vậy, hôm qua tớ và anh tớ đã thương lượng với nhau, bảo sau này để tớ đi theo bác sĩ Châu.”

Nguyễn Ngưng mím môi, tuy ngày hôm qua Nguyễn Thứ Phong đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh sự lựa chọn của Trình Quý Khoan, Nguyễn Ngưng cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe tin này cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Trình Quý Lịch thấy cô không vui, trên mặt cũng lộ ra vẻ buồn bã.

“Ngưng Ngưng, tớ biết cậu luôn chăm sóc tớ, tớ cũng không nỡ rời xa cậu.”

Nói xong, hai mắt Trình Quý Lịch đỏ hoe: “Anh tớ nói sau khi vào trại tị nạn, tớ sẽ không cần ra ngoài tìm củi để chống lạnh nữa.”

“Tớ không sợ khổ, cũng không muốn anh tớ vì tớ mà mạo hiểm cả tính mạng, hơn nữa tớ ở trại tị nạn còn phải nộp thuế lương thực.”

Trình Quý Lịch cúi đầu: “Nhưng tớ là do một tay anh ấy nuôi lớn, trước đây cha tớ không quan tâm chúng tớ, cho nên...”

Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Tớ biết, cậu nghe theo anh ấy là đúng.”

Trình Quý Lịch ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, trên môi nở nụ cười: “Tớ không biết cuộc sống ở trại tị nạn như thế nào, tớ nghe chị Linh Hạ nói nước và nhà vệ sinh ở đó rất bất tiện, nên tớ đã cắt tóc ngắn.”

“Như thế anh tớ cũng không phải vì tớ mà xúc nhiều băng, còn phải dùng nhiều viên lọc nước để tớ có thể gội đầu.”

Giọng nói của Trình Quý Lịch càng ngày càng nhỏ hơn, nhưng chẳng bao lâu cô ấy đã mỉm cười: “Nói chung là Ngưng Ngưng, chúng ta tạm biệt trước.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng đỏ hoe: “Cũng không xa lắm, có thời gian tớ sẽ đi tìm cậu.”

Trình Quý Lịch ừ một tiếng.

Nguyễn Ngưng ôm cô gái trước mặt.

Khi cô mới đến thế giới này, Trình Quý Lịch là người bạn đầu tiên cô kết giao và cũng có thể nói là người bạn duy nhất của cô.

Có lẽ trước khi tận thế đến cô ấy chính là kiểu người được chào đón nhất, vừa xinh đẹp, hoạt bát, lại còn rất nhiệt tình, ngay cả miệng cũng rất ngọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play