Nói tới đây, hai mắt Tôn Vĩnh Siêu đỏ hoe: “Không có lính bắn tỉa, toàn dân ta phải đối đầu trực diện với kẻ thù, tuy tình hình bây giờ không tệ, nhưng vào cái đêm rét đậm đó, bên trong những khẩu súng cướp được các xác chết kia có quá nhiều đạn.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong vòng hai tháng, toàn bộ thành phố của chúng ta sẽ trở thành chiến trường.”

Tôn Vĩnh Siêu nói: “Chỉ khi có đội bắn tỉa, chúng ta mới có thể chiếm được lợi thế, bảo vệ được vật tư cho trại tị nạn.”

“Tôi nói thật cho cậu biết, chúng tôi vẫn còn năm mươi ngàn cân bánh quy nén trong trại cứu trợ thiên tai, mấy ngày trước chúng tôi còn đoạt được một lô vật tư đáng giá khác.”

“Thức ăn này không chỉ được dùng trong các trại tị nạn mà hàng ngày người dân cũng xếp hàng đến nhận.”

“Khi các đội bên ngoài ngày càng lớn mạnh, chúng ta sẽ là những con cừu béo trong mắt bọn họ!”

Tôn Vĩnh Siêu nói: “Ta đến mời cậu không chỉ vì một trăm năm mươi hai chiến sĩ ở trong đội tân binh mà còn vì mười ba nghìn chín trăm tám mươi hai con người trong trại tị nạn, hầu hết bọn họ đều không có khả năng tự bảo vệ bản thân, là những người dân thật thà không muốn làm tổn thương người khác.”

Trình Quý Khoan không nói lời nào.

Trình Quý Lịch bị lời nói của anh ta làm bối rối.

Nguyễn Ngưng quan sát vẻ mặt của Trình Quý Khoan nhưng không nhìn ra được gì.

Lời Tôn Vĩnh Siêu nói rất có lý, đội bắn tỉa thật sự rất quan trọng, anh ta không hổ là một trong những nhân vật phản diện chiến đấu tới cùng với nam chính, từng tính toán đều thể hiện được con mắt nhìn xa trông rộng.

Vấn đề là, Trình Quý Khoan không nhất thiết phải làm công việc này.

Nói cách khác, thay vì trở thành một giáo viên, mục đích của anh ta thực ra là muốn kéo Trình Quý Khoan vào cuộc, để anh có thể hòa nhập vào quân đội cũng như học thêm một số kỹ năng chiến đấu, để anh trở thành tay bắn tỉa giỏi nhất.

Hiện tại, việc đối phó với những người chẳng biết bắn súng chỉ đơn giản như đang thái rau.

Tôn Vĩnh Siêu còn thực hiện cuộc chiến tâm lý, muốn lấy người dân trong trại tị nạn thuyết phục Trình Quý Khoan.

Nhưng nếu Trình Quý Khoan lựa chọn đi, anh không chỉ phải từ bỏ cuộc sống tương đối tự do hiện tại mà còn phải đối mặt với nguy hiểm.

Tôn Vĩnh Siêu thấy Trình Quý Khoan không có phản ứng gì, vội vàng nói: “Hơn nữa với tình huống hiện tại, cậu và em gái cậu một mình ở bên ngoài cũng rất nguy hiểm.”

“Tôi có thể bảo đảm cho hai người một phòng riêng, hai người có thể chuyển tất cả đồ đạc của mình đến đó.”

“Em gái của cậu cũng có thể đến doanh trại nữ của chúng tôi, hoặc cô ấy có thể chọn ở lại trại tị nạn, không phải cô ấy quen với bác sĩ Châu sao? Có thể đến hỗ trợ cho bác sĩ Châu, mỗi ngày chúng tôi sẽ cho cô ấy ba cái bánh quy nén.”

“Như vậy cậu sẽ không phải lo lắng gì nữa.”

Đến lúc này, cuối cùng Trình Quý Khoan cũng chịu lên tiếng: “Để tôi suy nghĩ một buổi tối, dù kết quả có thế nào tôi cũng sẽ đến sở chỉ huy của trại tị nạn báo cho anh.”

Tôn Vĩnh Siêu thất vọng, anh ta đoán không ra Trình Quý Khoan đang nghĩ gì, không thể nhìn ra biểu cảm gì trên mặt của người này.

Anh ta thở dài: “Được rồi, Tiểu Trình, tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ kỹ càng.”

“Quốc gia đã như vậy, nếu mọi người còn không đứng lên thì sẽ không còn hy vọng gì nữa”.

Đợi ba người rời đi, Nguyễn Ngưng bắt đầu đóng cửa lối thoát hiểm lại.

Cô quay đầu nhìn Trình Quý Lịch trước rồi mới nhìn sang Trình Quý Khoan: “Trong lòng anh đã có quyết định rồi, phải không?”

Trình Quý Khoan lắc đầu: “Không có, tôi chỉ đang nghĩ làm thế nào mới tốt cho Quý Lịch.”

Trình Quý Lịch nghe anh nhắc tới mình, cũng không biết nên nói gì.

Cô ấy biết anh trai cô ấy có năng lực để gia nhập quân đội cũng như bảo vệ những người trong trại tị nạn.

Nhưng đây là anh trai cô ấy, cô ấy càng quan tâm đến sự an toàn của người thân duy nhất hơn.

Đôi khi bản tính con người ích kỷ như vậy đấy, cũng chỉ ích kỷ như thế mới có thể bảo vệ tốt chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play