Hắn đi chưa được nửa tháng, tin thắng trận từ Tây Nam đã liên tục truyền về.
Cha ta mỗi khi từ triều đình về đều mang về một vài tin tức.
Ví dụ như hắn vô tình trúng mai phục, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc được một tiểu binh cứu giúp, đã đề bạt người đó lên làm phó tướng.
Chỉ vài lời ngắn ngủi, nghe đã đủ thấy sự nguy hiểm kinh hồn.
Ta cầm d.a.o khắc, tỉ mỉ chạm trổ cây trâm dài trong tay, muốn đợi ngày Tạ Trọng Lâu khải hoàn trở về sẽ tặng cho hắn.
Ngày tháng trôi qua như nước chảy, ta nghĩ, có lẽ những chuyện kiếp trước chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Và hôn sự của ta và Tạ Trọng Lâu, cũng sẽ diễn ra suôn sẻ như ta đã vô số lần tưởng tượng trước đây.
Đúng lúc này, cha nói với ta rằng hắn sắp dẫn quân về kinh.
Ngày hôm đó là đầu đông, tuyết rơi lất phất trong kinh thành.
Ta khoác chiếc áo choàng đỏ rực viền lông trắng, cài trâm hoa hải đường mùa xuân mà Tạ Trọng Lâu tặng trên tóc, đứng ở cổng thành đợi hắn.
Tiểu Chức khuyên ta đợi trong xe ngựa, ta lắc đầu: "Cũng không quá lạnh, cứ đợi ở ngoài vậy."
Gần giờ ngọ, từ đằng xa, đoàn binh mã tiến đến ngày một gần.
Ta bỗng nhớ lại chuyện xưa...
Dường như chính vào ngày này kiếp trước, Tạ Trọng Lâu đã đến phủ Thái phó để từ hôn.
Chớp mắt, phía trước đội quân, một tuấn mã đen tuyền bốn vó đạp tuyết, chở hai người phi thẳng đến.
Vó ngựa tung bay, tuyết trắng b.ắ.n lên như bụi phấn.
Ta bỗng chốc lạnh toát cả người.
Ngồi phía trước, một thân áo xanh, bên hông đeo trường kiếm, chính là Thẩm Tú với vẻ ngoài rạng rỡ.
Sau lưng nàng ta, chàng thiếu niên dùng áo choàng ôm chặt nàng ta vào lòng, ánh mắt lạnh lùng hờ hững quét về phía ta, chính là Tạ Trọng Lâu.
Con ngựa đột ngột dừng lại trước mặt ta, vó trước giơ cao.
Ta không hề né tránh, chỉ nhìn thẳng vào Tạ Trọng Lâu.
Không thấy vẻ hoảng hốt hay đau buồn trên mặt ta, hắn có vẻ hơi bất ngờ, nhướng mày hỏi: "Lục tiểu thư, ngươi đang đợi ai vậy?"
"Đương nhiên là đợi ngươi."
Chẳng đợi Tạ Trọng Lâu đáp lời, Thẩm Tú trước mặt hắn đã khẽ cười, dựa người vào hắn với vẻ thân mật: "Lục cô nương đã từ hôn với Tạ tướng quân, hai người không còn liên quan gì nữa.
Cô nương hãy đi tìm ý trung nhân của mình đi, hà cớ gì còn dây dưa với người cũ?"
Trong mắt nàng ta là sự đắc ý không thể giấu nổi.
Ta vén áo choàng, bình tĩnh nói: "Đây là chuyện của ta và Tạ Trọng Lâu, liên quan gì đến ngươi?"
"Đương nhiên là có liên quan đến ta.
Ta đã cứu chàng ấy một mạng trên chiến trường Tây Nam, Tạ tướng quân định lấy thân báo đáp."
Trong ký ức kiếp trước, rõ ràng chuyện này phải xảy ra sau một năm, nay lại đến sớm như vậy.
Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu ta, nhưng quá nhanh để nắm bắt.
"Ngươi cũng nghĩ vậy sao, Tạ Trọng Lâu?"
Ta không nhìn Thẩm Tú nữa, chỉ hướng ánh mắt về phía Tạ Trọng Lâu.
Hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Tú, trong mắt tràn đầy nhu tình: "Tâm ý của A Tú, cũng chính là tâm ý của ta."
“Hơn nữa...!Lục đại tiểu thư, rõ ràng ngươi là người đề nghị từ hôn, hiện giờ đã theo ý ngươi, sao ngược lại không vui vẻ? Thật sự coi mình là tiểu tiên nữ sao, ai cũng phải đợi ngươi à?"
Lời nói mang ý mỉa mai sâu sắc, gần như hoàn toàn giống với Tạ Trọng Lâu của kiếp trước.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng trước khi đi bình định Tây Nam, mọi thứ vẫn tốt đẹp mà.
Ta vô thức đưa tay, vuốt ve chiếc trâm cài tóc hoa Hải Đường xuân trên tóc, ngước mắt nhìn hắn:
"Là ngươi nói, ngươi sẽ đến chiến trường Tây Nam để giành cho ta một phong hiệu, đợi khi trở về, sẽ xin Thái hậu ban hôn cho chúng ta một lần nữa.
Cũng là ngươi nói, tâm ý của ngươi sẽ mãi không thay đổi, chỉ cần ta không buông tay, ngươi sẽ không từ bỏ ta."
Trong mắt Tạ Trọng Lâu thoáng qua một tia giận dữ: "Hiện tại ta hối hận rồi, không thích ngươi nữa, không được sao?"
"Lục Chiêu Ý."
Thẩm Tú lại một lần nữa lên tiếng, nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt pha lẫn khinh miệt và thương hại, thản nhiên nói, "Dù sao thì ngươi cũng là tiểu thư khuê các, hãy giữ chút thể diện cho mình, hà cớ gì phải dây dưa với một người không còn tình ý với ngươi?"
Dây dưa?
Ta kéo khóe môi, cười nhạt: "Tuyên Bình hầu phủ quả nhiên gia giáo nghiêm khắc, chỉ là Thẩm tiểu thư dường như đã quên, ngươi cũng là tiểu thư khuê các, vậy mà lại trước mặt bao người cùng Tạ tướng quân cưỡi chung một ngựa, e rằng càng không thỏa đáng.
Muốn dạy dỗ ta, chi bằng hãy tự làm gương trước đi."
Thần sắc Thẩm Tú cứng đờ, theo bản năng, nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Tạ Trọng Lâu liền lạnh giọng quát ta: "Ngươi thật sự cho rằng A Tú giống những đóa hoa yếu ớt trong khuê phòng các ngươi sao? Lục đại tiểu thư, ta còn phải hồi cung phục mệnh, duyên phận giữa ngươi với ta đã hết, đừng đến dây dưa nữa."
Nói xong, hắn không nhìn ta nữa, mang theo Thẩm Tú thúc ngựa rời đi.
Tiểu Chức phía sau nhào tới, nắm lấy tay ta, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Tiểu thư!"
Ta cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện móng tay đã cắm sau vào lòng bàn tay, đầy tay là máu, ngay cả chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trắng bị ta nắm chặt cũng bị nhuộm một màu đỏ tươi.
"Tiểu thư mau lên xe ngựa đi ạ, chúng ta về phủ Thái phó trước..." Nàng run run môi khuyên ta, "Thân thể tiểu thư vừa mới hồi phục, tuyệt đối không thể bị cảm lạnh nữa."
Không biết có phải là vì nhìn tuyết quá lâu hay không mà trước mắt ta là một mảnh trắng xóa, ta để mặc Tiểu Chức khuyên nhủ rồi lên xe ngựa.
Trong xe có lò than đang cháy, hơi ấm lan tỏa, thân thể dần dần có cảm giác.
Ta đột nhiên nói: "Đó không phải là Tạ Trọng Lâu."
Tiểu Chức dỗ dành ta như dỗ trẻ con: "Tiểu thư nói không phải thì là không phải.
Tạ tướng quân đối xử với tiểu thư như vậy, phủ Tướng quân nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích."
Ta biết nàng ấy không nghe lọt tai.
Nhưng không phải tự an ủi mình, ta không tin đó là Tạ Trọng Lâu..