Ta khẽ thở dài: "Có lẽ ông ấy nói đúng, ngươi chấp niệm quá sâu, lùi một bước cũng không có gì không tốt - ưm!"
Một tiếng kêu kinh ngạc, là Tạ Trọng Lâu nắm chặt cổ tay ta, ấn ta vào cột đình phía sau, ánh mắt ẩn chứa một tia tình ý: "Lùi một bước ư? - Lục Chiêu Ý, từ năm mười hai tuổi, ta đã ngày ngày mong mỏi rước nàng về phủ, bây giờ nàng lại bảo ta lùi một bước, bảo ta buông bỏ một cách vô cớ hay sao?"
"Ta đã nói rồi, đó chỉ là giấc mộng của nàng! Ta chưa từng làm gì cả, vậy mà nàng lại vì một giấc mộng mà kết tội ta.
Nàng có từng nghĩ rằng điều đó không hề công bằng cho ta hay không?"
Nói đến cuối, khóe mắt hắn ửng đỏ, giọng nói cũng pha lẫn một chút run rẩy.
Nỗi đau không nguôi lan ra từ tận đáy lòng, ta há miệng, nhận ra mình gần như không thể thốt nên lời.
Ta nào có không biết, sự lạnh nhạt như vậy đối với Tạ Trọng Lâu, người không hay biết gì, là không công bằng.
Nhưng đó không phải là một giấc mộng, đó là năm năm ta đã thực sự trải qua.
Hơn một nghìn ngày đêm, như một lưỡi d.a.o cùn, từng chút một cắt đi mười sáu năm nhiệt huyết trong lòng ta.
Cái nỗi đau đớn đến tận xương tủy ấy, đến nay nghĩ lại, vẫn còn kinh hãi.
Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tạ Trọng Lâu, chậm rãi nói: "Nếu, đó không phải là mơ thì sao?"
Thần sắc của hắn bỗng nhiên nghiêm lại.
Ta lại trong phút chốc buông xuôi, bất lực xoa trán: "Thôi vậy, ngươi cứ coi như ta đang nói nhảm đi."
Không khí yên lặng một lát, trong khoảnh khắc, chỉ có tiếng gió lướt qua tai chúng ta.
"Trong giấc mơ của nàng, ngoài chúng ta và Thẩm Tú ra, còn có ai khác không?"
Tạ Trọng Lâu đột nhiên lại hỏi ta,
"Nếu ta thật sự muốn từ hôn với nàng, cha mẹ ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Còn họ trong giấc mơ của nàng thì sao?"
Họ...
Cha mẹ chồng ta, chưa đầy một năm sau khi ta về làm dâu, đã lần lượt qua đời.
Trước lúc ra đi, mẹ chồng còn nắm lấy tay ta, khẽ nói:
"Chiêu Chiêu à, con đừng quá đau buồn.
Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy, từ ngày đề nghị từ hôn đó, Trọng Lâu dường như không còn là con trai của ta nữa rồi."
"Giờ ta phải đi rồi, con cứ coi như nó đã đi cùng ta vậy!"
Ta đem những chuyện kiếp trước này kể hết cho Tạ Trọng Lâu, hắn nghe xong, im lặng một lát, rồi quả quyết nói với ta: "Mẹ ta nói đúng."
"Chiêu Chiêu, dù có làm tổn thương chính mình, ta cũng không nỡ làm nàng đau một chút nào, càng không thể làm ra chuyện như vậy."
"Trừ phi người trong giấc mơ của nàng, căn bản không phải là Tạ Trọng Lâu ta."
Nói xong câu này, hắn cúi đầu nhìn sâu vào mắt ta, rồi nắm lấy cằm ta, hôn lên.
Nụ hôn này dịu dàng nhưng nồng nhiệt, là điều mà kiếp trước, dù đã kết hôn năm năm, ta cũng chưa từng nhận được từ Tạ Trọng Lâu.
Ta nắm chặt vạt áo hắn, giọng run run: "...!Tạ Trọng Lâu, đây là đất Phật."
"Ta không tin thần phật, càng không tin thiên mệnh."
Hắn lùi lại một chút, nhưng vẫn ở rất gần, nhìn chằm chằm vào ta,
"Nhưng ta tin tâm ý không thể thay đổi, tin nhân định thắng thiên*, tin rằng - chỉ cần nàng không buông tay ta, giấc mơ đó, dù thế nào ta cũng sẽ không để nó thành sự thật."
*Nhân định thắng thiên: những con người bình tĩnh, có ý chí quyết tâm, bền bỉ thì nhất định sẽ thay đổi được cuộc đời, vận mệnh, chiến thắng mọi khó khăn.
Sau đó, trên núi bắt đầu rơi những hạt mưa lất phất, hắn đưa ta đến tận phòng, gặp mẹ, rồi từ chối lời mời của mẹ, không mang ô mà đi xuống núi.
Đi được hai bước, Tạ Trọng Lâu đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ta: "Biên giới Tây Nam đang có loạn lạc, Hoàng thượng đã hạ chỉ lệnh cho ta dẫn binh dẹp loạn.
Chiêu Chiêu, ta đi kiếm tước phong cho nàng đây, đợi ta trở về, ta sẽ xin chỉ ban hôn lại, có được không?"
Giọng nói này, kỳ lạ thay, lại trùng khớp với lời hứa của chàng thiếu niên quỳ gối giữa tuyết bốn năm trước.
Ta không kìm được sự rung động trong lòng, dựa vào hành lang gật đầu thật mạnh, cũng trịnh trọng đáp lại: "Được!"
Nhưng qua màn mưa, trong một mảng mờ ảo, ta vẫn không thể nhìn rõ mắt của Tạ Trọng Lâu.