Tỉnh táo lại, ta ra chiêu dồn dập, Tạ Trọng Lâu đối diện liên tục lùi lại, trong ánh mắt kinh ngạc và phẫn nộ dần hiện lên vẻ nham hiểm.
Trong một lần né tránh, hắn vươn tay ra, nhưng ta đã nhanh chóng kẹp chặt cổ tay hắn, dùng hết sức đè xuống đất.
Ta rút con d.a.o găm mà Tạ Trọng Lâu từng tặng ta từ bên hông, đ.â.m mạnh về phía mắt hắn.
"Lục Chiêu Ý!" Hắn hét lên kinh hãi, giọng nói run rẩy và khàn đặc vì sợ hãi.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn lóe lên, lúc sáng lúc tối, rồi sau đó, biến thành một ánh nhìn quen thuộc, tràn đầy thần thái, ánh nhìn đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của ta.
Mũi d.a.o găm dừng lại chỉ cách đôi mắt đó một tấc.
Ta run rẩy, rồi cổ tay ta bị một bàn tay nắm lấy, dịu dàng nhưng mạnh mẽ.
Giọng nói khiến hồn ta xao xuyến, cuối cùng cũng lại vang lên một lần nữa: "Chiêu Chiêu."
Dù là cùng một người, cùng một thân xác, cùng một giọng nói, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt kỳ lạ.
Ta mở miệng, muốn gọi tên Tạ Trọng Lâu, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không thể thốt ra một lời.
Nước mắt bỗng trào ra, làm mờ tầm nhìn, ta như mất hết sức lực.
Mặt trời lên cao, xuân về trên khắp nẻo đường.
Ta cắn chặt môi, cảm nhận bàn tay hắn nhẹ nhàng di chuyển lên mái tóc ta, chạm vào chiếc trâm Hải Đường Xuân.
"Nàng ngoan quá." Hắn khẽ nói.
"Xuân đã về, Hải Đường năm nay cũng sắp nở rồi."
Nói xong câu đó, hắn khẽ nhắm mắt, ngất lịm đi.
Ta dần dần tỉnh táo lại, chống kiếm đứng dậy, đưa mắt nhìn xuống dưới đài luyện võ.
Quan phó tướng vội vã gọi người đến, khiêng Tạ Trọng Lâu lên xe ngựa của phủ tướng quân đậu bên ngoài.
Ta định thần lại, đang định đi theo thì một bóng người đột ngột xuất hiện, đưa tay chặn đường ta.
Là Thẩm Tú.
Ánh mắt nàng ta nhìn ta không còn chứa đựng sự thương hại cao ngạo như trước, mà thay vào đó là sự tức giận và ghen ghét: "Ngươi đã làm gì hắn?"
"Cái gì?"
"Hứa...!Tạ Trọng Lâu!" Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, gằn giọng, "Ngươi đã dùng thủ đoạn gì, làm gì hắn?"
Ta nhếch mép: "Thẩm tiểu thư, câu này ta nên hỏi ngươi mới đúng.
Người đó có phải Tạ Trọng Lâu hay không, lẽ nào ngươi không biết?"
Nghe ta hỏi vậy, nàng ta sững sờ: "Không...!không thể nào, làm sao ngươi biết được? Ngươi cũng chỉ là..."
Cũng chỉ là gì?
Nàng ta không nói hết câu, ta âm thầm nhíu mày, tiếp tục nói: "Ta và Tạ Trọng Lâu là thanh mai trúc mã mười sáu năm, tâm ý tương thông, làm sao ta có thể không nhận ra sự thay đổi trên người hắn?"
"...!Thanh mai trúc mã." Nàng ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra bốn chữ, ánh mắt nhìn ta chất chứa một nỗi hận thù rõ ràng.
"Lục Chiêu Ý, người như ngươi, sinh ra đã ngậm thìa vàng, cha mẹ yêu chiều, còn có thanh mai trúc mã tốt đẹp hết mực, một lòng một dạ với ngươi - nhưng tại sao? Tại sao ngươi không cần làm gì cũng có thể đường hoàng hưởng thụ tất cả?"
"Ngươi có biết ta đã sống như thế nào không? Dù là trưởng nữ, nhưng lại bị mẹ kế bắt nạt, còn không bằng một a hoàn có chút mặt mũi bên cạnh bà ta."
"Từ giây phút Tạ tiểu tướng quân trao binh khí cho ta thì chàng ấy đã là ánh sáng duy nhất trong đời ta.
Ngươi đã có tất cả, vì sao còn muốn cướp đi chàng ấy?"
Khuôn mặt nàng ta hiện lên vẻ si mê kỳ quái.
Ta biết, Tạ Trọng Lâu không hề muốn tặng cho nàng ta chiếc binh khí đó, nhưng cũng chẳng buồn giải thích, chỉ xoay người rời khỏi trường luyện võ, phi ngựa thẳng đến phủ tướng quân.
Tạ Trọng Lâu hôn mê suốt hai ngày.
Không chỉ có ta, Thẩm Tú cũng đang chờ đợi ở phủ tướng quân, có lẽ là để chờ một câu trả lời.
Tạ Trọng Lâu tỉnh lại vào lúc hoàng hôn hai ngày sau đó.
Ánh chiều tà buông xuống, mây đen giăng kín bầu trời, báo hiệu một cơn mưa giông sắp kéo đến.
Hắn nằm trên giường, từ từ mở mắt.
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, cho đến khi...!bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, đầy oán hận.
Trái tim ta như rơi xuống vực thẳm.
Thẩm Tú thét lên một tiếng, mừng rỡ nhào vào lòng hắn.
Hắn đưa tay ôm Thẩm Tú, ngước mắt nhìn ta, giọng điệu mỉa mai: “Lục tiểu thư, thật đáng tiếc, e là trúc mã của ngươi không thể nào trở về nữa rồi."
Trước khi bị nỗi sợ hãi khổng lồ trong lòng cuốn đi, ta cắn chặt môi, ép bản thân mình bình tĩnh lại: "Thật sao? Nếu chàng ấy không thể trở về nữa, ngươi còn sợ cái gì?"
Khi thấy trong biểu cảm của hắn xuất hiện một tia tức giận, trái tim ta ngược lại thả lỏng.
"Ngươi rất thông minh, dám dùng sinh tử để đánh cược ta sẽ thả hắn ra."
Rất lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng,
"Nhưng có vài chuyện đã được cốt truyện định sẵn từ lâu, Tạ Trọng Lâu dù có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một nhân vật trong sách, làm sao có thể thay đổi vận mệnh của mình."
"Các ngươi không có cơ hội thắng.".