Có lẽ là do đã lội tuyết nhiều lần khi lên xuống núi, khi trở về, ta lại đổ bệnh mấy ngày.
Đúng lúc sắp Tết, huynh trưởng ta trở về kinh thành.
Khi nghe về những chuyện đã xảy ra, huynh ấy tức giận đòi đến tìm Tạ Trọng Lâu để đòi lại công bằng, nhưng ta đã ngăn lại.
"Hắn không phải Tạ Trọng Lâu."
Ta tựa vào đầu giường, sắc môi nhợt nhạt nhưng giọng nói vẫn kiên định và nghiêm nghị.
Huynh trưởng ta chỉ nghĩ ta đang bao biện cho hắn, lại không nỡ nói nặng lời với ta, bực tức đi qua đi lại trong phòng: "Nữ nhi nhà họ Lục chúng ta sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục này? Chiêu Chiêu, muội đừng lấy hắn nữa, huynh sẽ tìm cho muội một người tốt hơn hắn gấp trăm lần, để tên Tạ Trọng Lâu kia tức c.h.ế.t đi!"
Ta bật cười trước lời nói của huynh ấy, nhưng rồi lại ho sù sụ.
"Huynh đừng lo lắng, muội tự biết mình đang làm gì."
Đêm tất niên, trong cung có yến tiệc, ta tỉ mỉ trang điểm rồi theo mẹ vào cung.
Thực ra, mới chỉ ba tháng trôi qua thôi, Tạ Trọng Lâu, người từng ôm ta trước mặt bao người trong đại điện, giờ đây lại không thèm liếc nhìn ta lấy một cái.
Hắn chỉ chăm chú trò chuyện với Thẩm Tú, cử chỉ vô cùng thân mật.
Thẩm Tú ngẩng đầu lên, nhìn thấy ta ngồi đối diện, khóe môi nàng ta nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy thách thức.
Ta nâng ly rượu về phía nàng ta từ đằng xa.
Thắng bại vẫn chưa ngã ngũ, hà cớ gì phải đắc ý sớm như vậy.
Sau tiết Lập Xuân, ta bắt đầu đến thăm phủ tướng quân mỗi ngày.
Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu đương nhiên rất hoan nghênh, nhưng Tạ Trọng Lâu lại lạnh lùng mỗi khi nhìn thấy ta, còn buông lời chế giễu: "Đúng là mặt dày mày dạn."
Ta nhìn hắn, mỉm cười bình thản: "Đương nhiên không thể so với sự quả cảm và hào phóng của Thẩm tiểu thư."
Hắn khinh khỉnh cười: "Gia giáo nhà họ Lục dạy ra toàn kẻ âm dương quái khí như ngươi à?"
"Chẳng phải trước đây ngươi cũng học ở học đường của nhà họ Lục sao?" Ta hỏi ngược lại, "Gia giáo nhà họ Lục, chẳng phải cũng đã dạy dỗ ngươi nên người hay sao? Tạ Trọng Lâu, ngươi nói vậy chẳng phải là đang tự phủ nhận chính mình à?"
Nói rồi, ta hơi ngẩng đầu lên, rút ngắn khoảng cách với Tạ Trọng Lâu.
Nghe ta nói vậy, trong đôi mắt lạnh lùng và khinh miệt của hắn, chợt lóe lên một tia ý cười.
Dù chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhưng sự quen thuộc ẩn chứa trong đó khiến trái tim ta đập loạn nhịp.
Ngày hôm sau, khi ta đến phủ tướng quân, Tạ Trọng Lâu lại không có nhà.
Tạ bá mẫu nói hắn đã đến trường luyện võ ở ngoại ô kinh thành.
Khi ta đến nơi, quả nhiên Thẩm Tú cũng đang ở đó.
Có lẽ nàng ta vừa luyện kiếm xong, đang đứng sát bên Tạ Trọng Lâu, dùng tay áo hắn lau mồ hôi trên trán, cười nói vui vẻ.
Ta bước tới, khẽ cụp mắt: "Tạ Trọng Lâu."
Cả hai người đang thân mật bỗng khựng lại.
Tạ Trọng Lâu nhìn thấy ta, cau mày: "Ai cho phép ngươi vào đây? Quan phó tướng!"
Quan phó tướng chạy đến, dè dặt nói: "Tướng quân, trước đây người đã dặn, nếu Lục tiểu thư đến thăm, không cần bẩm báo, cứ để nàng ấy vào thẳng..."
"Đó là trước kia." Hắn lạnh lùng nói, "Từ nay về sau, không ai được phép cho nàng ta vào."
Quan phó tướng nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn cung kính tuân lệnh, tiến đến lịch sự mời ta ra ngoài.
Ta rút thanh kiếm bên hông hắn ra, múa một đường kiếm hoa lệ trên không, mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước: "Tạ Trọng Lâu, hãy đấu với ta một trận!"
Hắn sững sờ, rồi sau đó bật cười như không thể tin nổi: "Lục tiểu thư, chẳng lẽ ngươi thấy A Tú có thể ra trận g.i.ế.c địch, nên cũng nghĩ mình làm được sao?"
"Được hay không, ngươi thử xem, chẳng phải sẽ biết hay sao." Ta hất cằm về phía hắn, rồi bước lên đài luyện võ trước.
Tạ Trọng Lâu đứng đối diện ta, chậm rãi rút trường kiếm ra, lạnh lùng nói: Lục tiểu thư, đao kiếm vô tình.
Nơi đây là trường luyện võ chứ không phải giường ấm nệm êm nhà ngươi.
Nếu có nguy hiểm đến tính mạng, thì đừng trách ta."
Hắn đang sử dụng bộ kiếm pháp mà Tạ Trọng Lâu từng luyện tập vô số lần, nhưng động tác lại cứng nhắc và vụng về, hoàn toàn không giống như sự uyển chuyển, linh hoạt mà ta từng thấy ở Tạ Trọng Lâu.
Bộ kiếm pháp này, Tạ Trọng Lâu đã từng cầm tay dạy ta, từng chiêu từng thức.
Gió xuân se lạnh, lưỡi kiếm xé toạc không khí ẩm ướt, đ.â.m thẳng về phía Tạ Trọng Lâu trước mặt.
Trong nhiều khoảnh khắc vũ khí giao nhau, ta không thể không nhớ về quá khứ.
Tạ Trọng Lâu nắm lấy cổ tay ta, gần như ôm trọn ta vào lòng, tỉ mỉ chỉ dạy từng động tác.
Hơi ấm từ cơ thể hắn truyền qua lớp vải mỏng.
Lòng ta xao xuyến, không thể không chú ý đến cổ tay đang bị hắn nắm chặt.
Tạ Trọng Lâu khẽ nhếch môi, giọng nói mang theo ý cười: "Chiêu Chiêu, nàng đang nghĩ gì vậy?"
"...!Không có gì."
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hắn lại cúi xuống, đôi môi gần như chạm vào tai ta: "Hãy tập trung vào kiếm, những chuyện còn lại, đợi đến khi chúng ta thành thân rồi hãy nghĩ.".